11. Jeon Jungkook Trước Kia Là Anh Hùng Trong Mắt Cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi hai người đàn ông đó đi đến chỗ cô, trên người tràn ngập mùi rượu còn mặt lộ ra nụ cười dâm đãng. Cái tên béo mập cười cười vươn tay theo hướng cô đi tới. Hai người đều là tai to mặt lớn, người nhem nhuốc , đi tới bắt được cổ tay cô đem cô áp đến chỗ góc tường.

Ở bên kia, Soo Min chuẩn bị buổi tối hôm nay sẽ đem chính mình hiến dâng cho Jungkook. Lúc trước cô tưởng sẽ sớm được cùng Jungkook làm tình, nhiều lúc cũng có nhắc nhở qua với hắn, nhưng đều là bị hắn cự tuyệt, hắn nói hiện tại hai người tuổi còn nhỏ, chờ lớn lên một tí sẽ nói về chuyện này sau , hiện tại cả hai người còn chưa có tốt nghiệp cấp 3 đâu.

Soo Min vẫn luôn chờ tới thời điểm hai người tốt nghiệp cấp 3 xong để cùng hắn làm loại chuyện đó, buổi tối hôm đó khi rời khỏi buổi tiệc liên hoan, cô ghé bên tai hắn nói nhỏ. Muốn hai người cùng nhau đi thuê phòng khách sạn. Hắn im lặng không có cự tuyệt mà đáp ứng, hắn đồng ý sẽ cùng cô đi thuê phòng vào buổi tối hôm nay.

Soo Min lôi kéo Jungkook tìm phòng ở gần đây, chọn một khách sạn xa hoa yêu cầu phòng phải có giường lớn , Soo Min tiến vào liền đem Jungkook đè trên giường, bắt đầu cởi quần áo hắn, Jungkook vẫn luôn ở trong trạng thái trầm tư, vẫn luôn mất tập trung suy nghĩ cái gì đó. Khi nhìn thấy cô làm như vậy, đột nhiên hắn bắt lấy tay cô nói mình muốn đi ra ngoài một chút .

Soo Min nghe được hắn muốn đi ra ngoài liền lo lắng , lập tức bắt lấy tay hắn không cho hắn đi ra ngoài, "Anh tính đi ra ngoài làm gì?".

Jungkook, nói " Trong này không có bao, anh đi ra ngoài mua bao."

Soo Min vốn dĩ muốn kéo hắn lại, nói mình thích được bắn trực tiếp vào trong, nhưng xem bộ dáng hắn gấp gáp muốn rời đi, biết là không thể ngăn hắn lại, nên đành để hắn đi ra ngoài . Cô càng thêm bất an.

Eun Joo bên này bị hai tên đàn ông siết chặt hai cánh tay, thậm chí còn chuẩn bị xé rách quần áo của cô. Muốn đem quần cáo của cô cở ra, cô sợ hãi duỗi chân đá vào người bọn họ, nhưng là một cô gái sao có thể là đối thủ của hai người kia, sức lực của bản thân không thể là gì so với bọn họ.

Cô bị đè ở trên tường, sợ hãi khóc lóc, sợ bị hai người họ cưỡng hiếp. Sợ hãi nếu thật sự bị cưỡng hiếp, cả đời này của cô đều bị huỷ hoại. Cô không có cách nào trốn thoát.

Thời điểm mấu chốt, đột nhiên có bóng người xuất hiện, một quyền liền đem một tên ngã xuống . Hai tên đàn ông say sỉn chỉ lo đắm chìm vào nữ nhân nên không có chú ý có người phía sau, lúc này bị đánh ngã mới phản ứng lại, một tên khác quay đầu lại đột nhiên không kịp đề phòng, cũng bị đánh ngã.

Bởi vì hiện tại bóng đêm quá tối, Eun Joo còn chưa kịp phản ứng lại là đã xảy ra chuỵên gì, giây tiếp theo cổ tay của cô đã bị bắt lấy, người nọ thanh âm dồn dập kêu cô, "Còn thất thần làm gì, chạy nhanh chạy đi".

