Chương 20*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hình như... Chị là, SooJi? Nam SooJi?"

"May quá, em không quên mất chị."

JungKook có hơi bất ngờ. Tiền bối năm cấp ba trong trí nhớ của anh ở buổi Prom Party là một người con gái cao khoảng một mét năm mươi lăm, mái tóc ngắn, cộng thêm cặp kính dày cộm, không thích tiếp xúc với đám đông. Mà đây này, Nam SooJi đứng trước mặt bây giờ hoàn toàn khác biệt. Mới đầu cũng chẳng nhận ra đâu, nhưng vì nốt ruồi son nhỏ ở đuôi mắt trông nổi bật, làm JungKook gợi nhớ đến một hình ảnh đã từng quen.

"Sao chị lại ở đây? Chị về khi nào?"

"Chị là một phần trong cổ đông của JSK."

"Huh?"

"Bố chị vừa nhượng lại tên cổ phần sang chị thôi, nên có lẽ em không biết. Sao? Bất ngờ không, chị đã vì em mà thay đổi rất nhiều đó!"

///

"Mai mốt, chị nhất định phải lấy một người con trai biết cột tóc cho chị. Là con gái, nên để tóc dài một chút. Tóc mượt thế này, không để thì uổng lắm."

"Ò ò, biết rồi."

"Còn nữa nhé. Mắt chị rất đẹp, nên đừng đeo cái cặp kính dày cộm này nữa, tiền bối đâu có bị cận?"

"JungKook, JungKook ah. Sau này sẽ gặp lại nhau chứ?"

"Sẽ gặp. Qua bên đó, hãy mở lòng nhiều hơn, hãy làm điều gì khiến bản thân chị thoải mái. Tới giờ rồi, giữ gìn sức khỏe nha!"

SooJi trước khi rời khỏi không khóc! Phải, chị đã rất mạnh mẽ.

///

T/b mong rằng JungKook biết được là cô đang vật lộn với cơn đau từ giày cao gót từ nãy giờ. Cô đi cái này cũng chỉ vì để anh được vui, nhưng có lẽ có người làm anh phấn chấn hơi rồi nhỉ? Không phủ nhận rằng những cô gái đến với JungKook đều rất đẹp, rất quyến rũ. Đặc biệt là có một nụ cười giả tạo vô cùng hoàn mĩ.

"Em đau chân..." - không phải tuýp người bị động, bản thân mình có lợi, cho lý do không nói?

"A, anh xin lỗi. Anh quên mất em."

"Vậy à?"

SooJi hoang mang cực độ, mặc dù không xuất hiện nhưng vẫn luôn dõi theo JungKook. Chưa từng nghe qua em ấy có bạn gái, lúc nãy khi phát biểu, chẳng nhẽ là nhắc đến người này?

"Em là?"

"Em là T/b. Rất hân hạnh được làm quen."

T/b biết chắc ý của Nam SooJi không phải như vậy. "Em là" có nghĩa khác như "em là gì của Jeon JungKook thế?". Mối quan hệ đầy rẫy phức tạp, có nói thì chị ấy cũng không hiểu. Mong là, người thứ ba không giống như Rei và Kim Song. Ơ khoan, chưa gì đã thấy giống một chút rồi.

"Bữa tiệc chưa kết thúc, anh kêu người đưa em về trước?"

"Anh muốn để em về một mình? Được thôi!"

Cô nhún vai bước ra khỏi nơi sang trọng kia. Không đi thì thôi, ép chi cho mệt. Huống chi là mỹ nữ trước mắt, muốn qua ải cũng rất khó khăn.

Anh thấy cô như vậy liền biết ngay mình vừa lỡ lời. Không được giận đâu, ngày hôm nay của Jeon không được kết thúc như vậy. "Chị, đây là danh thiếp của em, em có việc, liên lạc sau nhé."

"Không sao. Đi đường cẩn thận."

