Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cho em về nhà được không?"

JungKook im lặng xong lại thở dài đỡ T/b ủ rũ quay trở lại giường. Cả hai từ lúc đến đã ở phòng con suốt mấy giờ đồng hồ. Bây giờ đã là tối khuya nhưng cô vẫn nhắc đi nhắc lại chuyện trở về dinh thự. Bác sĩ nói vừa tỉnh đã xúc động như vậy, sợ sẽ ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe, huống hồ chi vẫn còn rất yếu, vết thương đã lành hẳn đâu? Nên bắt buộc phải ở lại một thời gian dài để kiểm tra thật kĩ. Đặc biệt là phải tránh đi lại, thế mà cô vì đứa trẻ đã mặc kệ luôn lời nhắc nhở, đến chỗ đau bị chạm đến cũng không màng tới.

"Em đi ngủ đi, nếu em có mệnh hệ gì thì anh tính sao hả T/b?"

"Anh biết chúng ta không—"

Chưa kịp nói hết câu JungKook đã mau chóng đưa ngón tay trước miệng cô ý bảo im lặng, sau đó còn từ từ hạ lưng cô xuống nằm. "Đến đây thôi, hôm nay đã là quá đủ trong hai mươi tư giờ. Những chuyện tiếp theo anh hoàn toàn không có sức để nghe. Còn em, bây giờ hãy ngủ đi, đã hai rưỡi sáng rồi."

"..."

"Ngoan." - đặt một nụ hôn trên chóp mũi ngay khi T/b nhắm mắt, lúc ấy cũng là lúc anh lùi về sau, nguyện trở thành một người canh giữ bình yên cho giấc ngủ của thiên thần, trở thành một kẻ thức trắng để ngắm được vẻ đẹp rũ bỏ muộn phiền trần thế, an giấc đến sáng. JungKook luôn mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với người con gái anh yêu, vì vậy anh sẽ luôn chịu thiệt để ở bên cô mà bảo vệ, chút mệt mỏi ấy có đáng là bao nhiêu chứ.

Ngồi trên cái ghế xếp, JungKook tự hỏi năm nay có phải năm hạn của mình hay không mà gặp phải bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn, tất cả đều không được suôn sẻ, từ gia đình, công việc, tình cảm. Mọi chuyện cũng là sự xuất hiện của Nam SooJi, nhắc đến SooJi, suốt nguyên một ngày đều liên tục gửi những tin nhắn vô nghĩa cho anh như kiểu mọi câu chuyện, một chút cũng liên quan đến sự hiện diện của chị ta, nhưng nào biết JungKook biết cả rồi, định qua mặt đến khi nào nữa? Trình độ diễn xuất quá giỏi. Nếu còn không bắt được tên gây ra thì làm sao mà anh nghe được chủ mưu là ai, lúc đó chắc vẫn còn nghĩ là người khác chứ SooJi làm sao mà có thể? Quả là nhầm to. Rồi cũng đến lúc JungKook phải làm điều này với SooJi, mối quan hệ bấy lâu nay coi như vứt hết tất cả, không sót lại cái nào.

Màn đêm buông xuống, anh ngẩn ngơ cứ ngỡ đó chỉ là giấc mơ, những vệt ánh trăng đang chiếu rọi vào căn phòng yên ắng đây, hiện lên một bức tranh tuyệt mỹ, lại tô điểm thêm một thiên sứ vô vàng vết sẹo bên trong, ôm lấy loạt nỗi đau không ai thấu.

~***~

Bảy giờ sáng tại bệnh viện

/cốc—cốc—cốc/

"Vâng, Jeon tổng, tôi là y tá đây, tôi đến để xem lại vết thương của vợ anh và cả mang thuốc nữa, tôi vào được không?"

