Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chấp nhận như vậy, có phải mẹ sẽ được một cuộc sống tốt hơn rất nhiều, phải không?

"Được rồi, em có vẻ mệt, anh có thể gọi người chuẩn bị một phòng cho em, nghỉ ngơi một chút, mẹ thức dậy, sẽ khỏe lại nhanh thôi." - JungKook, anh vẫn luôn ân cần, quan tâm với mọi người xung quanh mình, nhưng đối với cô, sự dịu dàng ấy lại có chút khác biệt.

"Em không mệt. Em vẫn có thể ngồi chờ như mọi người."

"Mọi người? Ý em nói là ngồi như vậy đó hả?" - anh bật cười trước sự ngây ngô của T/b - "Người ta sẽ về nhà, chỉ có em là cố chấp ngồi đây thôi. Anh sẽ bắt em phải nghỉ ngơi, nên em không có quyền từ chối đâu."

"Anh---!"

"Ngồi đây đợi một chút!"

JungKook rời khỏi. Trên dãy hành lang bệnh viện lại trở về ban đầu, không khí u buồn, lạnh lẽo bao trùm. Bóng tối như ám theo cô, từ từ, từ từ gặm nhắm, rồi nuốt chửng. Chỉ cần một tia sáng thôi! T/b ước gì có thể bấu víu lấy nó mà sống như ban đầu. Này, liệu có ai đó soi sáng ở đâu đó phía sau lưng cô không? Khi quay lại sẽ thấy được người đó..? Có không?

"T/b, nào, đi thôi." - anh đã quay trở lại.

~***~

JungKook dẫn T/b đến một căn phòng trống ở tầng ba, bệnh viện.

"Đi như vậy, chẳng phải lúc mẹ tỉnh dậy sẽ rất lo lắng sao?"

"Em yên tâm, y tá sẽ chăm sóc bà ấy, đừng lo nữa."

Hai người bước vào trong. Căn phòng cũng không có gì đặt biệt mấy, như những phòng bệnh bình thường. Một cái bàn nhỏ, một chiếc giường, rồi một cái tivi có thể xem lúc chán. Kiểu vậy.

"Đi ngủ đi nhé. Trễ rồi."

JungKook khi thấy cô đã ngồi trên giường rồi thì yên tâm vài phần. Anh định sẽ ra ngoài, nằm nhắm mắt trên dãy ghế ngoài hành lang một chút. Hm, để người ta thấy chắc có chút buồn cười, là phó giám đốc ai lại nằm như thế, nếu mẹ anh mà biết chắc chắn sẽ mắng một trận cho xem! Mà nếu lại chuẩn bị thêm một phòng cho anh thì lại quá không cần thiết, bản thân cũng đâu có bệnh, chiếm thêm một phòng không hay chút nào. Thôi, anh ra nằm trên ghế vậy!

"JungKook, đi đâu thế?"

"Anh chỉ có ở ngoài thôi, em nằm xuống ngủ đi."

"Cảm ơn."

"Đừng khách sáo với anh."

.
.

Trên người anh hôm nay không mặc áo vest như mọi khi, chỉ áo thun như cuộc sống thường ngày. Nằm xuống cái ghế dài, JungKook gối đầu lên cánh tay, khẽ nhắm mắt. Y tá đi ngang qua ai cũng phải ngoái đầu lại nhìn, trong lòng mỗi người đều cảm thán "uầy, sao lại có thể đẹp trai đến thế?".

Cô trong phòng nằm mãi cũng không thể chợp mắt đôi chút. Lưng đau quá! Thề là nó sẽ bầm một mảng lớn nữa cho xem. Tên khốn khiếp đó, lúc hãy vật ra sàn một cách mạnh bạo vậy mà.

"Ở đâu rồi nhỉ?" - T/b thắc mắc, anh bảo ra ngoài nhưng là đi đâu? Ơ, nhưng chợt nhận ra, aish, chuyện đâu phải của mình, thắc mắc làm chi vậy!

Nói vậy thôi, nhưng lý trí điều khiển, đôi chân vẫn đi về phía cửa để thoã mãn sự thắc mắc. Cô mới vừa bước ra hành lang, liền khựng lại với hình ảnh trước mặt. JungKook nằm đó ngủ say, với đôi chân dài ấy, cái ghế này làm sao mà đủ, khiến cho anh phải co chân lại, ngoài trời nhiệt độ cũng hạ đi vài phần.

T/b như cách mà lúc nãy anh làm, quỳ xuống ngắm nhìn đôi lát. JungKook không khác gì lúc năm muồi tám tuổi cả, chỉ có điều, nét đẹp ấy ngày càng hiện rõ. Cô thuận tay mà vuốt vài cọng tóc loà xoà trên mặt anh. Miết nhẹ lên gò má ấy một cách nhẹ nhàng. Không phủ nhận, cô trong lòng rất hận vì sao anh lại bỏ cô đi, nhưng thời gian cho T/b nhận ra một điều, có hận đến mấy vẫn còn yêu còn thương. Cứ tưởng rằng, năm đó cô mười lăm tuổi chưa hiểu chuyện, thì cứ xem là vậy, nhưng ai không nhận ra được cảm xúc của chính mình? Rõ rõ rành rành vậy thì bản thân còn chối sao?

Nhưng trong thâm tâm có một sự mâu thuẫn cực kì lớn, không ai có thể giải mã được. Cuối cùng, vì yêu hay vì hận?

