Sắp hết thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi liên tục ho, ho đến một bàn tay bịt miệng toàn máu đỏ, hai mắt mệt mỏi dựa vào bồn rửa mặt trong nhà tắm. Chỉ mới qua hơn một tháng, sức khỏe của tôi đi xuống trầm trọng.

"Bản tin tối nay, phát hiện thêm hai xác chết của người dân trong hẻm trên đường..."

Uống vài viên thuốc giảm đau cùng thuốc an thần, tôi mệt mỏi tựa lưng lên ghế. Lời nguyền bắt đầu hành động, số lượng người bị nó tấn công ngày càng nhiều, chết trong tình trạng hệt như các Dược sư. Nạn nhân sẽ bỏ ăn, sau đó bỏ nhà ra đi, rồi tìm xó xỉnh nào đó để chết, người không khác gì một bộ xương khô.

Cơn đau đầu ập đến. Từ sau khi tôi có suy nghĩ đánh tan cả ý niệm, nó đã bắt đầu tấn công lên cơ thể tôi từ bên trong, bào mòn ăn rỗng cơ thể tôi từng chút một. Đầu tiên là những cơn đau đầu, mỗi khi tôi tính kế hoạch, những cơn đau như búa bổ lập tức đánh lên đại não tôi, đau đến tôi choáng váng, lảo đảo. Sau đó nó khiến cho trí nhớ của tôi giảm sút, khiến tôi quên đi những gì mình đã tính toán, tôi buộc phải ghi lại tất cả những manh mối mình có được vào một quyển sổ. Những ngày tiếp theo, nó khiến tôi mất ngủ, chỉ cần tôi nhắm mắt vào, lập tức sẽ có cảm giác cơ thể như bị rơi xuống hố sâu, không tự chủ được mà choàng tỉnh.

Điện thoại hiện lên màn hình tin nhắn của Nanami, hắn nói hôm nay sẽ đến muộn hơn mọi hôm, hỏi tôi có cần thêm đồ dùng gì trong nhà không. Tôi trả lời vỏn vẹn một chữ "không".

Cổ họng bỏng rát, tôi tìm nước để uống. Chân tay run lẩy bẩy, không tự chủ được mà ngồi thụp xuống sàn, tôi biết tôi sắp hết thời gian rồi.

Nhịn xuống cơn đau đầu, tôi gọi điện thoại cho Fushiguro. Cậu ta vẫn giữ liên lạc với tôi để dễ dàng nắm bắt tình hình của Tsumiki.

"Alo!"

"Tối nay 8h gặp tôi ở quán cà phê gần trường, chuyện của chị cậu"

"Được"

Tôi tắt máy trước khi Fushiguro kịp dứt lời. Uống vào một chút sữa, tôi thay quần áo, chải lại đầu tóc, khuôn mặt gầy đi trông thấy, tôi cũng không rõ bản thân đã sút bao nhiêu cân trong một tháng qua. Tôi là không dám kiểm tra.

Nấu vài món ăn, tôi để sẵn ở bàn cùng tờ giấy nhắn Nanami không cần đợi cơm mình. Trong khoảng thời gian này chỉ còn duy nhất Nanami và Inumaki là đối xử tử tế với tôi, vậy nên, tôi cũng dành cho họ những điều tốt đẹp cuối cùng mà mình có thể làm.

Tôi đến sớm trước 15p, thơ thẩn nhìn ra ngoài đường phố đã lên đèn, từng tốp người trẻ kéo nhau cười nói không ngớt, ăn vận xinh đẹp, những thiếu nữ trong sáng, khuôn miệng đánh lên những màu son rực rỡ. Họ từng là niềm ngưỡng mộ của tôi, là cả mẫu hình tôi luôn phấn đấu, xinh đẹp, trẻ trung và hạnh phúc. Liếm liếm đôi môi khổ nẻ của mình, tôi gọi một cốc cà phê không đường.

- Tôi không có nhiều thời gian, chị nói nhanh lên.

Fushiguro vừa mới ngồi xuống liền đã muốn rời đi, khuôn mặt không có một tý kiên nhẫn. Hình như ngồi chung bàn với tôi cũng khiến cậu ta khó chịu.

- Tôi có thể cứu chị cậu nhưng đổi lại cậu phải làm cho tôi hai việc.

- Chị đang ra điều kiện sao?

Fushiguro mặt lạnh, khi nói gần như chỉ có cơ hàm của cậu ta cử động.

- Cơ thể tôi không còn nhiều thời gian nữa. Một khi tôi chết đi, máu thịt của tôi cũng như người bình thường. Lựa chọn là ở cậu.

- Việc gì?

- Thứ nhất lấy trộm cho tôi một lượng lớn Bùa trừ ma, đủ để phong ấn một Chú vật đặc cấp. Thứ hai, liên lạc với Fushiguro Toji, tôi muốn thuê ông ta.

Tôi và Fushiguro cùng im lặng. Tôi thở sâu vì đau đầu, đè nén cơ ho đang dâng lên.

