x.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết hôm nay rơi thật nhiều, những mảng trắng dày cộp được người dân quét dọn chất đống hai bên đường, đâu đó chỉ còn lác đác vài ngọn cỏ mạnh mẽ thích ứng được cái lạnh thấu xương không có chút tia nắng ấm áp này. Ami về đến nhà trời đã sẩm tối, tuyết đã ngừng rơi nhưng cơ hồ nhiệt độ mỗi lúc một giảm, đôi giày lông Timberland màu nâu cũng không đủ sưởi ấm bàn chân lạnh buốt. Bật máy sưởi, em mang vài túi thực phẩm vào bếp trước khi mệt mỏi nằm vật ra sàn.

"Alo chị à, hôm nay em làm ca tối, không cần chờ cơm em nhé! Mà chị nhớ ăn đấy!"

Cậu em trai gọi điện thông báo, không quên nhắc nhở với tông giọng hơi hướng đe dọa. Ami bật cười - "Chị biết rồi mà"

Cúp máy, em trở người bò dậy, quẳng hết đồ ăn định chế biến vào tủ lạnh, thôi thì em lại ăn mì cùng kim chi vậy. 

Ngồi nhìn đống tài liệu cần dịch trong tuần, em thở dài bật đèn bàn bắt đầu công việc. Khoảng một giờ sau bụng âm ỉ đau, chắc vì đau dạ dày. Trước đây ở cùng hắn, ngoài những ngày hắn không về ra thì đa số đều ăn uống rất đầy đủ, cơ bản là bị hắn cưỡng chế thành quy củ dù chính hắn mới là người ăn không đúng giờ giấc. Từ khi chuyển đi hay nói trắng ra là chạy trốn, tâm trí em lúc nào cũng ngập tràn hình ảnh của hắn, những kí ức tự mình đa tình và cả những ngọt ngào ngắn ngủi bên hắn sẽ ùa về trong tiềm thức như cuộn băng bật chế độ replay nếu bộ óc em rảnh rỗi. Vì thế mà em ép bản thân làm việc thật nhiều, làm hết giờ hành chính, nhận thêm tài liệu về dịch đêm và ngay cả bữa ăn cũng chẳng ra hồn bởi cứ ngừng công việc sẽ liền nhớ đến hắn. Nguyên nhân trực tiếp khiến em bị đau dạ dày.

Nuốt khan vài viên thuốc, trái tim em lại nhói lên khi nhớ đến lọ thuốc tránh thai dưới tủ giường. Rồi em lại bất chợt nhớ ra điều gì đó, vội vội vàng vàng lấy nước uống. Thật bất cẩn quá!

Dặn lòng không thể ăn uống qua loa thế nữa, em hạ quyết tâm xuống bếp nấu vài món thanh đạm bổ sung dinh dưỡng. Cũng có chút mệt mỏi.

Cuộc sống của em từ nhỏ đến lớn đều cơ cực với mẹ đơn thân cùng cậu em trai kém mấy tuổi. Bố em là kẻ bạc tình. Lừa mẹ em thời thiếu nữ bằng hàng sa số những lời hứa hẹn, đến cuối cùng khi đã mang thai đứa con thứ hai, ông ta bỏ đi theo bồ nhí. Từ đó, mẹ em một thân một mình nuôi lớn hai đứa con. Chính vì mẹ đã hi sinh quá nhiều nên đứa con gái như em khi biết tỉ lệ qua khỏi của mẹ không khả quan vẫn liều mình bán mạng vào chốn nhơ bẩn đó. Và em gặp được hắn.

Đối với em, hắn chẳng những là idol tiếp thêm động lực mỗi khi em kiệt sức mà còn là vị cứu tinh của cuộc đời em. Hắn lo chạy chữa cho mẹ em dù biết bà chẳng cầm cự được bao lâu, lo cho em trai em chuyển lên Seoul học trường cấp ba danh giá, lo cho em học đại học và chu cấp cả tiền tiêu vặt hàng tháng. Em đòi gì cũng sẽ gật đầu đáp ứng.

Tình cảm em dành cho hắn từ hâm mộ dần chuyển thành yêu thương mong đợi. Mỗi ngày đều nấu cơm chờ hắn về, đều tắm rửa thật sạch sẽ thơm tho chuẩn bị phục vụ nhu cầu của hắn, đều mong mỏi mùi hương cơ thể dễ chịu của hắn quẩn quanh chóp mũi trước khi chìm vào giấc ngủ. Yên bình và ấm áp. Cái thói quen đó thật đáng sợ.

Đã nửa đêm, em trai nhắn lại báo sẽ không về mà ngủ nhà thằng bạn. Em vươn vai lưu file vừa dịch xong, tắt máy tính đi đánh răng.

Đồng hồ điểm 2 giờ sáng, mắt em vẫn thao láo nhìn trần nhà. Em nhớ đống trăng sao dạ quang quá... Trở mình, cuộn tròn trong chăn, em hít một hơi đầy phổi, chẳng dễ chịu chút nào...

Dường như không chịu nổi nữa, em bước đến tủ quần áo, moi lên từ dưới đáy một chiếc hoodie màu vàng size lớn. Ôm thật chặt trong lòng trở lại giường, em quấn chăn, không ngừng hít mùi hương từ chiếc áo đó. Thật thơm, thật thoải mái...

