Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói thẳng ra là nhà TaeHyung ở đâu anh còn không biết, thì anh đang định chạy đi đâu thế? Định vị cô qua điện thoại, nhưng cô biết trốn đấy, bỏ điện thoại ở nhà rồi. Giờ thì biết tìm cô và TaeHyung ở đâu.

[Một bản nhạc chờ bất hủ]

JHee-"Yeoboseyo"

JK-TaeHyung có đến công ty làm việc không?

JHee-"Này! Em hỏi ai đấy hả?"

JK-Trả lời em.

JHee-"Không đến. Hôm qua nó hoàn thành xong việc rồi. Hôm nay là ngày nghỉ."

JK-Chị biết địa chỉ nhà cậu ta chứ?

JHee-"Không biết. Hai đứa định làm gì? Đừng có đánh nhau nhá."

JK-T/b bỏ trốn rồi.

JHee-"Đùa ngu. Em ấy sao có thể bỏ đứa bé chưa đầy 1 tháng lại được. Với lại nợ ai đâu mà phải bỏ trốn."

JK-Ừ. Giờ thì cô ta bỏ con lại rồi đấy. Cô ta tìm đến TaeHyung của cô ta rồi.

JHee-"Chị sẽ cho người đi tìm."

JK-Thôi khỏi đi. Cô ta muốn đi đâu thì đi. Không muốn ở cùng thì em cũng không cần.

JHee-"Còn Chivas em tính thế nào?"

-Không cần đến mẹ nó nó vẫn sống được.

Tút....tút....

Anh thấy rồi, bên kia đường cô đang đi cùng TaeHyung. Sao có thể vui vẻ cầm cốc cà phê nóng dí vào mặt nhau như thế. Một cái liếc mắt, cô và TaeHyung cũng nhìn thấy anh. Bên đó anh ăn mặc phong phanh, đôi môi khô khốc cộng thêm màu da tím tái vì lạnh. Xót lắm. Né tránh ánh mắt của anh, cô xoay người bước đi trước. Mà hình như TaeHyung còn đang lườm anh nữa kia. Một cái nhếch mép, rồi hai người kia đã khuất khỏi tầm mắt anh rồi. Nếu chuyện này để Jeon lão gia biết được thì sẽ thế nào đây? Đó cũng chưa phải là điều đáng lo ngại, điều lo ngại chính là từ giờ anh sẽ phải quên đi một mùi hương thân thuộc, quên đi những ngày tháng có cái gối ôm nhỏ bên cạnh.

[3 giờ đêm trước đó, khi cô vẫn còn bên anh]

TaeHyung đã chìm vào giấc ngủ rồi thì đột nhiên có cuộc gọi đến. Số điện thoại thân thuộc khá lâu rồi mới gọi cho anh. Ảnh nền vẫn người con gái đó, người con gái vừa mới sinh cho em trai anh một nhóc con. Cô gọi anh hẳn là có việc gì đó rất quan trọng đây.

-T/b!

-"Làm phiền anh lúc nửa đêm rồi."

-Giờ này gọi cho anh hẳn là có việc quan trọng.

-"Giúp em được không?"

-Vậy giúp em anh nhận được gì?

-"Em....."

-Anh đùa thôi. Có chuyện gì nói anh nghe, JungKook bắt nạt em sao?

-"Không có. Anh...có thể đến nhà đón em đi được không? Mọi chuyện em sẽ kể sau."

Quay trở về hiện tại,

Trong căn hộ của TaeHyung, cô xếp đồ đạc từ vali của mình ra. Xếp ra xếp vào bao nhiêu lần rồi, cô vẫn còn chưa thể quyết định có nên ở nhờ nhà TaeHyung hay không. Tại sao cô phải trốn làm gì? Tại sao không chọn người khác giúp mà lại là TaeHyung? Cô có biết cô làm như vậy kéo cả TaeHyung vào, để anh ấy bị tổn thương không? Cô ích kỷ lắm.

-TaeHyung à! Em xin lỗi đã lôi anh vào chuyện này.

-Là anh muốn giúp em. Với lại, em có bạn bè gì ngoài anh đâu mà giúp.

-Nhưng mà...

-Muốn dứt khoát với JungKook thì đây là lựa chọn tốt nhất của em rồi. Chuyện này anh sẽ giữ bí mật không để bố biết.

-Vì em mà anh chịu thiệt quá rồi.

-Người thiệt là em, không phải anh.

-Cảm ơn anh.

-T/b à! (Nắm tay) Sau khi em thi tốt nghiệp, anh sẽ đưa em đi xa nơi này. Đợi đến khi nào mọi chuyện trở về với quỹ đạo của nó thì em hãy về.

