Hồi 13: Forget me not

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hôm nay ngươi không tập trung Daikon."

"H-Heh! Đâu có đâu!"

"Đã giải lao được 10 phút, và ngươi cầm sách ngược rồi." Nói rồi rồi Fuxi thẳng thừng giật lấy cuốn sách trên tay Yashiro và lật ngược lại chiều đúng của cuốn sách.

"Học bài bằng chữ ngược...Hah, có bệnh." Kể từ lúc đột nhập vào ranh giới của số 5, Yashiro lúc nào cũng như người mất hồn. Fuxi có chút tò mò về kí ức trong Yorishiro của số 5 rồi đấy.

"Fuxi-chan, Nene-chan. Cùng ăn cơm thôi!" Nhận thấy có người đang tới, cô cau mày, nhanh chóng rời đi khiến Aoi và Yashiro ngạc nhiên.

"Fuxi-chan...Cậu ấy có vẻ ghét tớ chăng?" Aoi hạ giọng buồn bã nói, Yashiro ngay lập tức giải thích cho cô ấy:

"Không phải đâu! Fuxi có hơi khó hòa nhập. Đúng! Là chưa quen với môi trường mới thôi! Chứ cậu ấy không ghét cậu đâu!"

Nếu Fuxi mà nghe được, cô nhất định sẽ xù lông phản bác ngay. Ta không chỉ ghét ngươi, ta hờn cả thế giới.

"Vậy sao, tốt quá!"

. . .

"Nè nè cậu nghe gì chưa? Nghe đồn ở hành lang trước sảnh ra vào ở khu cấp hai bị ma ám đó."

"Gì thật hả!? Nghe ghê quá!"

"Tớ cũng nghe qua về nó. Khi bạn đang thay giày, con ma sẽ bắt lấy bạn và..."

Fuxi hướng thẳng tới khu nhà cấp hai trong tâm trạng bất cần. Cuộc nói chuyện của một nhóm nữ sinh đã vô tình lọt vào tai cô làm cô không khỏi kiểm tra lại nơi đó.

Theo đúng lời đồn, Fuxi giả vờ tháo giày ra. Ngay lúc một bàn tay nhỏ định nắm lấy vai cô thì Fuxi nhanh hơn một bước. Cô xoay người cầm lấy cổ tay của nó rồi kéo ra ánh sáng.

"Bắt được ngươi rồi. Hồn ma sảnh trước khu cấp hai~"

"T-Thả tôi ra!!"

Fuxi thầm đánh giá hồn ma trước mặt. Vùng tối biến mất. Từ một cái bóng nhớt nhát đen kịt biến thành một nhóc shota màu hường nữ tính.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, đúng chuẩn nữ sinh.

Đôi mặt hồng ngọc to tròn, đúng chuẩn nữ sinh.

Biểu cảm như thỏ con nhút nhát, đúng chuẩn nữ sinh.

"Ei em gái, xinh đẹp vậy mà làm ma đi ám người khác là không được đâu."

"Tui đây là nam cái đồ munchkin!!!" Mitsuba hét to phủ định. Fuxi cũng chỉ nhíu mày lấy lệ rồi kéo tay Mitsuba ra khỏi sảnh trước.

"Ei ei kéo tui đi đâu vậy!? Biến thái! Ấu dâm! Cứu với!!!"

"Im đi không ta cắt mỏ ngươi đấy ồn ào quá!!"

. . .

"Đứng yên đó."

Sau khi lôi Mitsuba về ranh giới của mình, Fuxi bay lên tìm cuốn trục mình muốn. Song Mitsuba cũng chẳng phải con ma ngoan ngoãn. Cậu đã chết rồi, ai cũng không có quyền quản cậu.

Mitsuba mặc kệ cô rồi đi loanh quanh khám phá mọi ngóc ngách trong ranh giới. Từ cây đại thụ tới những giá để đồ, lòng vòng một hồi bỗng có vật thu hút sự chú ý của cậu.

Mitsuba lấy nó xuống ngắm thật lâu. Ngay lúc này Fuxi cũng đã tìm được thứ mình cần, cô bay tới chỗ Mitsuba:

"Được rồi, xuất phát thôi."

