21.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết rơi tầm tã phủ trắng cả Đại Hàn Dân Quốc, cái lạnh buốt thấu tận tim gan dù có diện đầy đủ phụ kiện sưởi ấm trên người. Trời vừa hửng sáng, âm u còn vương lại của đêm tối vẫn bao trùm, trong căn nhà hoang bị khóa chặt giữa đồng cỏ trơ trọi đã cứng ngắc bởi lớp nước đá mỏng, cửa sổ lệch một bên cánh thỉnh thoảng đập mạnh mang theo gió rét khiến tình cảnh càng thêm tệ hại. Dưới sàn nhà không có lấy một tấm lót, hai con người bị trói ở góc tường, người con trai đã tỉnh, đầu óc còn hơi choáng váng đang cố nhận diện mọi sự xung quanh.

Tay bị trói chặt sau lưng, cả thân thể cứng ngắc, quay đầu, Jeon Jungkook giật mình khi nhận ra người đang dựa vào tường ngay sau lưng mình là Ami, em vẫn chưa tỉnh, tư thế vô cùng không thoải mái. Mi tâm hắn xô vào nhau, khó khăn xê dịch đôi chân đã tê dại, từng chút từng chút một lê gần đến chỗ em, cắn răng chịu đựng cơn đau râm ran chạy dọc cơ thể. Đến gần em, hắn cố gắng dùng đầu đẩy đầu Ami để em ngồi thẳng lên, sau đó không còn cách nào khác đành dạng chân, quặp em vào sát mình. Dùng lực vai từ từ đưa em dựa vào ngực hắn, chậm rãi di người, quay lưng lại với hướng cửa sổ đang lùa gió, mang em giấu khỏi lạnh buốt.

 Đến gần trưa, nhiệt độ dần tăng lên, tuyết thưa hạt, lúc này tiếng lạch cạch mở khóa từ bên ngoài khiến Jeon Jungkook giật mình, dịch người càng sâu vào trong, che chắn em kĩ càng hơn. Cũng ngay lúc đó, Ami cựa mình tỉnh dậy, trong miệng ậm ừ vài tiếng trước khi lờ mờ nhận thức được tình cảnh, hơi thở từ trên đỉnh đầu phả xuống phần nào giúp em bình tĩnh hơn, qua lồng ngực phập phồng của người kia, em nghe được nhịp tim dần trở nên gấp gáp. 

"Ái chà, tình cảm gớm nhỉ? Bị trói thành dạng này còn ôm ôm ấp ấp nhau được."

Cánh cửa bị đập mạnh thứ âm thanh nhức óc giữa không gian vắng lặng, tông giọng khản đặc vì thuốc lá và chất cồn tiến dần về phía hai người. Jeon Jungkook hơi quay đầu liếc nhìn, một tên cao to cơ bắp, trên người chi chít hình xăm, đầu trọc lốc bóng loáng, trên miệng còn nửa ngậm điếu thuốc đang hút dở, đúng dạng côn đồ xã hội đen điển hình.

"Mày muốn gì?"- Jeon Jungkook lạnh lùng, âm lượng vừa đủ để đối phương nghe, hắn sợ làm em thức giấc. 

"Có vẻ con bé kia chưa tỉnh nhỉ?"- Tên côn đồ cười nửa miệng, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Jeon Jungkook, hất cằm về phía đàn em phía sau. 

Ngay lập tức một trong số đó mang theo xô nước hắt thẳng xuống, cũng may hắn nhanh hơn, xoay người che chắn cho Ami, người hắn ướt nhẹm còn em chỉ bị bắn một chút, hắn mỉm cười, thật may. 

Tên cầm đầu tính chơi đùa với hai con chuột thì bỗng nhận được điện thoại từ ai đó, liền bỏ đi không quên dặn đàn em khóa chặt cửa. Tiếng chửi bới của chúng xa dần, không gian trở về sự tĩnh lặng trước đó, chỉ còn hơi thở đan xen tiếng gió xào xạc. Jeon Jungkook bắt đầu run rẩy bởi nước lạnh ngấm vào cơ thể.

"Sao anh phải làm thế?"