Anh ghé sang JongSuk, để nói bố, bản thân có hơi mệt nên về trước. Phần chính cũng đã qua, bây giờ chỉ còn vui chơi một lát rồi về, đi trước cũng chẳng có gì. SooJi lại lẵng lặng nhìn JungKook rời khỏi, trên tay cầm tấm danh thiếp, phải rồi, lần này không có cơ hội thì lần sau vậy.

Chị đã chờ nhiều năm như thế rồi, lần này có thể cùng chị kết duyên nên đôi không Kook?

May là phóng viên về hết, nếu không sẽ bắt được khoảnh khắc Jeon thiếu chạy thục mạng đuổi theo "bạn gái bí ẩn" rồi. "Ối, sao em đi nhanh vậy!"

"Anh không ở lại hả? Em tự về được."

"Ah, tự nhiên lại chóng mặt, cùng về thôi nào~!" JK của em rất đáng yêu.

~***~

Cái cảm giác được bỏ lớp trang điểm, đôi giày cao gót, hay bộ váy đắt tiền xong khoác lên bộ đồ ngủ đúng thật là thoải mái cực kì. Vừa mới tắm xong nữa, nên như bỏ một cục tạ nặng vài trăm kí. Đến lúc cô định lấy máy sấy, sấy tóc thì JungKook gõ cửa từ bên phòng.

"Em ngủ chưa T/b?"

"Chưa. Anh vào đi."

Nhìn sơ qua hình như có chút gì đó mờ ám. Phía sau anh chắc chắn có giấu cái gì. Đợi đến khi JungKook vô tư ngồi trên giường cô như mọi ngày, khi đó anh mới mở lời.

"Cảm ơn em!"

"Sao lại cảm ơn chứ?" - ở chung mới nhận ra, T/b rất thích vuốt tóc của JungKook, mái tóc ngắn ấy mềm lắm luôn! Anh cũng không ngại, nên riết sinh ra thói quen. Hiện tại cô cũng làm điều kia, khiến anh cảm thấy dễ chịu.

"Cảm ơn vì đã cho anh một ngày trọn vẹn."

"Được rồi, không có gì đâu."

"Anh có món quà này cho em. Em thích nhẫn hay thích dây chuyền?"

"Cái gì cơ?" - lại bày trò gì nữa đây?

"Trả lời đi mà!"

"Thích nhẫn."

Nghe xong JungKook cười rõ tươi như đóa hoa ngoài vườn đang nở rộ. Đơn giản là khi ngồi trên chiếc giường không phải king size, cả hai không cần mang những thứ nặng nề. Đi dép bông, mặc đồ ngủ, cùng ngồi khoanh chân đối mặt với nhau như những cặp đôi, đây mới là truyện cổ tích đời thường.

"Anh biết ngay mà! Jeon JungKook thật giỏi!"

Anh từ sau lưng, anh lấy ra một hộp nhung màu đen, nhìn bằng ánh mắt âu yếm nói với cô "Cái này là anh dành riêng cho em."

Đến khi mở ra mới biết, đây là "Vô giá". Kiểu này nhớ khá rõ, vì T/b đã góp ý với JungKook. Có hai cánh hoa anh đào trên đó, nhuỵ hoa được đính một viên kim cương be bé, như thế sẽ không bị thô. Thoạt nhìn sơ qua cũng giống đôi cánh nữa. Có thể nói đây là mẫu đơn giản nhất, nhưng nếu không nhìn kĩ, sẽ có đến hai kiểu dáng. Có điểm riêng khác biệt.

"Cái này?"

"Là của em. Cái này có thể nói do hai chúng ta cùng thiết kế, anh muốn em cũng có. Khoan cảm ơn anh đã, phần quan trọng nhất đây. Đố em, con số anh để cho em là ở đâu."

Mẫu này xuất ra thị trường chỉ có hai chiếc. Nhưng JungKook đã dùng chiếc này dành tặng cho cô thì tính đến hiện tại chỉ còn một cái có thể bán. Mặc dù vậy nhưng con số không giống nhau.

