Ngoại Truyện: Sự Thật Về Năm Đó - P. 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành tích học tập của Eun Joo từ nhỏ đến lớn đều thuộc loại trung bình, không thể nói học lực của cô tốt, nhưng cũng không nên nói cô học kém. Bởi vì cô có hộ khẩu là người ở đây, cho nên vừa vặn có thể may mắn thuận lợi mà học Trung Học, tuy rằng có thể may mắn học được Trung học nhưng lại dựa theo thành tích học tập mà phân ban. Thành tích học tập của cô thuộc trung bình nên chỉ có thể ở ban cơ bản dành cho học sinh trung bình.

Nhà của Eun Joo cách trường cấp ba rất xa, đi học chỉ có thể đi xe buýt mất 40 phút.

Cô tự nghĩ bản thân lớn lên trông thật xấu xí. Vẫn luôn cho rằng mình thuộc loại nhan sắc rất tệ, cho nên đi trên đường dù có biến thái cũng đều sẽ coi thường cái ngoại hình này, hơn nữa quần áo thường ngày đều là rộng thùng thình, không hề để lộ một chút da thịt nào. Hơn nữa, bộ đồng phục học sinh có vẻ khiến cô trông hơi mập mạp, ngày thường cô cũng không quan tâm chỉnh sửa lại quần áo. Nhưng dù sao cô cũng không ngờ, thật sự có một người biến thái trên xe buýt đang theo dõi cô như thế này, hôm nay khi cô đi học vừa bước lên xe đã có một người đàn ông theo sau lưng cô, trên xe bus người này thực cố ý động chạm, cô cũng không biết rõ có phải hắn ta đang cố ý hay không.

Cô cảm thấy khi người đàn ông này đến gần cô, cô lại muốn di chuyển đến một chỗ khác, nhưng trên này người quá nhiều khiến cô không có cách nào để rời đi, chỉ có thể lui về phía sau nhìn hắn ta một cái, sau đó người đàn ông đó cũng nhìn chằm vào cô bằng đôi mắt kinh tởm, sau đó hắn nở một nụ cười rất đáng khinh.

Sau đó hắn ta lấy từ trong đũng quần ra côn thịt nhỏ như tăm xỉa răng, tiến sát gần người cô rồi ra sức cọ sát vào mông cô.

Eun Joo bị dọa muốn hoảng loạn, lần đầu tiên cô gặp qua loại chuyện này, cô chỉ là một cô gái nhỏ nên muốn hét lên chói tai, nhưng lại sợ ở trên xe buýt sẽ không có ai giúp mình, cô sợ hãi không biết nên làm cái gì bây giờ. Nhưng sau đó đột nhiên có một nam sinh trực tiếp đem cặp sách của mình đập lên đầu tên biến thái kia, hắn ta đột ngột bị đánh nên mất thăng bằng mà ngã xuống mặt đất.

Nam sinh kia đem cặp sách nhặt lên, một chân dẫm lên chỗ đũng quần của hắn ta.

Hung hăng dậm hắn vài cái, giọng điệu đặc biệt khinh thường, "Có bệnh sao? ".

Eun Joo nghe thấy giọng nói dễ chịu của anh, liền ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh rất cao, ánh nắng chiếu vào lưng anh làm cô chói mắt một chút, nhưng khiến người ta không thể rời mắt. Ấn tượng đầu tiên là người tốt, đây là một người đàn ông tốt bụng.

Khuôn mặt rõ ràng như đẹp như hoàng tử bước ra từ bên trong truyện tranh. Lần đầu tiên Eun Joo nhìn thấy một nam sinh vẻ ngoài kinh diễm đến như vậy.

Cái tên biến thái kia vốn tưởng rằng không ai dám lên tiếng, cho nên mới dám manh động, hiện tại bị người khác dạy dỗ một trận nên sợ hãi bỏ chạy, Eun Joo kêu lên, "Hắn là biến thái, mới vừa rồi đã quấy rối tôi".

Hành khách trên xe chạy nhanh đem bắt hắn ta lại, muốn báo cảnh sát.

Eun Joo nói xong liền xin xuống ở trạm xe buýt, trạm này là chỗ trường học của bọn họ. Nam sinh này là lần đầu tiên cô gặp, cậu ta cũng học chung trường với cô, bởi vì nhìn cậu ta cũng mặc đồng phục giống như cô.

