Duy trì cuộc sống bình thường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Itadori đưa tôi về nhà, còn nấu đồ ăn cho tôi. Đây phải chăng là cuộc sống lí tưởng tôi nên mong ước không? Nằm ung dung trên ghế sô pha, miệng nhóp nhép nhai đồ ăn vặt, hai mắt lấp lánh ý cười nhìn người đàn ông cởi trần đứng nấu ăn trong bếp. Mùi hương ấm áp quẩn quanh ngôi nhà vốn dĩ luôn có phần vắng vẻ, lạnh lẽo. Nhưng nỗi đau trên cổ, trên vai nhắc nhở tôi sâu sắc về hiện tại, tôi chỉ đơn giản là đang cố gắng hưởng thụ một chút ấm áp mỏng manh.

- Em đưa chị ra bàn ăn nhé!

Itadori nấu xong thì tiến lại chỗ tôi, cậu vẫn ái ngại vì cơ thể chịu giày vò quá độ từ đàn ông. Tôi dĩ nhiên không từ chối, đưa tay ôm lấy cổ cậu, thoải mái để Itadori bế tôi như công chúa bước vài bước liền tới được bàn ăn. Cậu còn lót dưới mông tôi một tấm nệm.

- Nay không phải đi làm nhiệm vụ sao?

Tôi vừa ăn vừa hỏi Itadori, cậu cúi đầu lúi húi bóc tôm bỏ vào bát tôi.

- Nay em xin nghỉ. Chị cũng đâu có đi làm.

- Tôi còn có thể đi làm được sao?

Tôi vẫn là không bỏ được cái tính bắt nạt những con người hiền lành. Itadori bỏ tôm vào bát tôi, rồi thổi cho nguội bớt bát súp nóng.

- Dấu răng trên cổ chị...

- Chồng tôi làm đó!

- Cả bệnh viện ai cũng biết chị là không thể gả đi được!

Itadori thế mà lại cứng họng phản bác lại tôi, nhưng mà cậu có học thêm vài năm nữa cũng không có khả năng đấu khẩu lại được với tôi.

- Ohhh! Cậu để ý đến tôi sao?

Tôi bỏ xuống cái thìa trong tay, chống lên má nhìn Itadori lúng túng không biết phải làm gì tiếp theo.

- Cái này cậu ăn đi, tôi không ăn được đồ cay.

Đẩy bát súp Itadori vừa mới thổi sang cho cậu ấy, tôi chính là trêu cậu đến nghiện.

- Là cậu Fushiguro.

- Megumi?

- Ừm!

Itadori như khỉ cắn phải gừng khuôn mặt méo xẹo, sắc mặt khó coi đến trầm trọng. Nếu bây giờ tôi nói ra tôi chính là vợ cũ mới li hôn với thầy Gojo yêu quý của cậu, Itadori có tăng huyết áp mà nhồi máu cơ tim không? Cái suy nghĩ ngu ngốc ấy lập tức bị tôi dập tắt trước khi cái miệng láo toét của tôi kịp phun ra bất kỳ thứ gì.

- Hôm đó, tôi từ bên ngoài về thì gặp cậu Fushiguro người toàn máu, nằm trong hẻm. Là tôi đã cứu cậu ấy.

- Nhưng Megumi bảo nó bị thương đến sắp chết...

- Cậu ta đã uống của tôi một lượng máu lớn.

Tôi gẩy qua gẩy lại con tôm trong bát, cụp mắt không nhìn Itadori, bầu không khí ấm cúng bị tôi hoàn toàn phá hủy.

- Đúng như Sukuna nói – tôi tiếp tục trong sự im lặng của Itadori – tôi cũng không biết bản thân bị cái gì nhưng máu của tôi có khả năng chữa lành mọi tổn thương, chỉ cần chưa chết nhất định tôi có thể cứu. Không chỉ có vậy...

Hơi dừng lại, quan sát nét mặt biến hóa liên tục của Itadori, đáy lòng tôi trầm xuống, chắc bản thân cậu cũng biết mình vướng vào thứ rắc rối gì rồi.