Y tá đứng bên ngoài một lúc, nhưng không hề có hồi đáp. Vì mới sáng nên có nhiều việc phải làm, cô ấy không thể chờ đợi quá lâu được nên tự ý mở cửa. Vừa vào đã thấy khuôn mặt cau có đang ngủ trên ghế được đắp chăn kĩ, vậy mà cái người cần tìm lại chẳng ở đây, bệnh nhân T/b đi đâu rồi? Cô ta lây nhẹ JungKook gọi dậy, anh nghe tiếng người đánh thức liền nheo mắt tỉnh giấc.

"Jeon tổng, anh xem vợ anh có trong nhà vệ sinh không? Cô ấy không có trên giường, tôi cũng ngại..."

JungKook đá lưỡi vào má bực bội, ghét bản thân cực kì. Đã nói là sẽ thức đến sáng mà đến năm giờ anh đã kiệt sức ngủ quên, tấm chăn ấm này chắc T/b thấy nên đã nhường cho anh đắp đây mà! "Ừ, cô đợi chút, tôi vào gọi em ấy."

"T/b ơi, em có trỏng không?"

"T/b?"

"Bảo bối à?"

Đích thị là không có người ở trong nên mới không một ai đáp lời lại JungKook? Khi anh đưa tay cầm lấy đồ vặn cửa thì đúng thật. T/b biến mất. Cùng lúc đó.

"JEON TỔNG! CÓ CHUYỆN LỚN RỒI! đứa bé—đứa bé... không có ở trong nôi!!"

"Okay, nói tôi biết mẹ gì đang diễn ra?! BỆNH VIỆN MẤY NGƯỜI LÀM ĂN VẬY À! Tôi nói phải xem chừng đứa nhỏ 24/24! Vì điều gì mà Sujin biến mất? TẠI SAO!"

"Cô T/b cũng không có ở đây... chẳng nhẽ... cả mẹ lẫn con đều mất tích...?"

"MẤY NGƯỜI CÒN ĐỨNG ĐÂY NÓI NĂNG BẬY BẠ, ĐOÁN GIÀ ĐOÁN NON?! KHÔNG MAU LỤC TUNG CÁI CHỖ NÀY LÊN ĐỂ ĐI TÌM HAI NGƯỜI HỌ CHO TÔI? TÌM CHO BẰNG RA, KHÔNG THÌ XÁC ĐỊNH HẾT ĐI!"

Mới vừa sáng sớm đã gây ra một trận náo loạn cho cả bệnh viện, ngoài những việc cấp tốc, bác sĩ y tá đều lập tức phải đi tìm hết chỗ này chỗ kia để kím ra vợ con Jeon tổng, ồn ào không thể tả. JungKook trách bản thân mình mà nên, giá như anh cố gượng thêm một chút là được, giá như kêu người gọi một ly cà phê để tỉnh hẳn thì tình trạng này không xảy ra.

Còn chuyện tại sao không để cùng một chỗ cho tiện, phải biết đứa bé không còn sống. Điều đó đồng nghĩa khó lòng mà anh để con ở cùng một chỗ với T/b được, việc ấy hoàn toàn không tốt cho sức khỏe của cô, nên anh mới kêu người sử dụng một cái phòng riêng cho Sujin. Với cả anh thì chỉ có duy nhất, chẳng thể phân thân cùng lúc để mắt đến hai người mới nhờ đến người canh hộ, vậy mà lại làm ăn bất cẩn để bé con biến mất cùng lúc với cô. Chết tiệt thật chứ!

"Anh! Ừ, anh! Kiểm tra lại camera toàn bệnh viện mau, nhanh cái chân lên! NHANH LÊN ĐI!"

JungKook theo sau bảo vệ vào lục lại toàn bộ camera, cả trong phòng bệnh của Sujin cũng có một cái. "Mở ở phòng con bé."

Trên màn hình hiện khoảng năm giờ ba mươi hai phút sáng, T/b mặc đồ của bệnh viện nhẹ nhàng đi vào phòng con. Ngay đó, y tá vẫn có mặt.

.x.

"Ah, cô T/b, sao cô thức sớm vậy ạ? Vết thương cô thấy như thế nào rồi? Có đau chỗ nào không?"

