Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17h45...

Ngoài trời đang trở gió, mùa đông năm nay đến sớm hơn dự kiến. Marie trong chiếc áo bành tô màu đen chạy trên lớp tuyết dày để lại dấu chân. Cô dừng lại tại một khu nhà, mắt ngước nhìn lên nóc.

" Sao tụi bây ai cũng không thể nào xuất hiện một cách bình thường được sao? Cứ phải nhảy lên nóc nhà mới chịu à " - Cô chản nán than phiền , bắt đại một chiếc thang gần đó leo lên

" Marie, mày t-.. "

Chưa kịp để cậu trai kia nói gì, cô nhanh chóng chạy đến túm lấy cổ áo cậu, hét to :

" Trả tiền cho tao! Là $60.000 "

Khổ sỡ kéo tay Marie ra, cậu trai đó đưa cô một chiếc vali xách tay được bọc da, nói : " Tiền đây, không thiếu đồng nào "

Cô giựt phăng cái vali không nói lời nào. Mở ra thì nhìn thấy những xấp tiền trong đó

" Hìhì.. " - Cô cười - " Sao không lấy ra sớm hơn? Như vậy thì đâu có bị tao đánh "

" Mày cho tao cơ hội để lấy nó ra à, chưa kịp đưa thì đã bị mày chạy tới túm áo. Con gái gì đâu mà mạnh bạo vậy " - Cậu nới lỏng cổ áo ra, tay phủi phủi bụi trên quần

Cô không nói gì mà ngước nhìn lên bầu trời , tay đưa ra giữa không trung rồi chợt khựng lại, cô rút tay vào. Quay qua cậu, cô lại bảo :

" Đi thôi, trời tối rồi. Thằng anh song sinh đang đợi mày về đó, Taehoon "

[...]

" Hộc.. Hộc.. " - Tiếng thở dốc của một người con trai ngày càng nặng nề theo thời gian - " Đừng.. làm ơn đừng tới đây mà... "

" Jungkook ssiiiii " - Tiếng ngân dài thánh thót, trong giọng nói có chút ranh ma, đùa nghịch của một cô gái vang lên - " Cậu đâu rồiii, sao lại chạy vậyyy "

Jungkook chạy thật nhanh vào chỗ khuất mắt trong khu rừng, cậu dựa lưng lên thân cây mà thở hổn hển. Nhận ra hơi nhói dưới chân thì chợt thấy một con rắn đang quấn lấy chân mình. Chật vật với con rắn, cậu vô tình tự đẩy mình xuống vực.

Trong nỗi tuyệt vọng và sợ hãi nuốt trọn cả cơ thể , cậu vô tình gọi tên một người...

" Marie, cứu... "

.

.

.

*brừ.. brừ* - Chiếc điện thoại trong túi áo Marie reo lên

" Yeoboseyo "

" Marie, em thấy Jungkook không? "

" Em không, cơ mà anh lấy điện thoại đâu ra vậy " - Cô thắc mắc

" Anh mượn của bảo vệ.. Nhưng mà Marie em đi tìm Jungkook phụ bọn anh được không, em ấy bảo đi một chút nhưng tới gần tối rồi vẫn chưa về " - Giọng nói của anh dần trở nên hoang mang. Anh lo sợ rằng Jungkook sẽ bị gì đó nguy hiểm

"... Anh đợi một chút, em đi kiểm tra camera " - Im lặng một lát, cô nhanh chóng chạy vụt lên phòng trong ánh mắt ngỡ ngàng của cậu trai kia

*Rầm* - Cô mạnh mẽ đập cửa ra, chạy vào gấp rút, nói :

" Nhanh, kiểm tra camera nhanh. Tìm kiếm Jungkook nhanh đi!! "

Anh không nói gì nhưng vẫn làm theo. Trong lúc tìm kiếm trong camera, trong đầu anh chợt lóe lên một dòng suy nghĩ " Thật đáng ghét "

" Thấy rồi.. " - Anh quay ghế lại, nói

" Ở đâu, cậu ấy đâu?? "

".. Bình tĩnh đi, cậu ta.. rơi xuống vực rồi.. " - Có chút ngập ngừng, anh bảo

Hai chân ngã khụy xuống, trên má bắt đầu xuất hiện hai dòng nước mắt nóng hổi lăn xuống . Làm sao đây?  Cô ấy khóc rồi...

