Tôi có thể vắt khô cậu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Itadori Yuji như vậy mà lại ôm thẳng tôi về phòng của cậu ta trong ký túc xá. Đêm hôm đó cơ thể liên tục sốt cao. Tôi gặp ác mộng, trong cơn ác mộng tôi thấy mình bị lửa thiêu cháy, bị những cánh tay đen ngòm nhớp nháp quấn lấy lôi kéo xuống một cái hố sâu hun hút không thấy đáy, thấy bản thân bị người ta đánh đập đến máu thịt lẫn lộn nằm trên đất bẩn.

Tôi kêu cứu, tôi tuyệt vọng nhưng không một ai nghe thấy, không một ai tình nguyện cứu lấy tôi. Cứ như vậy tắt thở tức tưởi mà chết.

Tỉnh dậy trong căn phòng tràn ngập ánh sáng, quẩn quanh mùi hương nam tính dễ chịu của Itadori, tôi khẽ cựa mình, toàn thân đau nhức. Itadori còn đặc biệt bôi thuốc lên những vết bầm tím trên cơ thể tôi, thuốc của Chú thuật sư thật tốt, những vết bầm vậy mà mờ nhạt đi rất nhiều, chỉ có đau đớn từ hạ thân là vẫn như cũ xé rách.

Tôi liếc mắt sang bên cạnh, người thanh niên đều đều mà thở, tay vẫn còn cầm lấy tay tôi, những ngón tay to lớn đan vào những ngón tay bé gầy. Tôi hơi cử động ngón tay gãi gãi nhè nhẹ lên lòng bàn tay nhiều vết chai sần của Itadori. Itadori không mở mắt, thân thể áp sát vào tôi, hơi thở phả lên tai tôi hơi ngứa.

Ấm thật, tôi không khỏi cảm thán trong lòng. Thì ra nằm ngủ chung một cái chăn là cảm giác thế này, thì ra cơ thể nam nhân ấm áp như vậy.

Đôi mắt tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà bằng gỗ, không gian yên tĩnh đến độ tôi có thể nghe tiếng tim đập trong lồng ngực mình. Bao nhiêu lâu rồi tôi không nằm cùng một người, bao nhiêu lâu rồi tôi không được hưởng hơi ấm? Tôi không nhớ rõ, mà cũng có thể là chưa bao giờ. Khi tôi còn bé, những bảo mẫu trong cô nhi luôn nói với nhau rằng, tôi là đứa trẻ bị vứt đi, một mảnh tã quấn cũng không có, lúc được người ta phát hiện ra côn trùng đã cắn tôi đến sưng tấy toàn cơ thể, hai mắt đầy gỉ không mở được ra, khóc đến lạc cả giọng. Có lẽ tôi đã bị bỏ ở đấy nhiều ngày rồi, vậy mà vẫn sống sót. Lúc được bế lên liền lập tức im bặt, ngủ sâu.

Tôi lớn lên tuy nhỏ bé hơn những đứa bạn cùng trang lứa nhưng chưa bao giờ ốm đau. Từ nhỏ đã luôn rất ngoan ngoãn, rất nghe lời, lớn hơn một chút thì bắt đầu theo các bảo mẫu ra ngoài làm việc kiếm tiền. Cô nhi viện nơi tôi được nuôi dưỡng nằm ở vùng quê rất nghèo, tôi nhớ rõ, những mùa đông lạnh, tôi vì nhường áo ấm cho những em bé hơn mà ngồi co ro cả một đêm không ngủ, trong lòng vẫn còn ôm thêm một đứa nhỏ.

Tôi là đứa thông minh nhất và cũng là đứa duy nhất học hết Trung học. Tôi ban ngày đến trường, buổi tối đi làm phục vụ, lau dọn, có người thuê sẽ đi làm tiếp ca đêm, tôi lăn lộn kiếm từng đồng bạc để có tiền đi học. Khó khăn, vất vả trong suốt nhiều năm cho đến tận khi được nhận vào học y thuật của Trường Chú thuật.

Tiền tôi kiếm được trong mấy năm qua đều gửi về xây dựng cô nhi viện, nhờ vậy mà tài khoản tiết kiệm của tôi sạch sẽ, minh bạch, không có lấy một đồng.

Nghĩ đến đây, tôi bất giác mỉm cười chua chát, hơn hai mươi năm, tôi chỉ mong cầu một chút tình cảm gia đình, lúc bất lực buông xuôi, cố gắng sống một đời thanh thản thì lại bị quấn vào đống hỗn độn.

- Bác sĩ...

Giọng người thanh niên vang lên hơi khàn khàn, bàn tay to lớn áp lên trán tôi, trong đôi mắt nâu chỉ có duy nhất hình ảnh mệt mỏi của tôi.

