29. Eun Joo, Anh Chấp Nhận Cùng Em Chia Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook chưa bao giờ sử dụng mấy cái loại ly tự sướng này, sau khi cô đem thứ này và ném cho hắn, hắn chỉ cầm lên nhìn nó một chút. Eun Joo không đi ra ngoài, cô ở chỗ này nhìn chằm chằm vào hắn. Cô rất muốn xem vị đại thiếu gia này có biết xấu hổ hay không, nên hắn mới trơ trẽn, táo bạo như vậy .

Còn muốn cô giúp hắn giải quyết. Mặt khác có thể là cô thật sự là quá xem nhẹ hắn, cái tên thiếu gia này không có biết xấu hổ là gì.

Jungkook thì nghĩ giải quyết được là tốt rồi, nên hắn cởi quần dài và quần lót ra, sau đó đặt chiếc ly tự sướng này lên trước côn thịt này, sau đó cắm từ từ vào bên trong miệng ly. Côn thịt được bao bọc mặt chóp của ly có cảm giác như được mút liếm. Eun Joo cảm thấy anh thật sự dám giở trò trước mặt cô, cũng không dám quay đầu nhìn, Jungkook cùng cô nói: "Eun Joo, kêu cho anh nghe hai tiếng. Nếu em không gọi tên anh, thì anh không thể bắn ".

Eun Joo, "...".

Trước đây cô thật là mắt mù không thấy, sao có thể cho rằng loại người này là người cao ngạo, lạnh lùng. Cũng bởi vì hắn chỉ cần mặc tây trang vào không nói lời nào, mở miệng tuyệt đối là người thanh lãnh, cao ngạo, cấm dục, chỉ cần nói lời nói ra đều có tính toán trước

Eun Joo nghe hắn thở dốc, cảm thấy không gian này trở nên thật xấu hổ, vì vậy nhanh chóng chạy ra ngoài đóng cửa lại, mặc kệ hắn.

Eun Joo một tiếng sau mới trở lại, nghĩ cho hắn nhiều thời gian hẳn là đã giải quyết xong rồi, cho nên cô vào phòng lại được rồi chứ.

Khi Eun Joo trở vào, Jungkook đã giải quyết xong xuôi, lúc này bộ dáng hờn dỗi ngồi trên giường. Eun Joo nhìn hắn đã giải quyết xong, lúc này cô đến mở cửa sổ giúp thông gió tản bớt mùi trong phòng bệnh.

Tối nay Eun Joo ngủ lại ở đây, vì đây là phòng bệnh VIP nên có kê một cái giường nhỏ ở bên cạnh giành cho thân nhân. Lúc này cũng đã muộn trở về cũng không an toàn, nơi này cũng có chuẩn bị sẵn đồ dùng cá nhân.

Eun Joo rửa mặt một lát, lúc sau đi ra ngoài nằm ở trên giường.

Đêm đã khuya, cô thường ngủ vào giờ này. Vừa nằm xuống muốn nhắm mắt lại, Jungkook giọng nói buồn bực truyền đến tai cô hỏi: "Eun Joo, anh muốn em giúp anh bắn, em không chịu, Yoongi nhờ em giúp hắn bắn em lại chịu ? ".


Eun Joo, "...". Cô không muốn để ý đến hắn.

Eun Joo thật sự quá mệt mỏi, hầu hạ cái tên này này làm cô bận rộn cả ngày, nằm xuống không được bao lâu liền ngủ .

Jungkook cũng nằm xuống, nhưng trằn trọc mãi không sao ngủ được. Hắn nghĩ tới điều gì đó, lại ngồi dậy, cùng Eun Joo nói: "Eun Joo, anh cũng học cách ôn nhu, có được không?".

Eun Joo nói cái gì cũng không có trả lời . Jungkook nhón người kiểm tra xem cô đã ngủ hay chưa, nên hắn nghiêng người nhìn cô, nhưng nhìn ra cô xem ra đã ngủ.

Cô là heo sao nhanh như vậy đã ngủ.

Eun Joo ngày hôm sau thức dậy sớm, cô đi rửa mặt một lúc sau mới ra ngoài, chuẩn bị đến công ty đi làm.

Jungkook cũng đã tỉnh, lúc này đang ngồi ở trên giường, Eun Joo đi tới hỏi hắn có muốn ăn sáng không, nếu muốn thì cô sẽ nhờ hộ lý mang đến đây.

Jungkook ngắt lời cô mở miệng nói, "Eun Joo, anh không cần em chăm sóc, em về đi."

Eun Joo nghe được lời này khẽ nhíu mày, trong lòng không biết có cái cảm xúc gì. Jungkook suy nghĩ rõ ràng mà nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, "Anh đã hứa với em ngày hôm qua, nếu em chăm sóc anh, thì anh sẽ chấp nhận chuyện hai chúng ta chia tay,bây giờ anh đồng ý chia tay với em. Chỉ cần ngày hôm qua chăm sóc anh một ngày như lời anh đảm bảo, bây giờ em đã thắng rồi. Sau này không cần em đến đây nữa. Nếu em thật sự thích người như hắn ta, anh sẽ chúc phúc cho em. Yoongi thoạt nhìn là một người khá tốt. "

Eun Joo nghe thế cúi đầu, không nhìn Jungkook, nghe được hắn nói lời này cũng không có giống trong tưởng tượng của cô, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng hiện tại khó chịu , cảm giác chua xót nói không nên lời .

Mặc kệ tâm trạng, cô cầm cái túi đang đặt ở trên sô pha rời đi, nếu đã muốn chia tay không cần cô, thì cô không cần thiết phải ở lại đây nữa.