Eun Joo vốn định cảm ơn cậu ta, cho nên vừa thấy cậu ta đi xuống, cũng muốn đi theo xuống đường.


Eun Joo đi theo thật sự sợ hãi, không dám tiến lên phía trước để chào hỏi, bởi vì người này lớn lên quá đẹp trai khiến cô có chút áp lực khi đi lên chào hỏi, cho nên không dám tiến lên.

Cô cũng chỉ dám đi phía sau cậu ấy, chậm rãi đi theo cậu ta trong đầu thì nghĩ nên chào cậu ấy như thế nào? Nên cảm ơn cậu ấy như thế nào? Cô nghĩ đến đây lại không có dũng khí đi về phía trước. Bởi vì cùng cảm thấy bản thân trưởng thành nhìn rấy xấu xí, khó coi. Nếu đến chào hỏi, có khả năng sẽ bị người ta làm ngơ, vừa rồi cũng có thể là cậu ấy có thiện ý nên ra tay giúp đỡ, cuối cùng cô cũng không có dũng khí để tiến lên đi chào hỏi.

Nhưng nghĩ đến việc người này đã cứu cô, nếu không nói lời cảm ơn thì thật là xấu hổ, cô lấy hết can đảm chuẩn bị nói lời cảm ơn, chợt có một nam sinh khác đến bên cạnh cậu ấy, nắm lấy bả vai cậu ấy cùng nhau đi đến trường.

Eun Joo nghe được nam sinh kia gọi tên của cậu ấy là Jeon Jungkook.

Eun Joo nhìn bọn họ nói chuyện cười cười, cô cũng không có ý xen ngang cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, đi theo phía sau xem cậu ấy học ở lớp nào, sau này sẽ cảm ơn sau. Không nghĩ lại châm chọc về khoảng cách của bọn họ tới như vậy, một bên là lớp giỏi nhất, còn một bên là lớp kém cỏi nhất trường.

Cậu ấy học ở ban đứng đầu toàn trường, tên gọi là Jeon Jungkook.

Cậu ấy là giáo thảo của trường, còn là học sinh giỏi nhất ở trong lớp bên cạnh, cả năm thành tích học tập luôn đứng nhất trường. Tuy rằng Eun Joo đối với chuyện học tập không bao giờ quan tâm, nhưng tên người này nhất định đã từng có nghe qua, có lẽ là qua lời của giáo viên khi nói chuyện, nói mọi người nên xem Jungkook lớp bên cạnh, đẹp trai lại học tập thành tích rất tốt, cho nên dần dà ai cũng biết người này thành tích học tập tốt như vậy, không nghĩ còn đẹp trai tới như vậy.

Ngày thường Eun Joo không bao giờ chú ý quan sát lớp bên cạnh, cũng không để ý quan sát các bạn học, luôn chôn bản thân ở thế giới của riêng mình, bởi vì tính cách cô rất an tĩnh, không để ý xung quanh, cho nên không chú ý tới việc này.

Nhưng cô hiện tại lại chú ý đến con người này, không nghĩ tới cậu ấy thật sự giống như trong truyền thuyết mà cô đã từng nghe kể đến như vậy, lớn lên đẹp trai học rất giỏi.

Từ nhỏ đến lớn, cô cảm thấy bản thân lớn lên thật khó coi. Vì không thể để ý đến khuôn mặt của mình, cô giống như một con vịt con xấu xí vậy.

Kể từ hôm đó, cô bắt đầu thay đổi, trước đây cô luôn thờ ơ với thế giới bên ngoài, nhưng từ hôm đó cô đã thường xuyên đi đến nhà vệ sinh, cứ đến khi chuyển sang tiết học môn khác là cô sẽ đi WC, chủ yếu là vì đi ngang qua lớp của Jungkook ở bên cạnh.

Cậu ấy lớn lên thật sự rất đẹp, chẳng trách sẽ có nhiều nữ sinh thích cậu ấy như vậy, ngay cả nữ sinh lớp cô cũng yêu thầm cậu ấy nhiều nhiều đếm không xuể.

Eun Joo ngay từ đầu đã biết có rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy, giống như cô vậy, cắp sách đến lớp rồi chờ đến khi cậu ấy tan học, cô chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra. Sau đó bọn họ còn tặng quà cho cậu ấy, gửi thư tình, nhưng tất cả cái gì cũng đều bị cậu ấy ném vào sọt rác.