Giọng nói nhỏ nhẹ phát ra từ dưới ngực, Jeon Jungkook bất ngờ mở to mắt, hơi cúi đầu xuống nhìn người trong lòng. Không kiềm nổi sự vui mừng, hắn cười ngốc.

"Em có bị lạnh không? Chân có tê lắm không? Có ngồi thẳng dậy được không? Tôi cắn dây trói giúp em"- Jeon Jungkook dồn dập hỏi, tuyệt nhiên không dám cựa quậy sợ em khó chịu. Nhưng hắn đúng ngốc, trong tình trạng này thì thế nào cũng chẳng thoải mái được. 

Thấy hắn cuống cuồng như vậy, tim em không hiểu sao mềm nhũn, mấy tháng không gặp chẳng thể ngờ lại ở trong hoàn cảnh này. Tuy tư thế hai người có hơi kì nhưng em biết hắn là muốn bảo vệ em, sưởi ấm cho em. Tay chân đều tê cứng, Ami chỉ có thể thở dài, bất lực cứ thế trong lòng hắn từ từ di chuyển từng chút để giãn cơ thể. 

"Không, chỉ hơi tê thôi, cho tôi dựa thêm một chút, sẽ nhanh tách anh"- em nhàn nhạt nói. 

"Không..."- thấy mình hơi lớn tiếng, Jeon Jungkook ngập ngừng - "Ý tôi không phải vậy, em từ từ để hết tê. Dựa...dựa tôi bao lâu cũng được."

Lại một mảng im lặng bao trùm, hai người không nói không rằng, chầm chậm từng động tác nhỏ, như không muốn rời khỏi hơi ấm của đối phương...

*

Màn đêm dần buông xuống, tiếng chửi thề vẫn vang vọng cả dãy khu biệt thự cao cấp, thế nhưng chẳng ai dám hé răng nửa lời, thử xem, động thử vào tiểu thư Jung gia xem? 

"Cái đ*t m* con chó nào dám bắt bạn tao?!! *Beepppppppppppp"

Nhìn người nọ đập phá cả ngày, đến nỗi tay chân cũng xuất hiện vết bầm tím, Kim Taehyung chịu không nổi nữa vồ lấy ôm chặt vào lòng, không cho nhúc nhích.

"Con mẹ nó thả tôi ra! Anh điên à?!"- Jung Minju vốn là đại tiểu thư, ăn chơi có tiếng, chẳng qua trước mắt Kim Taehyung chưa từng thể hiện ra.

"Em nhìn xem ai mới điên?"- nghe vậy cô mới dịu lại một chút, mặc kệ anh bế mang vào bàn ăn. 

Nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống ghế, Kim Taehyung bê ít cháo mới hâm lại đến, kéo ghế sát bên, múc một thìa đưa lên miệng thổi thổi, từng cử chỉ đều vô cùng dịu dàng. 

"Sao em phải tự hành mình như thế? Có anh cả, anh hai của tôi, còn có anh Hoseok của em đang lục tìm khắp nơi rồi, em tự hành mình vậy có ích gì. Ăn chút đi, cả ngày chưa có gì vào bụng rồi."

Kim Taehyung vừa thổi vừa từ tốn nói, tông giọng trầm ấm dỗ dành Jung Minju như đứa trẻ con. Cũng may đứa trẻ này ưa ngọt, nếu không anh bó tay với cái tính ương ngạnh được chiều từ trong trứng nước của cô mất. Nhưng mà, vừa ăn một miếng, cô chậm rãi lấy giấy nhè ra...

"Sao vậy? Nóng à?"- Kim Taehyung ngược lại, hơi hoảng hồn.

"Nếm thử đi"- cô nhìn anh bằng nửa con mắt.

Ánh mắt Kim Taehyung khó hiểu nhìn cô, cũng đưa một thìa vào miệng, tiếp đó liền rút giấy nhè ra...

Chetme, nhầm muối thành đường...

