Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên con đường trống vắng, ánh đèn màu hổ phách dùng chiếu sáng trên đường càng ngày càng mập mờ đi . Làn gió bay ngang qua khiến cho Marie lạnh sống lưng, cô bất giác đưa hai tay ôm mình lại.

Cảm thấy như bị theo dõi, cô bắt đầu tăng tốc lên. Càng chạy thì càng nghe rõ tiếng thở dốc từ phía sau. Cô chạy thật nhanh rồi quẹo thẳng vào một con hẻm nhỏ. Tay luồn xuống tất đùi mò mẫn con dao nhỏ thủ sẵn từ trước.

Tiếng " meow " phát ra từ một con mèo hoang làm cô giật mình lỡ tay quăng con dao nhỏ xuống đất

" Tch, biết vậy bắt đại chiếc taxi cho yên phận "

Như phát hiện người đàn ông lạ mặt đó đã đi khuất, cô bây giờ mới đi ra khỏi con hẻm nhỏ đó rồi bắt một chiếc taxi đến khách sạn.

" Sao rồi? " - Hoseok hỏi

" Em định đưa cậu ấy đi thì bị mất dấu, không hiểu sao lại chạy nhanh đến vậy nữa ? " - Jungkook cười gượng bảo

" Vậy cũng không sao, sau này cũng đừng làm vậy. Lỡ có nhà báo hay ai đó trông thấy sẽ rất nguy hiểm " - Yoongi từ trong phòng bước ra nói

" Nae "

_____________________

Sáng hôm sau, Jin là người dậy sớm nhất và chuẩn bị xuống bếp làm thức ăn sáng.

Trông thấy tấm lưng nhỏ bé đang cặm cụi nấu ăn trong gian bếp nhưng Jin lại không phản ứng, có lẽ mới thức dậy nên anh vẫn chưa tỉnh hẳn

" Chào buổi sáng, anh Jin " - Marie quay lại chào Jin

"... " - Jin không nói gì

Như nhận thấy Jin không có dấu hiệu định chào lại hay gì khác, cô kéo nhẹ tay áo anh hỏi

" Anh Jin? Anh đi gọi các thành viên khác xuống ăn được không "

" Hả?! ... À ừm, xin lỗi em " - Anh giật mình

.

.

.

Trừ Taehyung và Jimin ra thì ai cũng giữ khoảng cách với cô. Sợ cô buồn, hai anh rủ cô ra phòng khách chơi cũng có ý định phá bức tường ngăn cách giữa cô và mọi người

" Marie, em muốn chơi không? " - Taehyung cầm máy điều khiển game lên rồi hỏi

" Không, em còn phải làm một số việc nữa " - Cô mặt lạnh đáp lại

" Thôi nào, ra đây chơi đi để đó một lát rồi làm " - Chưa kịp phản ứng thì cô cùng 5 người còn lại bị kéo ra phòng khách hồi nào không hay

" Này, mấy chú tính làm gì vậy " - Yoongi đứng dựa người bên cánh cửa, hỏi

" Chơi game " - Jimin đưa chiếc điều khiển game lên cười thật tươi rồi nói

" Ah, em xin phép ạ " - Cô đứng dậy chỉ chiếc điện thoại đang rung trên tay

Marie chạy vào phòng mình rồi đóng cửa lại. Cô ngồi thụp xuống, từ từ đưa chiếc điện thoại đang rung áp lên tai

" Tao tưởng là đã bảo mày đừng gọi cho tao rồi cơ mà... " - Đôi mắt cô ánh lên sự tức giận như có cơn bão trong đó. Hai cặp chân mày đều đều kéo sát vào nhau. Giọng nói cô làm người nghe cảm thấy lạnh đến thấu xương

" Không hề, tao gọi mày chỉ có chút chuyện thông báo " - Người đàn ông gọi cho cô có giọng nói đầy sức hút, gây mê , quyến rũ đối với phụ nữ và cũng đủ hoàn hảo với đàn ông

" Chuyện gì? " - Cố giữ cho bản thân thật bình tĩnh , cô hỏi

" Tao vẫn chưa bị phát hiện "

" Hah, thằng điên này... " - Cô cười mỉa, nhưng trong lòng lại như nở hoa vui mừng

" Tao biết mày sẽ lo nếu không gọi cho mày...Với cả Hyeyoon... "

" Ai cần biết chứ... " - Không để cho người nọ nói tiếp, Marie nhanh chóng cúp máy rồi quăng lên giường. Bước ra khỏi cửa phòng, cô nhìn chiếc điện thoại trên giường vài lát như chờ đợi điều gì đó rồi mới quay đi

_____________________

Chết tiệt, cửa khóa rồi sao? Vậy, đành trèo qua cửa sổ vậy. Dành 15 phút trèo qua cửa sổ trên tầng 3, tôi leo vào đó rồi bật công tắt đèn lên đúng lúc đó ngài ấy lại gọi cho tôi

" Marie? Cháu vào nhà chưa? hay đang đợi ở ngoài vậy? "

" Cháu vào được rồi... Là hyu.. à, một anh chàng cao khoảng 1m8 mở cho ạ "

" Ừm, vậy thôi nhé "

" Vâng ạ "

Đoạn đối thoại giữa tôi và ngài ấy có chút xa cách... Cũng phải, dù gì thì tôi cũng đâu phải cháu gái ruột của ông...