Eun Joo phát hiện bản thân vẫn luôn chăm chú quan sát đến cậu ấy, bởi vì cô không có dũng khí thổ lộ, cho nên chỉ có thể đứng ở sau lưng quan sát.


Không biết vận may của mình ở đâu, vừa vặn đụng phải cậu ấy đang chuẩn bị đi vào phòng học, nhìn thấy cậu ấy ở cửa cô liền dừng một chút, cô giả vờ là do dây giày bị tuột nên mới ngồi xổm xuống tự cột dây giày.

Lúc này được nhìn cậu ấy, thời gian còn được lâu hơn trước, nhưng có thể nhìn cậu ấy gần như vậy, cô cảm thấy rất ngại ngùng.

Nghe nói buổi chiều nam sinh lớp bên cạnh sẽ đánh bóng rổ. Jungkook cũng là thành viên của đội bóng rổ, cậu ấy rất thích đánh bóng rổ, kỹ thuật cũng rất tốt. Cho nên mọi người đều tổ chức buổi chiều đi xem bóng rổ, ngoài miệng thì nói đi cổ vũ cho nam sinh trong lớp, nhưng thật ra các bạn học nữ lớp cô chỉ lấy cớ muốn đi xem Jungkook chơi bóng mà thôi.

Cô cũng nghĩ như vậy nên buổi chiều đi cùng bạn học, mục đích chính là xem Jungkook trên sân bóng rổ.

Jungkook mặc đồ thể thao chơi bóng nếu so với đồng phục đi học khí chất hoàn toàn khác nhau. Khi cậu ấy mặc đồng phục trường có một loại khí chất sạch sẽ cao lãnh, nhưng khi cậu ấy mặc đồ thể thao chơi bóng hiện ra dáng người cao lớn, vóc dáng rất đẹp.

Lúc cậu ấy chơi bóng bởi vì ra nhiều mồ hôi, lúc đó cậy ấy thường kéo áo lên lau mồ hôi trên trán, khi cậu ấy vén áo lên thì mọi người đều có thể nhìn thấy được cơ bụng của cậu ấy. Eun Joo nghe được tiếng bạn học hai bên la hét như muốn xỉu. Còn có nhiều nữ sinh ngồi nói chuyện cùng nhau, dùng những từ ngữ dâm đãng để miêu tả về cơ thể của cậu ấy.

Eun Joo đang mãi đắm chìm hình ảnh của Jungkook, đúng lúc này Soo Min đi tới bên cạnh cô hù cô một chút rồi nói, "Joo Joo, cậu ở chỗ này à? Mình tìm cậu nửa ngày trời, không nghĩ tới cậu lại ở chỗ này, tại sao cậu lại ở đây xem trận bóng rổ này? Cậu luôn đối với mấy môn thể thao này đều không có hứng thú gì mà? Hôm nay sao lại tới đây? Có phải nhìn trúng soái ca nào rồi hay không? Nói với mình nghe đi".

Eun Joo ngượng ngùng nói không có, tuy hai người trong mắt mọi người bề ngoài có vẻ là thân thiết như chị em, nhưng cô vẫn không nghĩ nên nói quá nhiều với Soo Min, bởi vì trong lòng cô cũng không có cảm giác an toàn để đem chuyện riêng tâm sự với người như cô ấy.

Eun Joo cảm thấy mình thật không tốt, trước giờ cô không hề thích Soo Min, tuy rằng hai người từ nhỏ cùng nhau chơi đùa, nhưng cô lại thích không nổi cô ấy, bởi vì cô tính tình từ nhỏ đến lớn đều lầm lì, không thích cùng người khác tiếp xúc quá nhiều, hơn nữa không thích người ồn ào, nhốn nháo như Soo Min. Loại người này sẽ không bao giờ suy nghĩ cho người khác mà chỉ nghĩ cho bản thân mình, chỉ làm theo ý của bản thân không quan tâm người khác cần gì.

Eun Joo mỗi lần cùng cô ấy ở gần bên nhau, đều không được tự nhiên.

Soo Min mới không tin lời cô nói, loại người giống như cô, sao có thể sẽ không thích người nào mà lại tới nơi này để xem bóng rổ, cô đối với môn bóng rổ này không biết một chút gì, nữ sinh ở đây xem bóng rổ chẳng qua là tới ngắm soái ca mà thôi.