Cổng dịch chuyển sáng lên, hút hai người vào trong cuốn trục. Mitsuba bàng hoàng nhìn Fuxi:

"Định làm gì tui đó! Mau thả tui ra đi!" Đối mặt với sự cầu xin của cậu Fuxi dửng dưng vuốt nhẹ mái tóc nâu dài, cô không quên nhắc nhẹ:

"Hah, tội ngươi nặng lắm đấy. Vất vưởng ở đây rồi làm ma ám người khác. Phận là bí ẩn số 0, ta có trách nghiệm bảo vệ học vệ này. Nên, ngươi đáng tội chết."

"Hic! C-Cô muốn làm gì..." Nhìn Mitsuba  sợ hãi run rẩy như chú cún nhỏ đáng thướng Fuxi thích thú cười khẩy.

"Ta chỉ muốn mượn ngươi một chút. Nếu ngươi làm tốt, ta tha thậm chí còn thưởng. Còn không, chuẩn bị chết lần hai đi."

"Ta chắc chắn, nó sẽ còn đau đớn hơn lần đầu của ngươi đấy hehe~"

Fuxi híp mắt cười, cô còn cố ý nhấn mạnh từ "đau đớn" khiến bé Mitsuba không thể làm gì ngoài việc nghe theo Fuxi.

"Ah đến nơi rồi."

Trước mặt họ là cánh rừng rậm rạp phong phú. Mitsuba há mồm mắt trợn tròn nhìn xung quanh. Các loài thực vật ở đây đều rất đa dạng, có nhiều loài lần lần đầu tiên cậu được nhìn thấy.

"Thế nào? Ta đặt tên cho nơi này là Miracle Jungle. Là nơi ta thường lui tới tìm nguyên liệu làm thuốc hoặc một số việc lặt vặt. Với hệ sinh thái phong phú, ở đây có cả tỷ thứ ngươi chưa thấy bao giờ, hào hứng chưa?"

"C-Cô muốn tôi làm gì?"

"Cũng không nặng nhọc gì. Chỉ là cầm lấy cái máy ảnh trên tay ngươi, chụp lại sinh vật nơi này để ta tổng kết lại."

"Có vài loài ta chụp rồi nên công việc của ngươi cũng sẽ nhanh thôi." Fuxi lôi ra từ cuốn trục quyển album đưa cho Mitsuba.

"Ý cô là mấy tấm này?" Mitsuba nhíu mày nhìn đống ảnh trong album.

"Chẳng có cái nào trông ổn cả! Toàn bộ đều bị mờ nhòe hết!! Cái cần chụp thì bé tẹo, không ở góc ảnh thì cũng bé tí ti thì nhìn ra cái gì!? Còn tấm này, đây là chân cô đấy à!?" Mitsuba nổi đóa mắng lớn Fuxi. Bệnh dân chuyên của cậu đang vô cùng ngứa ngáy rồi đây.

"Ầy thông cảm tí đi, chúng không phải loại bất động thông thường đâu. Vì thế ta mới cần ngươi chụp trong khi ta đánh lạc hướng chúng hiểu chưa?"

"...Biết rồi. Tui chỉ cần chụp là được chứ gì. Vậy chụp lại hết đi. Tổng cộng bao nhiêu?"

"Sương sương à. Cả động vật thực vật là hơn 2 tỷ loài."

"2 TỶ!?!?!??!"

. . .

Fuxi và Mitsuba bắt đầu vào công cuộc sưu tầm và khám phá sinh vật trong Miracle Jungle.

Để hoàn thành sớm thì cả hai đều làm việc không nghỉ ngơi. Dù vậy nhưng cả hai đã ở đây hơn 5 ngày rồi mà tiến độ mới chỉ 85%.

"Còn bao nhiêu nữa vậy Fuxi...?"

"Còn hơn 1 triệu loài nữa thôi..."

"Ặcccc." Mitsuba tặc lưỡi, cậu mệt lử ngã bịch xuống thảm cỏ. Người cậu giờ bẩn hơn bao giờ hết.

Fuxi cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Cô là bí ẩn số 0 thông minh, cũng là người cầm vai trò dụ và đánh lạc hướng đám sinh vật nên yêu cầu hoạt động cao hơn bao giờ hết. Điều này quá năng động cho cột sống của cô.

"Ựa sao cô vội vậy chứ? Ta có thể làm từ từ được mà."