Tôi không muốn tiếp tục giữ hoặc phát triển mối quan hệ trên mức xã giao hay thân thiết quá với BTS và ngài Bang... Vì tôi sợ rằng...

* Cạch *

" A, cuối cùng cũng về nhà r..." - Một chàng trai diện bộ đồ sặc sỡ vô cùng bước vào phòng - " ÁÁÁ!!!!! "

C-Cái gì vậy? Anh đang làm tôi giật mình đấy, aish. Cơ mà đáng lẽ ra người sai là mình cơ mà. Hình như.. Có mùi hoa ở đây....

... Tôi mệt quá, mùi hương của loài hoa này đã luôn khiến tôi cảm thấy mệt vì phải nương tựa quá mức vào nó...

" Ma - chan, sau này anh sẽ bảo vệ em "

" anh hứa nhé "

".. Xin lỗi sau ngần ấy năm.. "

Không.. không, tôi không muốn nhớ tới nó... làm ơn... ai ... đó cứu với.. cứu

... May thật, may quá... cảm ơn vì đã vô tình kéo tôi ra đống hỗn độn này và làm ơn đừng trồng những giống cây hoa nặng mùi trong phòng...

1,2,3... 7 người. Sau này có lẽ việc quản lý cho bọn họ của mình có vẻ mệt rồi đây

.

.

.

" Marie, Marie...Jeon Marie! "

" Hơ... Ơ dạ? " - Giọng nói của Jin đủ nhỏ để không đánh thức 6 thành viên còn lại và cũng đủ khiến cô thoát ra hồi ức không đáng nhớ kia

" Em có sao không, nhìn mặt em xanh xao quá " - Jin nhìn Marie, ân cầm hỏi cô như chăm sóc đứa em gái nhỏ. Tay anh đặt lên trán cô rồi áp trán của mình lại, khoảng cách giữa khuôn mặt của Marie và Jin thiếu điều dính sát vào nhau

"... Gần quá... " - Cô thều thào

" Hả? Em nói gì cơ " - Anh muốn nghe rõ hơn nên bắt đầu hơi tiến tới

" Em nói... Gần quá, với cả em hơi mệt. Anh đưa ba người bọn họ vào phòng, còn em sẽ lôi..à không, là giúp Suga, V và Jimin vào phòng "

Nhận ra hành động của mình có chút kì hoặc , anh lùi lại rồi nói -
" Ừm, anh xin lỗi "

Chờ Marie giúp 3 ngươi kia vào phòng thì Jin mới bắt đầu cõng những thành viên còn lại vào ngủ.

Vừa xong, Marie bước ra khỏi phòng và trông thấy Jin cầm hai ly sữa nóng trên tay

" Em uống nhé, không biết em có uống được sữa có đường không? "

" Cảm ơn anh, em uống được " - Cô đưa tay đón lấy ly sữa trắng còn nóng hổi mà uống

Hai người ngồi ngoài phòng bếp, mỗi người một việc. Marie đang mân mê thìa trong ly sữa còn Jin thì đang nghĩ gì đó. Bầu không khí dần chuyển sang ngột ngạt. Và lần này, người phá bỏ nó là Jin

" Ma-chan... là em? " - Anh hỏi

" Làm sao anh biết? "

" Ah, không phải như em nghĩ đâu. Chỉ là anh vô tình thấy Bang PD-nim nhắn cho em thôi " - Anh cười gượng - " Anh xin lỗi "

" Không sao, cũng không phải lỗi của anh là do em không cất đồ đạc cẩn thận thôi "

" Anh hơi thắc mắc nhưng tại sao lại là Ma-chan? "

" Em gốc Nhật, thêm chan đằng sau tên để chỉ quan hệ của người đó với người gọi rất thân thiết "

" Vậy, anh gọi em là Ma-chan nhé "

"... Ừm " - Suy nghĩ một lát, cô trả lời anh

" Thôi, anh ngủ đi. Mai chúng ta có nhiều việc lắm đấy "

Cô đẩy anh vào trong phòng ngủ cùng nụ cười hiền trên môi rồi đi rửa hai chiếc ly

Nhìn hai chiếc ly của Jin và cô. Ánh mắt chăm chú nhìn vào khoảng không, cô lẩm bẩm

" Mình ghét đồ ngọt.. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net