- Nó còn có tác dụng với cả Chú linh.

Căn phòng im lặng, tiếng vòi nước khóa chưa kỹ, nhỏ giọt tong tong lên bồn rửa bát.

- Vậy nên, Yuji à, cậu không cần chịu trách nhiệm với tôi, cũng không cần thấy áy náy trong lòng. Chỉ xin cậu giữ bí mật giúp tôi!

- Bác sĩ...

- Nghe tôi đi, duy trì cuộc sống bình thường là ước mong lớn nhất của tôi hiện tại.

Lão sếp chưa hết một ngày nghỉ phép đã ỉ ôi gọi điện thọai, bắt tôi đi làm, với lí do cuối năm có quá nhiều việc phải xử lý. Tôi đưa ra đề nghị tăng lương, lão miễn cưỡng đồng ý.

Còn về phần Itadori, cậu chỉ thiếu đường hét lên cho cả thế giới này cậu và tôi đang qua lại với nhau, thậm chí còn nói với chị phụ tá của tôi rằng muốn cùng tôi bồi dưỡng tình cảm! Tôi thầm chửi rủa trong lòng, bà chị đấy chính xác là một cái loa phát thanh hình người. Trước đây, cũng chính tôi đã nói bóng nói gió về cái tin đồn Gojo Satoru vô sinh cho bà ấy mà tin đồn lan đến tận Kyoto. Vậy là qua miệng lưỡi thế gian, tôi và Itadori từ qua lại với nhau thành sắp cưới, tôi vì cơ thể ốm yếu ăn không được thành có bầu.

Itadori đúng chuẩn là một tên quấn người, chỉ cần có thời gian liền chạy qua bệnh viện, cùng tôi đi ăn cơm, chờ tôi đi làm về. Tôi không ít lần nói với cậu ấy là không nên làm như vậy, sẽ gây chú ý, nhưng Itadori tai để dưới mông, một mực không chịu.

- Cậu Fushiguro, sức khỏe của cậu đã hoàn toàn bình phục, cậu có thể xuất viện bất kỳ lúc nào!

Fushiguro không trả lời tôi, thậm chí còn không thèm nhìn tôi, cái thái độ khinh người này sao giống Gojo Satoru như vậy. Đúng là thầy nào trò nấy, mong rằng Itadori sẽ không bị ảnh hưởng cái tính cách đáng ghét này.

- Bác sĩ, chị tốt nhất nên tránh xa Yuji ra.

Chân mày tôi nhếch lên, như thế này có tính là đang đe dọa tôi không?

- Cậu Fushiguro có tình ý với Yuji sao?

Fushiguro có chút khinh ngạc khi thấy tôi gọi thẳng tên của Itadori. Nhưng khuôn mặt nhanh chóng lấy lại cái dáng vẻ lạnh lùng như đít bom láng phẳng, đôi mắt xanh thẫm nhìn tôi không chớp, tôi cũng vui vẻ nhìn lại cậu ta không chớp. Vậy là trong phòng bệnh sạch sẽ, hai con người một đứng một ngồi trừng mắt nhìn nhau.

- Thôi, tôi bỏ cuộc.

Cái mắt già cỗi của tôi khẳng định không đấu lại được đôi khỏe mạnh của thanh niên.

- Chị thích nó?

- Dĩ nhiên là thích!

Tôi không hề ngần ngại mà khẳng định.

- Yuji ngoại hình ổn, tính cách tốt bụng, mạnh mẽ còn đặc biệt biết chăm sóc người khác. Tuyệt đối là mẫu bạn trai lý tưởng, một vài tuổi tác không là gì đối với tôi.

Còn đặc biệt, làm tình rất sướng. Nhưng dĩ nhiên, tôi không dám nói ra cái này. Trong khoảng thời gian này, tôi đã âm thầm nhận định Itadori đúng chuẩn hình mẫu bạn trai ấm áp, đáng yêu.

- Nó là vật chứa của Sukuna.