Eun Joo chạy thật nhanh muốn rời khỏi bệnh viện này, may mà có một chiếc taxi ở cửa, cô đón taxi, lên xe đưa cho tài xế taxi địa chỉ của công ty.

Cô không biết như thế nào cảm thấy trong hốc mắt nóng lên, lúc này cô rất khó chịu, nước mắt như muốn chảy ra.

Nghĩ tới càng thêm đau đớn, mắt cô không tự chủ được nước mắt trào ra, cảm thấy mình thật sự rất khó coi nên đưa tay ra lau nước mắt, tài xế taxi nhìn cô như vậy, lo lắng hỏi cô: "Này cô, cô có sao không?".

Eun Joo nghẹn ngào nói, "Không có việc gì, tôi vừa cùng bạn trai chia tay".

Tài xế cũng là người từng trải, nghe được lời này thở dài một hơi nói, "Các người, tuổi trẻ chỉ có yêu như thế nào mới nói chia tay, đơn giản là muốn thử lòng để bạn trai quay lại. Kết quả ta gặp một người bạn trai không nói lời nào khi cô nói lời chia tay liền chấp nhận chia tay. Đây thật là đáng giận, có phải là con gái ở phương diện này cuối cùng giả bộ nói lời chia tay thật ra là muốn kết hôn, muốn hắn đưa cô về nhà. Đâu phải nói lời chia tay chính là thật sự muốn chia tay. "

Eun Joo không biết bản thân có phải nghĩ như vậy hay không, rõ ràng người đề nghị chia tay là cô, nhưng khi nghe từ trong miệng Jungkook nói lời chia tay, cô thế nhưng rất khó chịu, khó chịu đến nước mắt ào ào rơi xuống.

Hiện tại ngực thật rất chua xót.

Cô cảm thấy bản thân chính xác cũng là làm kiêu. Điện thoại di động của Eun Joo lúc này rung lên, điện thoại di động của cô vẫn luôn để ở túi xách bên trong, cho nên cô cũng không quan tâm. Lúc này vì túi trên đùi nên khi đùi phát run, nên cô mới phát hiện điện thoại di động đang rung. Cô lau nước mắt, lấy điện thoại ra xem, hoảng hốt, nhưng +99 cuộc gọi rồi cô vẫn chưa nghe máy, tất cả đều là do Yoongi gọi đến.

Yoongi gọi điện thoại cho cô, gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, tất cả đều hỏi cô bây giờ đang ở đâu, có chuyện gì không, sao cô vẫn chưa trở về?

Eun Joo sợ anh ta lo lắng, chuẩn bị trả lời điện thoại, cô nhấc máy lập tức tiếp nghe điện thoại của Yoongi .

Yoongi bên kia nghe điện thoại rốt cục cũng đã nghe máy, sau đó hít một ngụm khí lạnh, nói "Eun Joo , là cậu sao? Cậu đang nghe máy sao?".

Eun Joo cất giọng mang theo chút khóc nghẹn, "Là tôi".

"Thật là làm tôi sợ muốn chết, tôi cả đêm bị cậu dọa làm cho không ngủ được . Cậu buổi tối đều không trở về, tôi sợ cậu ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, gọi điện thoại cho cậu, cậu lại không bắt máy. Tôi lo lắng còn muốn đi báo nguy, nhưng là thời gian không đủ để báo mất tích cảnh sát không chịu xử lý.".

Yoongi bên kia giọng lo lắng nói truyền đến.

Eun Joo giải thích, "Ngày hôm qua Jungkook xảy ra ra tai nạn xe, rất nghiêm trọng. Tôi ở bệnh viện chăm sóc anh ta , cũng không có nhìn thấy cậu gọi điện thoại đến cho tôi, di động tôi không bật âm thanh chuông báo, nên không có nghe được tiếng chuông gọi đến, ngày hôm qua tôi bận quá.".

Yoongi bên kia nghe được nguyên nhân là như vậy, một lúc sau trầm mặc, nói, "Cậu không có việc gì là tốt rồi, cậu ta có nghiêm trọng lắm không ?".

"Anh ấy không có việc gì, tôi chăm sóc anh ấy ngày hôm qua một chút, về sau không cần chăm sóc nữa . Cậu có việc gì bận thì cứ làm trước trước đi, tôi hiện tại cũng tranh thủ đến công ty, tôi cũng chuẩn bị vào làm, cậu bận thì đi làm việc đi.".

Yoongi nói được , sau đó tắt điện thoại.

Eun Joo tắt điện thoại nhìn vào màn hình, hình nền điện thoại cô là ảnh của Jungkook, nhìn nó khiến cô càng khóc lớn hơn.

Hình ảnh này là do khi cô lén chụp ảnh Jungkook tại phòng làm việc, hắn đặc biệt đẹp trai, khí chất lãnh đạm khi hắn đang làm việc, khuôn mặt không có bất kỳ góc chết nào, Sườn mặt đạt tiêu chuẩn đẹp đến có thể gây chết người.

Cô đau lòng khóc, khiến cho tài xế dở khóc dở cười, "Tôi nói cô gái này, cô thật là. Nếu cô thật sự rất nhớ bạn trai của mình, cô hãy đưa bạn trai của cô trở về, cái này đâu phải vấn đề gì to tát, đừng khóc như vậy nữa."

Eun Joo lắc đầu hít hít mũi, "Sẽ không, chúng tôi thật sự sẽ không quay lại, anh ấy không thích tôi, anh ấy thích chỉ là thói quen của anh ấy, tôi không muốn trở thành thói quen này đối với anh ấy. Thói quen này có thể thay đổi, anh ấy có thể thay đổi thói quen này với những người phụ nữ khác, và khi đó sẽ không cần tôi nữa mà chỉ muốn ở bên những người phụ nữ đó".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net