Rời đi, ngoài chiếc áo này ra, em chẳng mang thứ gì liên quan đến hắn cả. Em nghĩ như thế có khi lại tốt, em sẽ mau chóng quên đi hắn, quên đi những thói quen không nên có ấy. Nhưng em thật hối hận, nhất là những lúc thế này, nhớ hắn đến điên dại.

Em từng được hắn nấu cơm cho ăn, từng được hắn bế lên kiểu công chúa, từng được lăn giường cùng hắn, từng được nằm trong vòng tay vững chãi của hắn, từng được...từng được...

Nước mắt không tự chủ lăn khỏi khoé mắt, kéo một đường dài xuống rồi thấm vào chiếc áo đang ôm chặt trong tay. Lại nghĩ đến mấy tháng qua cật lực làm việc cùng lời mắng chửi từ cấp trên, áp lực dồn xuống không đếm xuể. Bên hắn, em chưa bao giờ phải chịu ủy khuất như thế. Bên hắn, tuy không được tự do tự tại bay nhảy nhưng ranh giới ấy luôn khiến em cảm thấy an toàn và hài lòng. Bên hắn, hắn sủng ái em biết bao nhiêu...

Lật giở cuốn sổ vẽ em từng nũng nịu bắt hắn vẽ hết cái này đến cái khác, một giọt rồi hai giọt, ba giọt, thi nhau rơi xuống thấm ướt cả trang giấy, làm nhoè đi nét vẽ cứng cáp uyển chuyển. Nhạt nhoà như chính mối quan hệ của hắn và em...

*

"Ừm, có gì không hiểu cứ gọi tớ nhé. Gọi số tớ vừa đọc, hôm nay tớ sẽ huỷ sim này"

Xách trên tay túi rau củ vừa mua ở siêu thị, em nhớ ra cô bạn đại học cần giúp mấy môn đại cương, liền lắp sim cũ gọi. Đã rất lâu rồi không dùng sim này, chủ yếu để tránh hắn gọi đến, cũng là để xoá hết dấu vết của chính mình.

Ấy vậy mà em lại chẳng ngờ, vừa tắt cuộc gọi chỉ ba giây, điện thoại đã rung lên liên hồi. Nhìn tên dãy số hiện ra, em bàng hoàng run rẩy quỵ gối xuống đất. Cuối cùng lấy hết can đảm bắt máy.

"Alo..."

"Em đang ở đâu?!"- giọng nói gấp gáp truyền đến khiến tim em chợt thắt lại. Em đã nhớ biết bao...

Em im lặng.

"Mau nói tôi biết em đang ở đâu?! Em rốt cuộc đang ở cái xó xỉnh nào?! Mau nói cho tôi! Tôi đón em về"- hắn gằn lên mất bình tĩnh.

Nắm chặt quai túi, em hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt lên tiếng.

"Đừng tìm tôi nữa. Chúng ta...kết thúc rồi"

Ngay sau đó liền tắt nguồn điện thoại, tháo sim quẳng thẳng xuống đường. Em bật khóc, tay túm chặt ngực trái rít lên từng hồi.

Em nhớ hắn, nhớ hắn đến chết mất...

*

Về đến ngõ trời đã tối, em cố tình lượn lờ thật lâu để đôi mắt hết sưng đỏ vì sợ em trai phát hiện ra. Một người con trai đứng dựa vào tường cách nhà em vài số, thấy em liền mỉm cười đi đến.

"Ami, em về muộn vậy?"

"Tiền bối, anh tìm em có việc gì không?"- em cúi chào.

"Phải có việc mới được tìm em sao?"- anh ta cười xoà.

Tất nhiên.

"Ami"- bỗng giọng anh ta trầm xuống, ánh mắt cũng biến đổi sắc thái nhanh chóng.

"Vâng?"- em ngước lên nhìn.

"Anh yêu em"

"Em xin lỗi, em chỉ coi anh là tiền bối. Anh về đi ạ"

Nói đoạn, em bước thẳng nhưng bị nắm lấy cánh tay với lực mạnh, ngay tức khắc cả cơ thể bị ấn mạnh vào tường. Anh ta sáp rạp vào người em.

"Anh không tốt chỗ nào, em nói anh sẽ sửa mà. Anh yêu em, anh yêu em nhiều lắm, Ami"- càng nói gương mặt càng cúi sát xuống, phả ra hơi thở chút men nồng. Hình như anh ta say.

"Tiền bối! Em không yêu anh, làm ơn thả em ra!"

Em bất giác sợ hãi khi hai tay bị anh ta khoá chặt trên đầu, cằm bị bóp cố định, đôi môi xa lạ kia mỗi lúc một gần. Em cố gắng kháng cự nhưng vô ích, nước mắt ứa ra vì sợ hãi, trong đầu không ngừng gào thét một cái tên mà em biết sẽ chẳng bao giờ xuất hiện.

"THẰNG KHỐN KIẾP!"

Tiếng chửi rủa vang lên khiến em giật nảy mình cũng là lúc tên tiền bối đỡ trọn một cú đấm ngang mặt, ngã sõng xoài ra đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net