"Ở đâu nhỉ? A, là ở đây!"

"T/b giỏi quá!"

"Em không phải con nít đâu! 9420?"

Anh khắc con số trên cánh hoa. Một dòng số nhỏ để nói lên tất cả. "9420 có nghĩa: chính là yêu em. Đưa tay đây, anh đeo cho. Ở ngón áp út!"

Cô không từ chối. Rõ ràng có thể thấy, trong ánh mắt có chút long lanh, nào, thôi chứ, không được khóc. Nhịp tim cô lúc này tăng nhanh hơn bình thường, cô không thể làm gì được ngoại trừ thấy vẻ mặt anh hứng khởi đến mức nào.

Nếu lần này có là sai. Em vẫn sẽ chấp nhận.

T/b rướn người, chạm nhẹ lên bờ môi của JungKook. Lúc này như có dòng điện, lập tức lan tỏa khắp người. Cái cảm xúc, nụ hôn đầu của anh. Tim đập thình thịch thình thịch như muốn rớt ra bên ngoài, không gian sao lại yên tĩnh như vậy...

JungKook lộ rõ sự hoảng loạn, bối rối trong đôi mắt. Tất cả cũng chỉ vì lần chủ động đầu tiên của cô. Anh nhiều khi đã tưởng tượng ra khung cảnh này, nhưng đùng một cái bất ngờ. Không biết làm sao...

Khi hai đôi môi dứt ra cũng là lúc ở đây có đến hai con tôm luộc. Luộc đến đỏ bừng!

"Anh— về đi! Tự nhiên lại muốn ngủ! C-cảm ơn về chiếc nhẫn..."

Lửa trong người cũng vì cô mà bùng phát mà em nỡ lòng nào chối bỏ? Nhưng mà... không được, không được làm đau T/b... Nhưng cũng như vậy sẽ chết vì nghẹn mất!

...

JungKook dùng hết can đảm vốn có của mình để hôn cô lần nữa. Hai môi chạm nhau không chút ràng buộc, lần này không thể quay đầu được, thật xin lỗi...

Cả hai như phiêu lạc nơi cánh đồng lộng gió, thả mình tự do với vô vàn cảm xúc chân thật của nhau. Cánh môi mềm mại kia được anh từ từ nâng niu, gặm nhắm từng chút. Nó ngọt đến mức tưởng chừng như mật ong cũng chẳng thể sánh bằng.

JungKook chậm rãi để cô nằm xuống giường, bản thân mình thì nằm bên trên. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau cách vụng về, anh thề đã lúc nào đó, anh thấy bản thân như có thể nhìn qua được xuyên qua vũ trụ bao la rộng lớn sâu thẳm trong ánh mắt.

Em liệu đã làm gì với đôi mắt xinh đẹp của em vậy? Bởi vì nó luôn khiến anh dao động, mê đắm đến điên đảo thần hồn. Chứa cả một đại dương xanh thẳm, một dòng nước trong veo như ánh sương sớm.

...

Khi đôi chạm lên vùng cổ trắng ngần, JungKook tự nói mình sẽ dẫn cô đến mê cung tình ái, một mê cung chỉ có hai ta mà chẳng có ai được phép vào cả.

"Khoan--khoan đã!" - T/b ngăn lại, và cô sợ hãi.

Cô nhận ra ra rằng đang không muốn chuyện này tiếp diễn tiếp tục nữa! Từng hình ảnh bị cưỡng bức đến đáng sợ đang ùa ập đến như nước lũ. Rõ ràng ngay từ đầu bản thân luôn bài xích về những việc quan hệ thể xác, ngay cả nhìn còn không dám, huống chi đang ở trong tình thế khó xử. T/b biết chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ làm cô đau, nhưng hố sâu phía trước, liệu có thể mang can đảm một lần nhảy qua được không?

"Anh biết em đang sợ."

"Em không thể."