Eun Joo nghe được lời này giây tiếp theo đã bị người nọ lôi kéo đi rồi. Cô đi theo người nọ chạy cũng lâu thật lâu. Chạy đến khi hai người sức cùng lực kiệt .

Jungkook mới buông lỏng tay cô ra , lúc Jungkook buông tay cô ra là nghĩ bản thân đã có bạn gái rồi, nắm tay một nữ sinh khác là không thích hợp, cho nên mới đột ngột buông tay cô ra, cũng không có chú ý bên cạnh có một cái bậc cầu thang, Eun Joo đã bị hắn thả tay ra không có điểm tựa liền bị ngã lăn xuống hắn một vòng, nằm ngã trên mặt đất.

Hắn nghe một tiếng thét mới kịp phản ứng lại, bở vì không chú ý nơi này có một cái cầu thang đi xuống, may mắn là bậc thang cũng chỉ có 5 hay 6 bậc gì đó, nhưng cô cũng đã lăn xuống dưới.

Hắn chạy nhanh đi xuống nhìn Eun Joo đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt áy náy, " Cậu không sao chứ?".

Eun Joo cảm thấy mình còn có thể kiên cường hơn, cho nên tự mình ngồi nhổm dậy, nhưng vừa rồi bị hắn làm cho ngã xuống , hiện tại chân đã bị trật khớp, động đậy đều không được .

Jungkook, "...".

Lúc đó hắn nghĩ chỉ đem tay cô thả ra thôi, đã cứu cô một mạng chắc cô sẽ không tính toán gì. Hắn duỗi tay đem cô kéo đứng lên, Eun Joo bây giờ không để đi lại được rồi, hiện tại chân đã bị trật, vừa rồi mới động một tí thật sự là rất đau.

Hắn nghĩ cũng là tại mình, Jungkook thấy cô không thể đứng dậy được, cũng không thể cứ để cô đứng như vậy mà ôm hắn cảm giác nhìn cứ như là rất thân mật. Hắn không thích cô, nhưng cũng vì hắn mà cô thành ra như vậy, nên phải mang cô đi bệnh viện điều trị một chút. Cho nên hắn tiến tới quay lưng ngồi xổm trước mặt cô.

Khi Eun Joo nhìn thấy hắn làm như vậy , hoảng sợ, không biết phản ứng như thế nào , nói "Làm gì?".

Jungkook không kiên nhẫn nổi, xoay người nhìn cô, "Đi lên đây đi, tôi để cậu biến thành như vậy rồi, bây giờ tôi mang cậu đến gặp bác sĩ, cậu hiện tại có thể tự mình đi sao?".

Eun Joo kháng cự hắn, đem hắn đẩy ra, "Tớ cảm thấy chúng ta không cần làm như vậy, cậu là bạn trai của Soo Min. Chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân. Bị Soo Min thấy được không tốt. Không có việc gì, tớ sẽ tự mình đi đến bệnh viện, không có gì đáng lo, khoảng cách từ đây đến bệnh viện không xa. Cảm ơn cậu, bây giờ cậu trở về đi.".

Eun Joo nói xong lúc sau nhìn trên tay mình đang cầm một cái túi nhỏ, vừa rồi vẫn luôn cầm cái túi này để đánh người.

Cô nhìn bên trong túi mặt là một hộp áo mưa, cho nên đem cái túi này đưa cho Jungkook, " Của cậu này, lấy về mà dùng đi. Soo Min nhờ tớ mua, hai người ngày mai nhớ đem tiền trả lại cho tớ, tớ trước không giờ không có mua qua mấy thứ này, không nghĩ tới nó lại đắt như vậy. Tiền tiêu vặt của mình đều đã lấy ra mua giúp 2 người cái thứ này.".

Cô vừa rồi mua giúp bọn họ, hỏi ra một hộp đến 18 ngàn won, hơn nữa một hộp bên trong cũng cũng chỉ có ba bốn cái. Cô bị dọa đến tim muốn nhảy ra ngoài , nghĩ thầm không có tiền thì không thể làm tình.