Anh nhanh tay với lấy ống kim tiêm trên bàn đâm ngọt xớt qua cái cổ trắng ngần của cô, một tay đỡ cô một tay gọi bảo vệ điều động bảo vệ tìm kiếm Jungkook

" Mày chưa bao giờ khóc khi ở với tao thậm chí kể cả khi mất đi người mà mày thương, giờ chỉ vì thằng nhóc này mà mày đau lên đau xuống.. Thật đáng ghét, phải chi mày là của tao " - Anh lẩm bẩm trong miệng. Câu nói đó
lập đi lập lại liên tục, thậm chí nhiều đến mức mà nó đã trở thành điệp khúc riêng của anh

Anh bế cô về phòng, ân cần đắp chăn cho cô. Taehoon đứng từ ngoài cửa chứng kiến hết mọi sự việc, nghe hết tất cả. Cậu nắm chặt hay tay lại thành nắm đấm, khẽ nhích tay qua lưng tránh bị nhìn thấy, cố kìm chế sự giận dữ bùng nổ, nói :

" Anh trai, anh làm gì nó vậy? "

" Taehoon.. Ah, Thuốc gây mê không nguy hiểm đến sức khoẻ "

Cậu biết chứ, đời nào ông anh mình lại đi làm hại người mà ổng yêu đơn phương từ hồi bé tí ti chứ... Chỉ là, cậu cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ông anh của mình gần gũi với Marie nên buộc miệng lỡ hỏi thôi.

" Chăm sóc nó cho tốt, đưa em một đồ vật có mùi của cậu Jungkook gì gì đó đi "

" Em định để Bestie làm việc này? Em chắc chứ? " - Anh ngạc nhiên, hỏi lại

" Không sao, lâu ngày rồi cũng phải cho nó vận động tí " - Cậu quay ngoắt đầu sang phải, tay đưa lên cổ trả lời

Taewan đi sang phòng, kéo lê cái thùng xốp màu vàng, tìm kiếm chiếc điện thoại của Jungkook

" Này, em phải cẩn thận.. Việc này có thể có khoảng 89% là do Hyeyoon nhúng tay vào "

" Vâng... Cùng có huyết thống mà sao khác nhau thế? " - Cậu lẩm bẩm một mình

Tại công ty giải trí BigHit...
20h30...

* Rầm * - Tiếng đập bàn vang lên trong căn phòng tràn ngập sự căn thẳng

" Cậu nói gì cơ? Jungkook thất lạc rồi?? " -  Shi Hyuk gằn giọng hỏi quản lý Sejin

" V-Vâng, hiện tại ban tổ chức với công ty chúng ta cũng đã thực hiện công cuộc tìm kiếm Jungkook "

" Cậu lui ra đi " - Shi Hyuk xua xua tay, nói tiếp - " Bảo là dừng tìm kiếm đi, ta giải quyết được rồi "

" Vâng " - Sejin hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thuận theo đó mà làm theo. Có chút lo lắng nhưng nghe chủ tịch đã nói vậy nên anh có phần an tâm.

" Marie đâu.. " - Đợi sau khi Sejin đi, Shi Hyuk gọi tên cô

" Xin ngài yên tâm, Jungkook đã được phát hiện. Cơ thể không bị thương nặng chỉ là trầy xước ngoài da nhẹ, bị bất tỉnh ngắn hạn vì lo sợ nhưng không nguy hiểm đến tâm lý " - Marie từ căn phòng nhỏ trong khu phòng của Shi Hyuk đi ra

" Con giải thích được không? "

" Thưa ngài, Jungkook bị rơi xuống vực nhưng may mắn thay cậu ấy đã rơi xuống đám cỏ dại nên không sao ạ " - Marie cúi đầu - " Cháu xin phép vào xem tình hình của Jungkook "

" Thể lực tốt , trí thông minh có thể không bằng hoặc hơn ai nhưng bù lại là khả năng nhận thấy và xử lý tình huống tốt lại mưu mẹo, ranh ma hệt như một đứa trẻ tinh nghịch.. Còn gì cháu không làm được không  "

".. Điều khiển cảm xúc.. " - Trầm ngâm một lát, cô trả lời

____________________

Tại sao Marie đang hôn mê ở khu cắm trại nhưng đột nhiên lại xuất hiện tại công ty BigHit ?

Jungkook thực sự đã được cứu và trầy xước nhẹ sau khi bị rắn độc cắn và rơi xuống vực sâu?

.. Và Bestie là ai?

               ...To be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net