"Nói anh nghe, vì sao lại không thể?"

Chất giọng trầm thấp nghe rõ rằng trong đêm tối, mặc dù vậy, anh vẫn chẳng hấp tấp chút nào, luôn từ từ chậm rãi, dẫn cô đi qua mọi chông gai đang chuẩn bị ập đến ở phía trước.

Chợt,

Anh dừng lại bên giọt nước long lanh chảy dài bên khoé mắt. JungKook thương yêu vội hôn lên đó, xong lại hôn xuống má, lại hạ trên cánh môi có hơi sưng vì hôn ban nãy làn nữa. Hành động ấy có biết bao nhiêu là sủng ái, là cưng chiều.

Không nghe thấy người bên dưới lên tiếng, lúc này anh đành mở lời:

"Anh biết là em đã từng bị bố ruột của mình cưỡng ép. Anh biết, biết là em có một nỗi ám ảnh vô cùng lớn."

"Em không có lần đầu.."

"Anh biết. Nhưng điều đó không quan trọng. Hít thở đi nào... Hít thở thật sâu, em biết hiện tại đó là những gì em cần mà."

Jeon luôn cố làm cô cảm thấy thoải mái nhất có thể. T/b bé nhỏ trong vòng tay, từ tận đáy lòng anh luôn muốn bảo vệ thiên thần ấy. Thực chất, đa số người khác luôn nghĩ tình dục chỉ là quan hệ vè thể xác. Nhưng thật sự không phải đâu, tình dục đôi khi đơn giản chỉ là hai người có một nút thắt gắn kết lại gần nhau, ta hiểu nhau hơn, và biến những khuyết điểm của đối phương thành ưu điểm trong mắt mình, biến nó dù có như thế nào cũng trở nên đẹp không tì vết.

Cứ từng bước, JungKook chậm rãi cởi từng nút áo khi thấy thế giới của anh có vẻ không còn căng thẳng quá mức như khi nãy. Cho đến khi làn da trắng hiện dần ra trước mắt, JungKook cuối người hôn chiếc cổ mảnh khảnh, dùng chiếc lưỡi tinh nghịch của mình vẽ lên một bức tranh tuyệt mỹ do chính mình làm hoạ sĩ.

...

Nhiệt độ căn phòng đột ngột hạ xuống thấp đến bất ngờ. Những tiếng thở nặng từ phía dưới đột ngột phát ra khi anh đang hôn lên từng nấc da thịt như đang có bao nhiêu con kiến đang trải dài bò khắp người.

T/b như hoá thành một màu sắc khác biệt, mang nhiều cung bậc cảm xúc. Nốt cao, nốt trầm - lúc ngọt ngào như viên kẹo đường bỏ vào tách trà nóng, lúc lại như que kem chocolate có vị đắng vào mùa mưa.

Đôi má hồng tự nhiên không chút phấn và vầng trán toát mồ hôi lấm tấm chảy dọc bên thái dương, cô bây giờ nào có biết bản thân là bao nhiêu là xinh đẹp, hệt như tiên nữ hạ phàm.

Đôi mắt JungKook nhìn đến nóng rực, trái tim như đang khua chiêng múa trống tưng bừng mở hội bên trong khi chiêm ngưỡng hình ảnh đó. Đôi tay không yên phận bấy giờ lại tiếp tục không yên phận mà đụng chạm, xoa nhẹ ở eo, mang lại cho cô một cảm giác lạ lẫm.

Phần trên T/b hoàn toàn trần trụi, và... anh hoàn toàn có thể thấy những vết sẹo mờ ở đấy.

Anh yêu chúng. Hôn lên từng vết một, như một lời an ủi; không sao, em vẫn rất tuyệt vời.

Trên xương quai xanh đã xuất hiện những sắc đỏ thẫm. Nếu anh là mùa đông, em có  nguyện làm một đóa hồng nở rộ trên nền trắng tuyết ấy? Như bức tranh trước mắt?