Nghĩ lại cũng may mắn vì cô không có bạn trai, bằng không đi mua cái này cũng tốn không ít tiền.


Jungkook "... ".

Hắn vốn là muốn rời đi, bởi vì hắn cùng Eun Joo không muốn có bất kì mối quan hệ gì. Hơn nữa hắn còn cứu cô, cũng coi là đã thanh toán xong. Nhưng là nhìn đến hộp áo mưa này, hắn thật không thể rời đi rồi. Việc Eun Joo sẽ xảy ra chuyện, đều tại vì đi mua áo mưa cho bọn họ.

Lúc Soo Min cùng Eun Joo trò chuyện, thời điểm cô ấy nhờ cô mua áo mưa bị Jungkook nghe được. Vốn đang cảm thấy không có suy nghĩ gì, nhưng vào lúc bọn họ thuê phòng có một chút vấn đề. Lễ tân nói thẻ ngân hàng của hắn có vấn đề, cho nên hắn liền đi ra ngoài gọi điện cho bên ngân hàng. Lúc đi ra ngoài thấy được một bóng dáng cách đó không xa, hình như là Eun Joo đứng ở bên cạnh cửa hàng tiện lợi bị hai tên đàn ông chắn ở ngõ nhỏ.

Hắn vốn dĩ muốn nhìn rõ hơn đã bị Soo Min kéo vào phòng. Hắn đi vào đến phòng liền vẫn luôn thấp thỏm lo âu, hắn sợ cô bởi vì mua cái này mới bị đàn ông ức hiếp, cho nên bỏ đi ra ngoài . Thật may mắn hắn vừa rồi tới kịp thời, bằng không thanh danh của một cô gái đã bị huỷ hoại.

Hiện tại nguyên nhân lại là do hắn, nếu cô có chuyện gì thì hắn khó tránh được liên quan. Hắn không đi nữa, lại kéo cô từ dưới đất lên, thái độ tức giận với cô, "Nhanh lên, tôi cõng cậu đi, có nghe không? Thời gian của tôi rất bận.

Hôm nay đột nhiên đại phát từ bi muốn mang cậu đi bệnh viện không được sao? Ngươi trẹo chân thành như vậy, cậu có tự mình đi đến bệnh viện đi đến ngày mai trời tối cũng chưa tới. Chẳng lẽ cậu định bò đi sao?".

Eun Joo, "... ".

Tuy rằng hắn cũng khá tốt, nhưng lại hung dữ với cô như vậy, chịu không được cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn leo lên lưng hắn.

Leo lên lưng hắn Eun Joo cũng ko dám có hành động quá mức thân mật với hắn, cho nên tay vẫn luôn không biết đặt ở chỗ nào, liền định giơ tay lên, kết quả thời điểm khi hắn đứng dậy làm cô muốn ngã nhào, cô liền lập tức đỡ lấy bờ vai của hắn, dựa vào càng gần.

Khuôn mặt Jungkook không kiên nhẫn được , "Eun Joo, tôi nói cậu nên an phận một chút. Nói như thế nào tôi chính là bạn trai của bạn cậu, hiện tại cõng cậu đi cũng không muốn phát sinh thêm tình huống gì, cho nên đừng ảo tưởng , tôi cùng cậu một chút quan hệ cũng không có. Tôi chỉ là đại phát từ bi mà thôi, đừng có ý định không an phận với tôi ".

Eun Joo nghe được lời này rầu rĩ nói một câu, "Được ". Ở trên lưng để hắn cõng như vậy cũng không dám lộn xộn, tay ngoan ngoãn nắm thành quyền.

Hắn cõng cô đến Bệnh viện cách nơi này cũng tầm 10 phút đi bộ .

Eun Joo tò mò, hắn như thế nào sẽ biết cô đang nguy hiểm, cho nên tiến đến bên tai hắn hỏi, " Cậu làm sao biết tôi xảy ra chuỵên? Tại sao lại vừa vặn xuất hiện ở nơi đó? ".

