Cạnh tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook và T/b đến bệnh viện thì cũng đã quá khuya rồi. Hàng ghế ngoài phòng cấp cứu rất dài, nhưng chỉ có một mình Yoongi cô đơn ngồi đó, gương mặt tiều tuỵ, đôi mắt quầng thâm. Cô chạy đến ôm lấy anh trai mình khóc, còn chẳng kịp hỏi thăm tình hình thì tiếng nấc chen đi trước. JungKook cũng không hơi đâu mà ghen tuông với anh vợ, thậm chí anh còn đang tự khiển trách bản thân. Có lẽ ngày ấy, lúc anh và cô rời xa nhau, lúc anh làm cô đau thì cô cũng đã nức nở trong vòng tay ấy. Anh lặng lẽ ngồi bên cạnh, chẳng biết an ủi hai người họ thế nào nữa.

YG-Được rồi con nhỏ này! Buông anh mày ra đi. Bố mẹ sẽ không sao đâu.

T/b-Anh à! Mọi chuyện rốt cuộc là sao?

YG-Lúc đó anh đang đi trợ giảng, nhận được cuộc điện thoại từ bệnh viện là vội tới đây luôn. Bố mẹ cùng nhau đi làm về, bị một chiếc xe hơi đâm vào. Chiếc xe đó biến mất rồi.

JK-Em đã nhờ Ho Seok cho người điều tra rồi. Muộn nhất là chiều mai sẽ có kết quả.

YG-Cảm ơn. JungKook.

JK-Hyung! Anh ăn gì chưa?

YG-Khỏi đi. Anh không có tâm trạng ăn.

Sau đó chẳng ai nói với ai một lời, lặng im ngồi chờ ở bên ngoài. JungKook và cô đi đường dài về mệt mỏi, đã tựa đầu vào nhau chợp mắt một lúc, chỉ có mình Yoongi là vẫn còn thức, nghĩ về quá khứ.

Ngày xưa ấy, có một người phụ nữ tần tảo, ngày chăm sóc hai đứa con, đêm mở quán nhậu ven đường kiếm sống. Có một người đàn ông làm việc bán thời gian, vật lộn kiếm tiền chỉ mong có thể cho vợ con một cuộc sống tốt hơn. Không phải vì bản chất họ nghèo, mà là vì tình yêu khiến họ buông bỏ tất cả mà chịu khổ cực, chỉ cần được ở bên nhau. Vì hai đứa con đáng yêu của họ mà không ngại hy sinh, cam chịu những tủi nhục. Xin thượng đế, làm ơn đừng mang họ đi sớm như thế. Làm ơn...

Đèn báo trên cửa phòng cấp cứu tắt, cánh cửa mở ra rất nhẹ nhàng. Khi vị bác sĩ đang định nói thì anh lấy ngón tay che miệng ra hiệu dừng lại, anh không muốn đánh thức hai đứa em mệt mỏi đang ngủ. Vị bác sĩ cũng biết ý mà nói nhỏ hơn:

-Hai ông bà đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên... có thể tỉnh lại và khoẻ mạnh bình thường hay không còn chưa biết. Hơn nữa, bố cậu bị đâm mạnh vào vùng bụng, gan bị tổn thương rất lớn. Chúng tôi nghĩ rằng cần phải ghép gan cho ông ấy ngay lập tức. Hi vọng sẽ tìm được gan thích hợp sớm nhất có thể.

Gan? Ai sẽ hiến gan cho bố anh chứ? Từ ngày xưa tới nay, anh chưa bao giờ biết đến gia đình bên nội hay ngoại. Chỉ biết rằng bố mẹ anh không được hai bên gia đình ủng hộ, đã cùng nhau bỏ trốn, trở thành kẻ vô gia cư.

-Nếu lấy của tôi liệu có được không?

-Mỗi cơ thể con người chỉ có duy nhất một lá gan. Cậu không thể đổi tính mạng của mình như thế được. Và lương tâm những người làm y như chúng tôi cũng không cho phép chúng tôi làm vậy đâu. Vẫn mong có thể sớm tìm được gan thích hợp từ người khác mà không phải từ chàng trai trẻ khoẻ mạnh như cậu.

Bác sĩ vỗ vai anh an ủi rồi đi mất, anh cũng chẳng biết T/b và JungKook đã tỉnh lại từ lúc nào mà nghe được hết. Cô chẳng dám mở miệng nói thêm câu nào nữa, nỗi thất vọng hiện rõ.

JK-T/b!

T/b-...

JK-Chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm.

T/b-Ừm.

————————————

JungHee đã ngồi chờ trong nhà hàng này được một tiếng rồi đấy, đây là lần thứ hai đi xem mặt cô bị cho leo cây. Một người con gái xinh đẹp, gia đình có điều kiện, nhân cách tốt như cô mà lại bị người ta cho leo cây, đúng là thế giới lộn ngược mà. Cô còn đang lẩm bẩm trách mẹ mình thì một người mặc vest trắng gõ bàn gọi. Vẻ mặt khó chịu ngước lên nhìn, định nói cho một trận thì bỗng dưng như bị cấm khẩu. Cô nghĩ rằng, trong khoảng 3 giây trái tim mình không đập khi nhìn người đó. Người đứng trước mặt cô là Kim Nam Joon.

-Jeon tiểu thư! Hân hạnh được gặp. Xin lỗi vì lần trước có việc bận nên không thể tới gặp em.