Lại đặt nụ hôn ở bụng, thành công một lần nữa khiến cô bật một tiếng rên khẽ. Đến khi mọi thứ sắp trở nên hoàn chỉnh như ý muốn. Thì T/b nhỏ giọng nói với anh rằng:

"Ở đùi có rất nhiều sẹo... Còn có vết rạn..."

"Dấu yêu ơi, em biết là anh sẽ chẳng bao giờ bận tâm về điều đó mà?."

JungKook cởi ra thứ còn lại duy nhất còn vướn trên cơ thể T/b. Đến khi mọi thứ đều trước mắt, JungKook cảm thấy cổ họng mình khô hốc, người lan tỏa một luồn nhiệt nóng ran, mặc cho ngoài trời đã trở lạnh vì đã đêm rồi.

Ông trời ơi, anh phải yêu thương người trước mặt bao nhiêu cho đủ đây? Khi cô có biết bao nhiêu là mỏng manh so với vẻ bề ngoài mạnh mẽ mà mọi người thường thấy.

...

Đến lượt JungKook lại tự vứt bỏ những thứ vướng víu trên người, anh lúc này hệt như một quả bom muốn nổ tung. Thân hình như được điêu khắc ập thẳng vào mắt cô.

Cơ bụng màu đồng săn chắc. Jeon, anh phải tập bao nhiêu mới có mớ cơ bắp rắn chắc ấy vậy? Cái ánh mắt đắm đuối không nỡ rời của T/b thành công khiến anh bật cười; tự nhiên lại cảm thấy tự hào về cơ thể mình. Thế... Em có an tâm đồng ý để anh bảo vệ em không?

"T/b à... Làm bạn gái anh nhé?"

Mối quan hệ mập mờ này, anh không muốn nữa đâu... nhưng lời nói này phải chăng đã quá muộn màng?

"..."

"Ừm... Không sao! Không sao đâu!"

"Cuối cùng Jeon JungKook cũng có thể làm bạn trai của em rồi!"

T/b đột ngột choàng tay mình qua cổ JungKook, kéo hai người lại gần với nhau hơn. Ôi! Có trời mới biết anh đang hạnh phúc cỡ nào, còn sợ cô sẽ thẳng thừng từ chối! Anh đã định nhặt lại quần áo định về phòng an phận, nào ngờ! Vẻ mặt kéo nụ cười thành một hình trăng khuyết, lộ rõ hai cái răng thỏ. JungKook ôm chặt cô, lại đưa cả hai vào một nụ hôn nồng thắm.

"Yêu em... Yêu em nhiều lắm."

Trăng hôm nay mặc dù không phải ngày lễ nào cả nhưng đặc biệt tròn hơn bình thường. Có ai để ý không? Anh đào ngoài vườn đã nở. Lưu ly cũng đã có những đóa hoa xanh tím! Nơi tình yêu bắt đầu.

Anh và cô hiện tại hoàn toàn không còn một mảnh vải, có thể thấy mọi thứ một cách rõ nét của người kia. Vì sao lại có người hoàn hảo như JungKook, bao nhiêu điều đẹp đẽ của đất trời đều vào người con trai này, không chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng, mà còn là nơi em có thể tựa vào.

T/b của anh, trong mắt anh bây giờ vạn vật không thể nào sánh bằng, đẹp như tiên giáng trần, lấp lánh như những ngôi sao trên bầu trời, không chút tì vết.

Tự hỏi, ngoài kia bao nhiêu người có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp sâu sắc này đây? Chắc chẳng có ai có cơ hội đó đâu, vì T/b đã thuộc quyền sở hữu của Jeon JungKook, anh sẽ giữ hình ảnh tuyệt trần này cho riêng mình!

______To be continued______

Yêu rồi yêu rồi! Chap H này còn phần 2 nữa nha mọi người 👋🏻❤️ tui cần lắm một cmt để chuẩn bị thật kĩ cho chap H tiếp theo ahhhh~

#Ahn💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net