- Tôi biết.

- Chị không sợ?

- Không!

Tôi còn như vậy mà lên đỉnh dưới thân của Sukuna. Nhưng dĩ nhiên, tôi cũng không dám nói. Tôi không hề có vấn đề gì với việc này, Sukuna hiện tại đã coi tôi là cái bình máu di động của gã, tôi chỉ cần mềm mỏng lấy lòng gã,  Sukuna sẽ không giết tôi.

- Đám hoa và quà đó – tôi chỉ tay vào cái bàn chất đầy đồ đạc bên cạnh của giường Fushiguro – khi xuất viện cậu hãy dọn dẹp sạch sẽ, đừng như mấy lần trước để lại ở đây.

Kugisaki Nobara như thế nào thì tôi không biết, nhưng ba thầy trò này tôi khẳng định đều là những kẻ sát gái. Bằng chứng chính là đống đồ càng ngày càng nhiều trong phòng bệnh.

- Chiều nay là cậu có thể xuất viện rồi.

Tôi thấy Fushiguro không có ý định tiếp tục nói chuyện với tôi, liền quay người rời đi.

- Vậy vết răng đó là của ai?

Tay đã đặt lên tay nắm cửa rồi, vậy mà vẫn phải quay lại, mà còn đúng cái vấn đề trông muốn trốn tránh.

- Yuji.

Mặc cảm tội lỗi dâng lên trong đáy lòng tôi, Itadori chắc chắn sẽ thông cảm cho tôi phải không? Thôi, cứ cho là cậu ấy thông cảm đi.

- Không phải! Nếu là Yuji làm ra, nó nhất định sẽ dập đầu xin lỗi chị đến lủng đất!

Fushiguro phủi luôn câu nói của tôi. Đúng rồi, cậu ta là đứa thông minh nhất trong ba đứa.

- Sao cậu lại tò mò như vậy?

- Tôi đã cắn vào cổ người cứu tôi, ngay vị trí vết răng trên cổ chị.

- Cậu Fushiguro – tôi hai tay sỏ túi áo blouse, chậm rãi tiến lại bên giường của Fushiguro – vết thương của cậu là loại thương tổn mà mang đi cấp cứu có khi cũng không cứu được. Cậu nghĩ một đứa như tôi có khả năng cứu cậu sao?

Tôi với Fushiguro lại tiếp tục đấu mắt, có thể bỏ cái trò này đi được không? Fushiguro, cậu có vấn đề về não bộ sao, bộ vi xử lý của cậu chậm hơn người thường sao?

- Megumi!

Cửa phòng bật mở, ba thầy trò kia đến mừng Fushiguro ra viện, còn mang theo cả hoa và pháo.

- Chị! Chị cũng ở đây sao!

Itadori nhìn thấy tôi liền sán lại, hai mắt lấp lánh. Tôi có cảm giác cậu có khả năng mọc ra một cái đuôi ở phía sau, vẫy loạn.

- Chỉ kiểm tra lại cơ thể của cậu Fushiguro lần nữa để chắc chắn thôi.

Tôi không kìm được mà đưa tay xoa xoa vành tai của Itadori. Đáng yêu quá! Muốn bế về quá! Muốn làm tình quá! Kinh hãi vì suy nghĩ trong đầu mình, tôi rụt tay về, gượng gạo cười với Kugisaki và Satoru.

- Vậy mấy thầy trò tiếp tục nói chuyện, tôi có việc đi trước.

- Chúng tôi định đi ăn mừng Megumi ra viện, cô cùng đi cùng đi!

Satoru mở miệng mời tôi đi ăn?

- Đúng rồi đó bác sĩ! – Kugisaki bám lấy vai tôi – chị lúc nào cũng tận tụy làm việc, không biết bao nhiêu lần cứu chúng em rồi. Hôm nay coi như chúng em cảm ơn chị!

- Tôi...

- Chị!

Itadori hai mắt lấp lánh như mắt cún con nhìn tôi không chớp. Tôi thở dài cuối cùng cũng chịu thua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net