"Không có, cảm ơn cô đã quan tâm. Cô cứ ngồi chơi đi, tôi chỉ vào ở với con bé một chút."

Cô ấy nghe lời T/b nói, nhưng đôi mắt cứ ngó nghiêng nhìn về phía sau. "Cô tìm gì vậy?"

"À, tôi không thấy Jeon tổng. Anh ấy không đi cùng cô sao?"

"Tôi đã hành ảnh cả một ngày hôm qua rồi, JungKook đang ngủ, tôi không muốn làm phiền."

Y tá nở một nụ cười chuyên nghiệp sau đó nhường chỗ cho T/b bước vào trong. Còn bản thân tiếp tục ngồi bấm chiếc điện thoại của mình. Ngồi nhìn xác thai nhi như vậy, đúng là có chút ớn lạnh.

.
.

"Sujin, con vẫn còn ngủ sao?" - Cô ẵm đứa bé đi vòng vòng khắp căn phòng, một lúc sau liền đứng kế bên cô y tá.

"Ối, hết cả hồn!"

"Cô có thể đi mua giúp tôi một chút thức ăn sáng không? Tôi có hơi đói."

"Nhưng mà..."

"Nhưng cái gì? Tôi là mẹ của đứa bé, cô không tin tưởng sao? Nếu đã vậy để tôi tìm JungKook nói một tiếng."

"Dạ không, dạ không, tôi đi ngay, tôi vừa mới vào làm thôi, cô đừng nói với Jeon tổng..."

"Vậy cô mau đi đi."

"Nhưng vào bữa sáng canteen bán rất lâu..."

"Tôi có thể chờ."

Đợi khi cô ấy rời khỏi. T/b thì thầm vào bên tai Sujin. "Bảo bối, chúng ta về nhà thôi. Suỵt, im lặng nhé."

.x.

Đoạn băng tiếp theo tận mắt anh thấy T/b vẫn còn y nguyên từ đầu đến cuối, không hề thay đổi bất cứ gì về bề ngoài, chân vẫn còn mang đôi dép lê, lén lút bế con ra cổng sau để rời khỏi trót lọt. Thử hỏi một cái bệnh viện lớn như thế này, nhiều người đi qua đi lại nhưng không một ai để ý đến cái việc bệnh nhân đi luôn ra cổng sau, mà cũng không có nổi một bảo vệ canh chừng. JungKook tức giận đập mạnh xuống bàn một cái rầm rõ to, khiến ai ai cũng giật mình. "Mấy người, chuẩn bị tinh thần là vừa rồi đấy!"

Hiện tại JungKook đang lo lắng trong người muốn chết, lập tức chạy về dinh thự. T/b luôn có ước nguyện là dẫn Sujin về đó trước khi con bé đi... nhưng anh thì luôn do dự về vết thương chưa lành của cô nên cứ từ chối khéo, nước đi này của T/b anh quả thật không lường trước được, cô có thể mặc bản thân mình phong phanh ra gió mà không cần để ý bất cứ thứ gì ư?

~***~

T/b trở về, việc đầu tiên cô làm chính là giúp Sujin mặc những bộ đồ mới do JungKook chính tay chọn lựa, thêm một cái bao tay lại để khỏi lạnh, khỏi ngậm tay, ở chân cũng phải có! Vừa làm vừa mỉm cười, nhưng cô ghét cái cảm giác nhói nhói ở lồng ngực vô cùng, cảm giác này nó sẽ mau chóng trôi qua thôi.

"Nào, Sujin, mẹ dẫn con đi xem qua nhà của ba nha... cái nôi này của con này, là ba đã chính tay đóng đấy, con thấy có đẹp không, huh?"

"Còn chỗ trống này sẽ dành treo hình gia đình của chúng ta."

"Còn đây là phòng tắm."

"Phòng bếp nè..."

...