Ánh mắt cô giấu không được, Soo Min nhìn theo ánh mắt của Eun Joo đang nhìn xuống sân bóng rổ, nhìn sang bên kia, thấy được Eun Joo đang nhìn chằm chằm vào nam sinh kia.

Là Jungkook.

Là đại soái ca giáo thảo của trường học bọn họ, Soo Min trước đây đã từng nghe nói qua người này, bởi vì người này là mỹ nam của trường nên cô cũng biết một chút, nhưng nghe nói cũng khó theo đuổi nên cô ấy vẫn không có động thủ, giống như đóa hoa cao lãnh nên rất khó theo đuổi tới tay.

Soo Min vốn dĩ đã từ bỏ việc theo đuổi này nam sinh cao cao tại thượng này, nhưng là hiện tại nhìn thấy Eun Joo hình như có ý với cậu ấy, cô ấy bỗng nhiên cảm thấy, lần này có thể xuống tay?.

Soo Min không thích Eun Joo.

Nói cách khác là rất chán ghét Eun Joo.

Hai gia đình cô là hàng xóm của nhau từ nhỏ đến lớn, nhà cô ấy luôn thích đem hai cô ra so sánh với nhau.

Soo Min lớn lên xinh đẹp, Eun Joo thì rất xấu, nhà cô ấy người lớn vẫn luôn nói, Eun Joo nhà bên cạnh tướng mạo là vợ hiền dâu thảo, tương lai tìm được bạn đời rất tốt, còn cô thì tướng mạo người khác nhìn thấy sẽ nghĩ là hồ ly tinh, ai kết giao với cô sẽ không tốt.

Soo Min hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được cha mẹ của cô sẽ nói như vậy với mình, hơn nữa Eun Joo tuy rằng thành tích không phải thuộc loại tốt, nhưng lại tốt hơn so với cô, cho nên cha mẹ cô luôn nói con gái nhà cách vách học tập thành tích rất tốt, sau đó sẽ chê bai cô đủ điều.

Eun Joo rất ngoan ngoãn, cũng không biết có thật sự ngoan ngoãn, hay chỉ là giả vờ ngoan ngoãn. Eun Joo cuối tuần không đi chơi, không đi tiệm net, không đi KTV, chỉ đợi ở nhà. Mỗi khi muốn rủ cô đi dạo phố đều phải năn nỉ thật lâu. Cô giống như đều không thích đi ra ngoài quá nhiều, còn Soo Min thích đi khắp nơi. Cho nên cha mẹ Soo Min lại có cớ để so sánh cô ấy với Eun Joo.

Soo Min không thể nghĩ rằng cha mẹ của mình lại có thể bất công như vậy, giống như Eun Joo mới là con gái của họ vậy.

Cho nên cô ấy liền không thích Eun Joo, hiện tại nhìn thấy Eun Joo thích Jungkook, cô ấy bỗng nhiên muốn kích thích Eun Joo.

Cô ấy từ nhỏ đã không bị bóng ma Eun Joo chọc cho tức chết.

Eun Joo biết rằng cô đang yêu thầm Jungkook, cho nên mới tính toán nhìn trộm cậu ấy mà thôi, cô biết rằng bộ dạng mình càng ngày càng khó coi. Jungkook sẽ không có khả năng sẽ thích người như cô, trận bóng kết thúc, cô phát hiện một đám nữ sinh ùa vào như tổ ong đưa nước cho cậu ấy. Eun Joo sửng sốt, cô lại thích người xuất sắc đến như vậy.

Cô sao có thể là đối thủ của một đống người này?.

Eun Joo trở về vào ban đêm nhìn khuôn mặt mình sờ soạng một lát, chính mình cũng kinh ngạc.

So với những bạn học khác, cô thật là không biết yêu quý da mình, trong lớp cô có một số bạn học rất đẹp, hiện tại những bạn đó đều sử dụng mỹ phẩm của Hàn, cô ở trong ký túc xá thấy rất nhiều bạn học đều dùng một ít đồ trang điểm, ngày thường cuối tuần đi ra ngoài chơi thì sẽ trang điểm. Cô ngày thường chỉ là rửa mặt bằng nước lạnh, đôi khi sẽ mượn của bạn cùng phòng một chút sữa rửa mặt. Cô chỉ dùng duy nhất một loại mỹ phẩm Vaseline để thoa son dưỡng môi.

Cho nên khuôn mặt của cô có làn da vàng như nến, nét mặt vẫn không thanh tú như thế này, trông không đẹp chút nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net