"Em có gì mà để anh phải làm những điều này?" - cô tự độc thoại một mình, bàn tay có vuốt nhẹ mái tóc màu đen tuyền, lâu lâu lại còn chạm nhẹ lên mắt, mũi, miệng.

"Bởi vì em là người anh yêu."

Nghe giọng nói bất ngờ phát ra từ JungKook, cô giật mình sau đó giựt tay về. Thẹn quá hoá giận, T/b tự nhiên cáu gắt.

"Anh dậy khi nào?!"

"Anh có ngủ đâu mà dậy? Chỉ nhắm mắt một chút thôi! Mà... Anh ngủ thì cũng không biết được--"

Khuôn mặt đỏ bừng khiến anh thích thú, cô nhanh chóng bịt miệng anh lại. Sao có thể không đề phòng như vậy chứ?! Jeon JungKook được một tràn cười thật tươi, để lộ hai cái răng thỏ đáng yêu. Cô thấy vậy liền giận bỏ vào trong.

"Này, này, anh không cười nữa, đừng giận."

"Tối rồi! JungKook! Anh om sòm cái gì?"

Theo T/b vào trong phòng. Thấy cô đã yên vị trên giường, lấy chăn trùm kín mít. Thì ra khía cạnh dễ thương của người anh thương là như thế sao?

"Bỏ ra đi. Làm vậy sao mà thở?"

"Kệ!"

"Thôi mà."

Anh làm liều nằm trên giường, hai người như vậy thật sự có chút chật, nhưng nếu cô sát người vào ngực JungKook một chút, chắc cũng vừa in.

"Nè."

"Anh bước xuống!" - T/b bỏ chăn ra, ánh mắt giận dữ nhìn người đang nằm đối mặt với mình.

"Được được, anh xuống." - làm liều thì được gì? Cũng có được ăn đậu hũ đâu!

.
.

Sau khi một màn cãi qua cãi lại, đến lúc cũng im lặng. Anh sinh thắc mắc, cô vẫn còn cảm giác với anh mà, nhưng tại sao lại luôn cáu gắt, đôi khi còn không muốn nhìn mặt. Tại sao? Mặc dù vậy, JungKook vẫn mong mình có thời gian thay đổi mọi thứ như hiện tại. Sắp tới lại được ở chung một mái nhà, khoảng cách dần dần sẽ được rút ngắn lại thôi!

Thấy cả hai không nói lời nào. Chuyện lúc nãy ngượng càng thêm ngượng, cô đành mở lời trước.

"Anh, anh ngủ ở đây đi, em ra ngoài ngủ cũng không sao. Em ở đâu ngủ cũng được hết!"

"KHÔNG ĐƯỢC!"

"Bé miệng một chút sẽ chết sao?!"

"Anh xin lỗi. Nhưng anh không để em ngủ ở ngoài được! Em là con gái. Anh ngủ một ngày ở ngoài cũng không chết đâu."

"Em cũng đâu có chết."

"Ăn nói bậy bạ!" - JungKook tiến lại giường, cuối xuống hôn nhẹ chóp mũi cô, đó là nụ hôn cho sự yêu thương vô bờ bến cho người trước mặt. - "Không cho em nói bậy!"

T/b nhíu mày. Ai cho anh hôn? Cô vẫn còn mắc kẹt trong rào cản của chính mình, điều JungKook vừa làm. Không thể! Điều đó chỉ làm cô ngày càng lạc trong mê cung không thấy lối ra của mình mà thôi.

"Mai mốt, đừng làm vậy nữa! Chúng ta, không là gì của nhau."

Anh nhận ra mình quá phận, thật sự buồn đấy, nhưng anh là người sai.

"À, anh xin lỗi. Xin lỗi em."

"Không sao..."

Điện thoại đột nhiên 'ting' một tiếng. JungKook lấy từ trong túi ra, là số lạ?

|Cậu chủ, tôi, dì Jeung đây. Đây là số của vệ sĩ. Cậu sao vẫn chưa về? Có chuyện gì sao?|

|Dạ không đâu. Sáng con sẽ về nhà, dì đừng lo. Dì Jeung sao lại dậy sớm vậy? Mới ba rưỡi thôi.|

|Cả nhà này đều dậy giờ này quen rồi. Cậu đừng ăn sáng ở ngoài nhé. Khi nào cậu về tôi sẽ nấu cho cậu.|

|À dạ, với lại dì giúp con dọn dẹp hai phòng trống, hôm nay sẽ có người về ở cùng mình. Là ở lâu dài.|

|Được.|

"Mấy giờ rồi JungKook?"

"Ba giờ rưỡi sáng, em chợp mắt một chút đi!"

"Xin lỗi nếu làm phiền anh nhé. Ừm... Không sao đâu, ổn cả mà, anh về nhà nghỉ ngơi đi."

"Em quên rồi? Chúng ta sẽ sống cùng nhau, nên anh sẽ ở đây đợi cùng. Mau chóng nghỉ đi. Anh đi mua coffee cho riêng mình."

JungKook hôm nay, lại không ngủ.

______To be continued______

Tui hờn cái cách mà JK quan tâm nữ chính 😠 nhưng chợt nhận ra tui là đứa viết 🥺('-').。oO

Hãy để lại cho Ahn ít động lực plsss. ('∀`=)

#Ahn💋

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net