Jungkook thuận miệng nói, "Tôi ra ngoài mua áo mưa , vừa vặn nghe được có người ở đó la thét chói tai.".

Eun Joo líu lưỡi, hai người bọn họ cũng rất biết cách chơi, lại hăng hái đến vậy, nhờ cô mua một hộp còn chưa đủ, thế nên còn muốn đi mua thêm. Eun Joo nhìn xuống cái bóng của hai người lộ dưới ánh đèn đường, ở trên con đường này kéo dài.

Cảm giác thật ấm áp. Nếu Jungkook là bạn trai cô thì tốt rồi, thời điểm khi cô gặp nguy hiểm có thể xuất hiện cứu cô, như vậy cô còn có thể rất cảm động đến ôm hắn một cái.

Jungkook đưa cô đi bệnh viện. Soo Min vẫn luôn gọi điện thoại muốn hắn mau quay lại, sau đó hỏi hắn đi ra ngoài mua áo mưa lại lâu như vậy?.

Hắn nói trong nhà hắn có việc gấp , cho nên tối hôm nay không thể tiếp tục. Sau đó tắt điện thoại, nhìn một bên thấy Eun Joo đang chờ lấy thuốc .

Chân Eun Joo hiện tại đã sưng thành móng heo, may mắn vừa rồi không phải tự mình đi tới đây , bằng không cái này chân không chừng đều phải cắt bỏ.

Jungkook ở bên cạnh chờ Eun Joo dưỡng thương cho tốt, sau đó hắn đi trả tiền viện phí , Eun Joo không dám để hắn trả tiền, Jungkook cảm thấy cô thật là... trực tiếp giúp cô thanh toán tiền thuốc men, nói là muốn trả nợ cho cô tiền áo mưa lúc nãy. Sau đó đưa lại hộp áo mưa cho Eun Joo.

Eun Joo cũng không biết mình hẳn là nên khóc hay là nên cười, sau đó Jungkook muốn đưa cô về nhà, hai người bắt một chiếc xe taxi rồi trở về. Jungkook nói cô là con gái, ban đêm về một mình quá nguy hiểm, cũng sợ chuyện đêm nay lại xảy ra một lần nữa .

Eun Joo bị đưa về nhà lúc sau đi xuống, cũng chưa kịp cùng Jungkook nói một lời cảm ơn thì Jungkook đã rời đi rồi.

Trở về nhà Eun Joo tò mò áo mưa là trông như thế nào? Trước giờ cô luôn ngoan ngoãn nhiều năm như vậy, trước nay cũng không dám xem mấy thứ này, cũng không có thấy qua áo mưa, không biết bên trong là bộ dạng gì, cho nên mở áo mưa ra xem, loại cô chọn là loại size lớn nhất. Bởi vì Soo Min đặc biệt nhắc nhở cô, cô ấy muốn mua cỡ lớn nhất.

Cô xé rách vỏ cái này áo mưa lúc sau kéo ra xem, bị hoảng sợ. Cỡ này cũng quá lớn đi, không lẽ cái đó lại lớn đến như vậy?... Cái đó của Hắn lớn như vậy không chừng có thể đâm vào chết người mất.

Sau lại Eun Joo nghĩ tuổi mình vẫn còn nhỏ vẫn không nên nói ra những lời này, bằng không sẽ thành sự thật. Đêm đó Eun Joo lại lôi ra một lá thư, ở mặt trên viết xuống một đoạn.

[ Vốn dĩ đã quyết định không thích cậu ấy nữa, nhưng buổi tối hôm nay cậu ấy trong mắt mình chính là một anh hùng. Tuy rằng cậu ấy là bạn trai của người khác, nhưng mà mìnhbvẫn không quên được cậu ấy, bên cạnh cậu ấy thật sự rất thoải mái. Cứ ngư vậy mình sẽ tiếp tục thích cậu ấy, chỉ là sau lưng âm thầm thích cậu ấy thêm một chút] .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net