Cậu đặt ra câu hỏi luôn văng vẳng trong đầu suốt 5 ngày qua. Fuxi chống tay lên gối thở dốc một chút. Cô nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi.

Fuxi đứng thẳng dậy, đôi mắt xanh mở to nhìn xuống Mitsuba với vẻ nghiêm túc:

"Vì có người đang chờ ta."

"Đứng dậy. Chúng ta phải xong trong hôm nay." Fuxi đưa tay về phía Mitsuba. Cậu hơi ngập ngừng rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.

"Ừ."

. . .

Trăng đã lên cao tới đỉnh. Giờ chỉ còn một loài cuối cùng là kết thúc chuyến hành trình dài dặc này.

"Cuối cùng, loài khó bắt gặp nhất, Hươu Tinh Vân. Trong rừng chỉ có duy nhất một con và con đó cũng là hộ vệ của nơi này."

"Ý là vua trong rừng, phải không?"

"Cũng có thể gọi là vậy. Thú thực thì ta chỉ thấy lần đầu thoáng qua, chưa biết cách nào để bắt gặp cả. Nhưng có ghi chép rằng nó thường hay lui tới giữa tâm rừng để quan sát từ trên cao."

"Là chỗ thác nước kia. Đi thôi."

Hai người đi tới chỗ thác nước. Từ đỉnh thác có thể nhìn thấy toàn bộ khu rừng. Một phong cảnh tuyệt vời.

Như thường lệ, Mitsuba sẽ nấp ở bụi cây gần đấy trong khi Fuxi dụ nó tới đây. Fuxi lúc này cũng không biết phải làm gì? Rất hiếm khi thấy cô như thế này. Cô suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên nghĩ ra ý tưởng gì đó.

Fuxi gộp những nhánh cây khô lại, sau đó nhóm lửa lên thật lớn. Fuxi lấy ra từ cuốn trục một lọ thuốc màu xanh rồi đổ vào lửa. Ngọn lửa ngay lập tức chuyển xanh, hương khói của nó cũng đổi mùi thành mùi giống như cỏ mèo.

"Lọ thuốc đó, mình thấy ở đâu rồi...Là cách dụ Báo Nham Thạch!!"

"Mục tiêu của chúng ta là con hươu cơ mà! Cô đang làm gì vậy!?" Mitsuba thò đầu ra khỏi bụi cây nói. Fuxi chỉ bình tĩnh đáp lại:

"Ta biết mình phải làm gì. Ngươi chỉ cần im lặng ở trong bụi bấm máy thôi."

"Chúng tới rồi. Chuẩn bị đi!" Mitsuba chỉ biết cắn răng chui lại vào bụi cây.

Từ con mắt camera, cậu có thể thấy được ba con Báo Nham Thạch đang tiến lại gần Fuxi. Ánh lửa dung nham trên từng chiếc đốm của chúng phát sáng cả đỉnh tháp. Fuxi nhếch mép khiêu khích:

"Các ngươi muốn ngọn lửa à? Xin lỗi nhưng phải qua xác ta đã!" Nói rồi Fuxi lao tới tấn công chúng.

Mitsuba hoàn toàn không hiểu cô đang làm gì. Đầu cậu nhớ lại thời điểm họ tìm Báo Nham Thạch.

Fuxi nói rằng, Báo Nham Thạch là loài nguy hiểm, tuyệt đối phải tránh giao tranh với chúng. Bởi sự nhanh nhẹn, cũng như sức nóng từ hàm răng và móng vuốt của chúng lên tới 1000°C. Chạm vào thì chỉ có cháy da cháy thịt.

Chúng sẽ rất ngoan nếu được cho ăn món ăn yêu thích, lửa cỏ mèo, vậy nên họ mới an toàn chụp được ảnh của chúng.

Vậy mà Fuxi đang làm gì vậy, khiêu chiến với chúng. Với lửa cỏ mèo ngay ở trước mắt, chúng càng hung hăng hơn vì miếng ăn.

"Ah!!"

Vì dư âm của việc không nghỉ ngơi suốt 5 ngày, Fuxi mất sức khuỵu xuống để rồi bị một con Báo Nham Thạch cào vào cánh tay. Da thịt cô nóng ran lên, cảm giác đau đớn từ phía cánh tay khiến Fuxi không nhịn được kêu lên tiếng.