Người ngoài nhìn vào thật sự đã nghĩ cô gái này hoá điên rồi, tại sao lại có thể ôm đứa nhỏ đi khắp nhà vừa cười vừa nói, lại còn chảy cả nước mắt... hôm nay coi như nhường tôi một ngày, để tôi giải quyết, bởi thế nào, Nam SooJi cũng quay trở về trong ngày hôm nay mà thôi.

.
.

Anh hối hả quay về, cầu mong là T/b sẽ có trong nhà. Cửa không khoá, chứng tỏ có người, tảng đá nặng trong lòng cũng vơi đi vài phần nhỏ.

"Nào, há miệng ra, Sujin chắc hẳn đói phải không—ơ?"

"T/b! T/b! Anh xin em, em bình tĩnh lại được không? Con chúng ta không còn nữa, con bé không thể uống sữa như những đứa trẻ khác, là không thể T/b à..." - JungKook xót xa khi cô thẫn thờ khi vừa nghe anh nói.

T/b luôn làm cho anh những thứ anh chưa hề một lần nào suy nghĩ tới. Lúc nãy nếu như đến chẳng kịp, có lẽ cô đã nửa thật nửa mơ hồ cho là Sujin con của cả hai còn sống mà đút em bé uống sữa một cách thản nhiên.

"Con mình không giống như mấy em bé khác sao...? Em có thấy trên tivi! Em bé nào cũng uống sữa mẹ cả! Nhưng mà em không có sữa... nên đành lấy sữa bột anh mua pha cho Sujin uống... T/b nghĩ chắc hẳn bé con sẽ rất đói... Kook! Hay là anh thử cho con uống sữa đi, con bé rất rất ngoan luôn!"

"Anh xin lỗi..." - JungKook nước mắt tuôn trào ôm lấy T/b ngây ngây ngốc ngốc cố quên đi sự thật. - "anh xin lỗi, xin lỗi em bảo bối... do anh mà ra, do do anh hết... em đừng như vậy có được không...? Anh thật sự rất đau lòng, con mất, em thì như vậy... anh làm sao mà an tâm hả em..."

"Phải... phải... anh nói đúng... con mình chết rồi... con mình chết rồi, anh ơi..."

T/b oà khóc như một đứa trẻ, khóc nức nở, khóc đến đáng thương. Bao nhiêu khung cảnh hoàn mĩ lần này đến lần khác do chính bản thân làm sụp đổ, lưu lại chút cũng không còn. Như làn khói mờ ảo chớp mắt một cái, hiện thực phũ phàng hiện ngay trước mặt. Rõ ràng lắm... tôi nhìn rõ rồi...

"Baby...baby... nghe anh nói, đừng khóc." - JungKook hoá con nít lau vội những giọt nước mắt không kìm nén được nơi khoé mắt, anh muốn rằng trước mắt có sóng to gió lớn đến mấy, cũng cho bằng được phải mạnh mẽ. - "nghe anh nói, T/b, chúng ta còn trẻ, còn nhiều thời gian... đợi em hoàn toàn bình phục, anh sẽ cùng em sanh một em bé,  không! Bao nhiêu cũng được, bao nhiêu anh cũng nuôi, rồi ta sẽ lại có một gia đình mới như em mong muốn... được không? Không có gì là không thể... nhé..."

T/b cảm thấy mình bị trút cạn hết không khí, JungKook có đang ôm chặt cô vào lòng đến cỡ nào, có cho cô một hướng tích cực ra sao thế nhưng trong tâm cô vẫn cảm thấy trống rỗng vô bờ, điểm dừng không có, trôi dạt xa ngoài biển.

/lạch cạch/ /lạch cạch/ xuất hiện tiếng mở cửa cắt đứt không gian đau buồn của hai người. Tôi biết là cô sẽ đến!

"JungKook..."

"Cô còn dám vác cái mặt về đây à, N-A-M S-O-O-J-I?"

______To be continued______

Cắt! Cắt! Cắt! Hết giờ 🤡🤡🤡

#Ahn💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net