Anh nhìn miệng cô mấp máy, anh biết cô đang xúc động không thể nói lời nào. Nụ cười của anh cứu dỗi linh hồn cô ngay trong tích tắc. Lúm đồng tiền ấy.....thực sự đúng là Nam Joon của cô.

-Joon à! (Giọng cô lí nhí thoát ra khỏi miệng)

-Tiểu thư à, em đang gọi ai vậy? (Anh giả vờ ngó trước sau)

-Anh...là Joon.

-Em nên tôn trọng tôi ngay từ lần đầu gặp mới phải chứ? Sao lại nhắc tên người con trai khác trước mặt tôi?

-Anh đừng có giả vờ nữa. (Âm lượng lớn) Em biết anh là Joon.

-Tôi là RM.

-Chẳng có ai lại đặt tên là RM cả, anh là Joon. Tại sao anh lại giả vờ như không biết em? Tại sao?

Anh thấy cô khóc anh cũng có chút đuối lý trí:

-Em nhận nhầm người sao? Có lẽ tôi khá giống với người con trai đó nhưng...

-Giống đến cả lúm đồng tiền sao?

Tiếng thở không ai nghe thấy, mang một chút đau lòng và bi thương. Người con gái trước đây anh yêu là cô gái hay cười, nghịch ngợm. Trước mặt giờ là cô gái đã trưởng thành rất nhiều, vì mất anh mà ánh mắt lúc nào cũng chứa đựng thê lương buồn bã.

NJ-Anh... giờ đã đủ xứng đáng với em chưa?

Tóm tắt: Nam Joon kể lại quãng thời gian mất tích. Ngày nhà máy xảy ra vụ cháy, anh và một vị giám đốc đối tác thoát nạn được. Người gây ra vụ cháy là giám đốc đối tác kia, anh là người chứng kiến, bắt buộc phải đi theo ông ta với một cái tên khác. Vừa mới đây ông ta bị ung thư phổi mà chết, toàn bộ tài sản thuộc về anh. Cũng tình cờ anh tìm lại được người anh trai (là Jin) đã thất lạc từ nhỏ. Sau khi chuyển toàn bộ tài sản từ bên Nhật về Hàn Quốc cho anh trai, anh trở về đây tìm JungHee. Anh cũng kể, vì muốn trở thành đối tượng ưu tú trong mắt mẹ cô mà xin được hợp tác. Thậm chí còn muốn mua cổ phần công ty, để sau này nếu Jeon gia không đồng ý gả cô cho anh thì anh sẽ lấy cổ phần ra đe doạ.

-Vậy tại sao vừa rồi anh còn nói dối không hề quen biết em?

-JungHee à! Nam Joon của ngày xưa quen biết em là một tên thất bại, chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng. Còn trước mặt em bây giờ, là anh, người đã có đủ khả năng cho em cuộc sống đầy đủ. Anh về đây, với tư cách là một Nam Joon chưa từng quen em. Jung Hee à!... cho phép anh được tán tỉnh em một lần nữa nhé.

—————————————

JungKook trở về biệt thự lớn, bố anh nói rằng có chuyện cần bàn gấp. Vừa bước vào đến cửa, đập vào mắt là cảnh cả một đám người lớn đi tìm một nhóc con biết bò chứ chưa biết đi. Ông nội anh cũng từ dưới quê lên, vẫn rất năng động, chạy khắp nơi tìm chắt.

JK-Ông! Ông làm gì đây?

Ông-Về rồi à? Đi tuần trăng mật lâu quá nhỉ? Thằng con trai mày lại trốn đi đâu rồi không biết. (Quay đi chỗ khác gọi lớn) San à! Đang ở đâu thế?

JK-Đám giúp việc ăn hại.

Ông-Ai bảo nhà mày rộng lớn làm gì. Không biết thằng nhóc này bò đi đâu rồi?

Năm phút sau, mọi người có mặt đông đủ tại phòng khách, cả TaeHyung cũng có ở đó. Anh thì đã tóm được bé con trong tủ quần áo, tìm được con trai thì chỉ có papa của nó thôi. Nó hò hét như sướng lắm, tay liên tục vỗ vào mặt anh. Anh nhìn con yêu chiều, nhưng nhìn những người còn lại bằng ánh mắt tỉnh bơ như người dưng. Ông nội hằn giọng xuống, rất nghiêm túc:

Ông-Jeon Jung Jae (Jeon lão gia)!

Jeon lg-Bố gọi con nghe.

Ông-Ngày trước là vì anh bị bệnh, TaeHyung lại bỏ nhà không nói một lời, nên JungKook thay anh lên điều hành cả tập đoàn này. Cho thấy, thằng bé rất giỏi. Nhưng, TaeHyung cũng ngang tài ngang sức, tôi muốn có sự công bằng giữa hai đứa.

Jeon lg-Con cũng đã định như thế.

JK-Ý ông và bố là gì? Đòi lại ghế chủ tịch?

Ông-Không. Là cạnh tranh công bằng giữa hai đứa.

Jeon lg-Lần đầu tư cho công nghiệp may mặc vừa rồi bị thua lỗ. Trong vòng 1 tháng, làm việc riêng biệt, hai đứa, ai thu về nhiều lợi nhuận hơn sẽ lên ghế lãnh đạo tập đoàn. Cổ phần vẫn chia đều, đã đủ công bằng chưa?

TaeHyung từ nãy giờ vẫn im lặng, nhìn Jeon phu nhân cũng im lặng, ánh mắt anh đầy thách thức và khiêu khích. Biết tính JungKook luôn cầu toàn và hiếu thắng, anh đã chọc đúng lõi rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net