"Fuxi!!"


Mitsuba lúc này lòng nóng như lửa đốt, cậu chỉ muốn nhảy vào đó cứu lấy cô thôi. Cậu không biết từ khi nào mà cậu không còn sợ bản thân sẽ mất mạng nữa, vì cậu chết rồi chăng. Nhưng cậu không muốn cô ấy chết lần nữa.

"Nằm yên đó! Hươu Tinh Vân sắp tới rồi."

Ngay khi tiếng hét lớn của Fuxi kết thúc, từ đằng xa xuất hiện thứ ánh sáng trắng thu hút sự chú ý của tất cả. Là Hươu Tinh Vân.

"Mau chụp đi Mitsuba!!"

Bỗng cô mất đà ngã xuống nước. Dòng nước chảy siết cuốn Fuxi thẳng hướng tới thác nước.

Con hươu kia rồi, chỉ cần bấm máy là mọi chuyện kết thúc. Bấm máy...

Vụt!

"Fuxi!!"

Ầm!!

Mitsuba cậu không cần ảnh của con hươu quái đản đó, cậu chỉ không muốn ai phải chết trước mặt mình thôi.

. . .

"Ngươi nhảy theo ta, hành động ngu ngốc thật."

Mitsuba kéo cô lên bờ rồi lấy khăn choàng của mình băng bó cánh tay cho cô.

"Giải thích đi."

"Hươu Tinh Vân, hộ vệ của Miracle Jungle, nó không cho phép bất kì cuộc xung đột nào diễn ra trên đất của nó."

"Thế nên cô mới đi gây sự với Báo Nham Thạch? Hành động ngu ngốc và liều lĩnh."

"Không cần ngươi khịa ta."

Fuxi cùng Mitsuba leo lên đỉnh thác nước. Chẳng còn Báo Nham Thạch, cũng chẳng còn Hươu Tinh Vân. Mọi chuyện như chưa từng xảy ra vậy.

"Xin lỗi, tui không chụp được con hươu đó."

Mitsuba lấy máy ảnh trong bụi cây ra đưa cho cô với vẻ hối lỗi. Fuxi chẳng nói gì cầm lấy máy ảnh. Nhưng rồi cô cười xòa vỗ vai Mitsuba:

"Không sao. May là cậu bấm nhầm chế độ quay video. Ta chỉ cần cắt ảnh con hươu đó là là được. Nè."

. . .

Mitsuba ngồi trên sườn đồi ngắm bình minh. Cậu vẫn không tin được mình đã trải qua những chuyện vừa rồi. Chuyến phiêu lưu này như giúp cậu tìm được việc mình muốn làm vậy.

"Xong rồi à?"

"Ừ. Xong rồi." Fuxi thở dài ngồi xuống cạnh Mitsuba.

"Con bé kia khi nhận được vui lắm. Nhảy cẫng lên. Dù gì đó cũng là thứ cô bé muốn trước khi chết."

Nghe vậy Mitsuba ngạc nhiên nhìn qua cửa kính của nhà dân trước mặt. Khung cảnh gia đình buồn bã trước sự ra đi của cô con gái nhỏ. Trên môi cô bé vẫn nở nụ cười mỉm xinh xắn khiến ai cũng tiếc thương.

"Cậu biết cô bé đó đổi cho ta thứ gì để lấy cuốn album đó không?" Nhìn Mitsuba lắc đầu, Fuxi lấy ra trong túi chiếc kẹp tóc đính đá hình hoa lưu ly xanh.

"Chiếc kẹp hoa lưu ly này đáng giá cả 6 ngày lao động của ta á!? Thật không vậy!?"

"Nó không đáng giá với chúng ta, nhưng nó là vật đắt giá nhất cô bé có thể đưa ta."

"..."

"Ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều, ta cảm kích. Nên cái kẹp này, tặng ngươi. Coi như phần thưởng." Mitsuba trầm mặc nhận lấy chiếc kẹp tóc. Cậu vô thức kẹp nó vào túi áo trước ngực khiến Fuxi phì cười.

"Haha, nó hợp với ngươi đấy. Biết ý nghĩa của hoa lưu ly là gì không?"

"Forget me not, Mitsuba Sousuke."

"Ta không quên ngươi đâu."

. . .

Edit: 31082021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net