*

Nhiệt độ về đêm giảm không ngừng, cánh cửa sổ đập mạnh một hồi rồi bung bản lề rơi thẳng xuống đất. Tuy gió ập vào trực tiếp nhưng vẫn đỡ hơn cái âm thanh đau óc kia. Không gian tối tăm chỉ có thể dựa vào ánh sáng trắng yếu ớt hắt từ đâu đó tới, miễn cưỡng nhìn được tay chân. Thỉnh thoảng nghe được cả tiếng động cơ rất nhỏ vọng lại đan xen tiếng nói cười chửi thề của vài tên canh gác, có lẽ cách đây không xa lắm có đường cao tốc, Jeon Jungkook thầm phán đoán. 

"Người anh lạnh quá"

Trong bóng tối, Ami đã tách hắn, dựa lưng vào tường, cứ nghĩ hắn đòi cắn dây trói mà em lại bất giác muốn bật cười, dây thừng vừa chắc vừa bị thắt đan chéo, có cắn gãy răng cũng không xi nhê gì. Hai người ngồi cạnh nhau, không biết là vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng vai Jeon Jungkook sẽ chạm vai em, lướt qua một chút rồi yên phận về lại vị trí cũ.

"Tôi không sao, em có bị lạnh không?"- Vừa nói hắn vừa tự mình lê lên trước em, muốn chắn gió cho em. 

Thở dài, Ami dùng đầu đập nhẹ lưng hắn, dù đã nửa ngày trôi qua, áo hắn vẫn ẩm ướt. Lại trong thời tiết này, nếu không sớm rời khỏi đây, hắn sẽ lên cơn sốt mất. 

"Anh lùi xuống đây"

Hắn không nhìn rõ được mặt em, không biết có phải em đang khó chịu không, nghe lời di mông xuống một chút.

"Gần nữa"

Di thêm một chút.

"Nữa"

Thêm một chút.

"Quay người lại"

Cuối cùng, Jeon Jungkook làm theo lời em, quay lại vừa vặn môi chạm vào trán em, hắn hơi giật mình quay đi - "Xin-xin lỗi"

Dù không nhìn rõ, Ami cũng có thể cảm nhận được hắn là đang ngượng ngùng. Tuy trước giờ chưa từng thấy biểu cảm đó trên gương mặt lạnh băng của hắn nhưng em đoán, chắc sẽ đáng yêu lắm. Nghĩ vậy khiến môi em bất giác mỉm cười.

"Cúi đầu xuống, dựa vào tôi...anh sẽ ấm hơn một chút"

Từ lúc tỉnh dậy tới giờ, Ami vẫn luôn nhàn nhạt với hắn, thế nhưng trái tim em đã không ngừng nhói lên khi thấy hắn run rẩy dưới lớp áo hoodie mỏng manh bị thấm ướt. Cả người tê cứng vẫn ngồi im để em dựa vào, sau lưng lạnh cóng vì gió rét lại dùng lồng ngực truyền hết hơi ấm cho em. 

Jeon Jungkook có chút bất ngờ không dám tin vào tai mình, cho đến khi cảm nhận được sự mềm mại chạm nhẹ bên má, hắn mới như bừng tỉnh, nhịp tim gia tốc đập loạn. Cuối cùng từ từ cúi xuống, dựa vào vai em, lén ngửi chút hương thơm từ hõm cổ em. Hắn đã mong đợi khoảnh khắc này biết bao nhiêu, đã nhớ những giây phút được gần em biết bao nhiêu... Suốt mấy tháng qua chỉ dám nhìn em từ xa, không dám mơ một ngày có thể đến gần em nữa, được nhìn em sống bình yên và hạnh phúc là quá đủ rồi... Bao đêm trôi qua, hắn phải tự chống chọi với cơn trầm cảm trong căn phòng lạnh lẽo của chính mình, không gia đình, không bạn bè và không có em... 

"Xin lỗi...vì đã nói dối em"- khóe mắt Jeon Jungkook cay xè, nước mắt hắn cố kìm nén không chịu nổi nữa lặng lẽ rơi xuống, thấm vai áo em.

Hắn khóc. Khóc vì nhung nhớ, khóc vì sự ngu ngốc của bản thân, khóc vì giờ đây hắn chẳng còn gì cả, mất em hắn mới biết em là cả thế giới của hắn. Khóc vì thật may tuần trước đã kịp cầm máu vết cắt bên cổ tay trái, để rồi hôm nay một lần nữa được cận kề bên em. Tình yêu của hắn, thật hèn mọn biết bao...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net