- Chị hết sốt chưa? Người còn đau nhiều không? Chị có muốn ăn gì đó không?

Tôi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, tôi khẳng định là rất đói, nhưng cổ họng bỏng rát khiến tôi không hề muốn nuốt xuống bất kỳ thứ gì.

- Chị!

Itadori như nhớ ra thứ gì đó, ngồi quỳ bên cạnh tôi, hai tay nằm thành quyền để lên trên đầu gối, thẳng lưng dõng dạc mà nói.

- Em sẽ chịu trách nhiệm với chị!

Ánh mắt chân thành, tôi giật mình trước thái độ kiên định đầy trách nhiệm của Itadori. Hứng thú trêu trọc bất giác nổi lên cuồn cuộn trong lòng tôi.

- Về cái gì?

Tôi cong cong mắt nhìn Itadori bắt đầu lúng túng. Không thấy cậu trả lời, tôi lại tiếp tục bồi thêm một câu.

- Về việc đêm qua cậu đã bắn đầy tinh dịch vào trong người tôi?

Câu nói này thành công dấy lên cảm giác tội lỗi trong lòng Itadori, cậu dập đầu cái rầm xuống nền nhà, kiên định nhận lỗi.

- Dù Sukuna đã kiểm soát hành động, nhưng cơ thể vẫn là của em. Em thành thật xin lỗi chị rất nhiều! Em sẽ làm mọi việc để bù đắp cho chị, kể cả kết hôn!

Kết hôn? Nụ cười của tôi lập tức tắt ngỏm khi nghe đến hai từ này, trong chốc lát tâm trí không kiểm soát được mà tua lại những ký ức của hai năm sống chung nhà với Gojo Satoru.

- Tôi không muốn kết hôn với người không có tình cảm.

- Chúng ta có thể từ từ vun đắp tình cảm.

Tôi khó hiểu nhìn người thanh niên trước mắt, Itadori đã gấp đến độ hai mắt có chút đỏ. Tôi còn chưa khóc mà cậu cảm thấy ủy khuất cái gì? Cũng không phải tôi từ chối tình cảm của cậu, đừng có bày ra cái vẻ mặt đáng thương đó!

- Dù sao chị cùng là người đầu tiên của em. Em sẽ cố gắng không để chị phải chịu thiệt thòi!

- Là cậu đang chịu trách nhiệm với tôi hay sợ tôi không chịu trách nhiệm với cậu?

Itadori nói tôi là người đầu tiên của cậu ta, trong lòng tôi có chút kỳ lạ, vậy mà lại được bóc tem trai trẻ. Mặc dù lần bóc tem này có chút vật vã, nhưng chung quy lại tôi đã đưa Itadori vào đời, cho cậu biết thế nào là sướng đến không dừng lại được. Tuy nhiên Itadori cũng chỉ làm được một chút cuối, gọi là có tý chấm mút, bao nhiêu tàn bạo đều là Sukuna, nghĩ đến đây, tôi có chút không vừa lòng như vậy có phải tôi làm không đến nơi đến chốn không? Vậy có phải tôi đã để lần đầu của cậu thanh niên tốt bụng này phải ăn ké của người khác không?

- Cậu có muốn thử lại không?

Nếu có kiếp sau tôi nguyện làm một con mèo Hello Kitty, trắng trẻo, xinh đẹp, được người người yêu quý và không có miệng.

Tôi vậy mà lại gạ tình con nhà người ta giữa thanh thiên bạch nhật.

Itadori giật mình, cúi gằm mặt, môi mím thành một đường không dám nhìn thẳng tôi, càng không dám trả lời, cả người cứng như pho tượng.

- Sao? Làm chuyện đó với tôi không sướng nên cậu không muốn làm lại?

Tôi thông minh hơn người, tôi ý chí vượt khó vươn lên mạnh mẽ, tôi biết tiến biết lùi, biết nhu biết cương, chỉ có duy nhất không biết kiểm soát cái mồm.

- Cơ thể chị...không khỏe... - Itadori khó khăn bật ra mấy tiếng, giọng điệu như đè nén thứ gì đó.

- Tôi rất khỏe!

Trong lòng tôi gào thét, Itadori, cậu phải vững lòng, cậu nhìn cái cơ thể nhỏ bé này đi, tôi có thể tìm cho cậu một cô gái ba vòng bốc lửa chân dài đến nách rồi thì dùng lưỡi điêu luyện.

- Chị chắc chứ? - Itadori ngẩng mặt lên, nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.

- Tôi có thể vắt khô cậu!

Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi! Không, cái miệng này tuyệt đối không còn là của tôi, vứt đi, tôi không dùng nữa! Đổi miệng, tôi muốn đổi sang cái miệng ngoan ngoãn, không phản chủ, không nhanh hơn não!

- Em nhất định sẽ nhẹ nhàng! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net