- Chị cần ông ta làm gì?

- Việc cá nhân. Mỗi lần cậu làm xong cho tôi một việc, tôi sẽ chữa khỏi cho chị cậu tổn thương về nội tạng và đánh tan lời nguyền.

- Trộm Bùa trừ ma thì được, còn Fushiguro Toji, tôi không làm.

- Cơ thể chị cậu cùng lắm cũng chỉ được nửa tháng nữa. Cậu suy nghĩ cho kỹ.

Nói xong tôi lập tức đứng dậy đi về không quay đầu nhìn lại. Đêm hôm đó, tôi nhận được tin nhắn của Fushiguro kèm theo một số điện thoại.

Ngày hôm sau, tôi liên lạc bên nhà đất,  rao bán phăng cái biệt thự của Satoru. Không chỉ có vậy, tôi còn dồn toàn bộ tiền đầu tư thu vốn khắp nơi. Lần này tôi được ăn cả, ngã thì chỉ có chết!

Satoru ban ngày không thấy đâu, nhưng ban đêm nhất định sẽ mò lên giường tôi để ngủ, giờ ăn cơm cũng sẽ tìm đến, không nói hai lời tự lấy bát đũa ăn uống. Có vẻ như mang tâm lý của một kẻ sắp chết, tôi cũng không so đo tính toán với hắn ta, nấu cơm còn ban đêm đặc biệt để một cái đèn nhỏ chờ hắn trong nhà.

- Sao lại bán biệt thự?

- Thiếu tiền.

Tôi trả lời cộc lốc, ngồi trong lòng để hắn sấy tóc cho mình. Tôi là một người thông minh, nếu không thể từ chối, không thể chống cự thì thà rằng cứ vậy mà hưởng thụ. Dù sao sự phục vụ đến từ hắn cũng là niềm mong ước của biết bao cô gái, đã từng có cả tôi trong đó. Đáng tiếc thật, sau bao lâu cuối cùng chỉ còn lại hai chữ "đã từng".

- Bao nhiêu?

- Rất nhiều.

- Tôi cho em, chồng em rất giàu. Tóc em xơ quá, hôm sau tôi dẫn em đi làm đẹp nhé!

Chân mày tôi nhếch lên. Satoru chủ động như thế này chắc chắn là trong mơ, hay do tôi sắp chết nên cảm thấy mọi sự trên thế gian khác đi? Trước kia hắn chỉ đưa đủ tiền sinh hoạt phí trong tháng, một đồng cũng tiếc với tôi, tôi tiêu thêm một đồng cũng phải khai rõ ra với hắn. Thì ra Satoru cũng có thể hào phóng như vậy.

- Tôi cần 60 triệu yên.

Satoru đã có lòng thì tôi cũng có dạ, người ta đã ngỏ ý cho mình không lấy thì người ta sẽ có cảm giác lòng tốt bị chà đạp. Như vậy tôi cũng không cần phải bán biệt thự nữa, giữ lại tiếp tục cho thuê, chỉ cần thu hồi toàn bộ số vốn tôi mang đi đầu tư là đủ tiền rồi.

- Em tính làm gì với số tiền đó?

- Hỏi thì thôi, không cần nữa!

- Sáng mai tôi sẽ chuyển cho em, bù lại tối nay em chiều tôi chứ?

Tôi mỉm cười xinh đẹp, hai tay quàng qua cổ Satoru. Tên này thật sự giàu đến mức nào vậy?

Trong quán lẩu, người đàn ông với vết sẹo trên môi, cái áo đen bó sát lấy những múi cơ săn chắc của gã. Tôi không để ý đến khuôn mặt trầm ngâm với ánh mắt dò xét đang đánh giá mình, cúi đầu nhúng thịt.

- Công việc là thế này.

Tôi không vòng vo trực tiếp đi vào vấn đề.

- Tôi cần anh tìm một thứ có thể coi như Chú linh đặc cấp, nó có hình dáng của một thiếu nữ 18 tuổi, sau đó phong ấn nó với Bùa trừ ma, mang về cho tôi, không được đánh tan nó. Bùa trừ ma hôm sau có tôi sẽ đưa cho anh. Đó là việc thứ nhất.

Thổi phù phù mấy cái, tôi gắp miếng thịt tống vào miệng, cũng vui vẻ bóc cho gã ta một con tôm lớn.

- Việc thứ hai, mang tôi vào trong Hoăng tinh cung, canh cửa ở đó cho đến khi tôi xong việc.

- Bao nhiêu?

- 50 triệu yên, không hơn không kém, không mặc cả! Xong một việc tôi chuyển nửa tiền.

- Cô chuẩn bị tiền đi.

Fushiguro Toji nhanh chóng đồng ý. Tôi híp mắt cười vui vẻ, nhúng đồ ăn cho gã.

10 triệu yên còn lại cùng số tiền lãi và vốn tôi dồn được, tôi muốn thuê thêm một kẻ nữa. Một Chú thuật sư đặc cấp, Okkotsu Yuuta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net