-Thế nào thì là về đúng quỹ đạo? (Rụt tay lại)

-Thôi không nói nữa. Em cứ yên tâm ở lại đây đi. Thời gian này anh sẽ trở về biệt thự Jeon gia ở.

-Anh và bà Jeon...

-Bà ta sẽ chẳng làm gì được anh đâu. Chuyện em sinh non cũng là do bà ta mà ra thôi.

-Em biết.

-Em sẽ không nhớ con chứ?

-Có nhớ thì cũng phải buông bỏ thôi. Cuộc sống của JungKook và đứa bé vốn không phải là nơi em thuộc về.

Xa con trai một ngày thôi, mà cô đã nhớ nó điên đầu rồi. Cả đêm cô không thể ngủ, bầu ngực căng tức vì sữa không được giải thoát, có nhiều lúc sữa còn chảy ướt hết cả áo. Lại nghĩ không biết mẹ cô đã cho Chivas uống sữa chưa? Đêm nó có quấy không? Thương con, khóc đến sưng cả mắt. Sữa mẹ là thức ăn tốt nhất cho con, nhưng hiện tại cô lại không thể cho con được hưởng điều ấy.

Đêm đó, tổng tài cũng đâu có ngủ được. Suy nghĩ cho những chuyện vừa qua, anh thấy bản thân mình cũng quá nhỏ nhen rồi. Rõ là ngày ấy giao dịch với nhau, rằng sinh con xong sẽ coi như không quen biết. Thế mà sáng nay còn tức giận hùng hổ không muốn để cô đi. Nhìn bé con ngủ ngoan bên cạnh anh lại thấy xót. Tại sao không thể ở bên anh và con thêm một thời gian nữa? Như thế này có thật sự quá sớm rồi không?

—————————————

3 tháng sau.

Ngoài cổng trường trung học ồn ào hơn mọi khi. Hôm nay là ngày thi tốt nghiệp, một mình cô lạc lõng giữa đám người lạ hoắc. Cô không có bạn, từ trước tới nay không có bạn một phần vì quá khứ không mấy tốt đẹp, một phần vì cô chẳng muốn tiếp xúc với ai cả. Bác sĩ nói cô bị trầm cảm sau khi sinh, nhưng cũng may là rất nhẹ, có thể điều trị được.

Yoongi xuất hiện với túi đồ trên tay, nào là đồ ăn nhẹ, nước uống, thuốc thang đủ kiểu. Lại gần cô em gái bé nhỏ, khẽ xoa đầu cô mỉm cười. Yoongi ít khi mỉm cười lắm, anh chỉ cười trước mặt ba người con gái thôi. Một là mẹ anh, hai là cô em gái T/b của anh và ba là một người anh từng yêu đến điên dại.

-Cố gắng lên nhé nhóc. Đừng để bản thân mất bình tĩnh.

-Anh ơi!

-Hứ?

-Em sẽ cố gắng.

-Ừm. Chúng ta làm được mà. T/b cố lên nào.

-Chivas...nó thế nào rồi?

-Hôm trước anh có đến Jeon gia thăm nó. Lớn nhiều lắm. Hơn ba tháng mà biết hóng chuyện rồi.

-Em nhớ nó quá. Hức...

-Này! Ai cho khóc mà khóc, Cô lo tập trung thi cử cho tôi đi. Bớt lo nghĩ đi. Nhớ uống thuốc đều đặn đấy.

-Oppa! Em thương anh quá.

-Khiếp. Tém lại rồi đi vào trong đi. Thi tốt nhé.

-Oppa không ôm an ủi em sao?

-Được rồi được rồi. Cô lắm chuyện quá.

Cô rúc vào ngực anh trai mình, cũng là cái ấm áp gần gũi, nhưng không phải cái ôm mà cô cần. Ước gì trước mặt cô lúc này là ai đó, người sẽ tiếp cho cô thêm sức mạnh.

Từ lầu hai của cửa hàng tiện lợi, đối diện cổng trường, có "2 nam nhân" ngồi trên đó quan sát cô phía dưới.

-Chivas à! Hôm nay mẹ con thi tốt nghiệp. Con cười một cái để chúc mẹ thi tốt đi.

-...

-Cười thật hả? Giống ai mà thông minh thế nhỉ?

-Thiếu gia, đến giờ cho tiểu thiếu gia ăn rồi.

-Mang đồ lên đây. Tôi tự cho nó ăn.

Sau khi T/b vào phòng thi, Yoongi tiện đường đến thăm một nơi đầy ắp kỷ niệm mà anh và người đó từng có. Ngôi nhà cũ kỹ tường mọc đầy rêu, cỏ dại mọc um tùm xung quanh căn nhà càng tạo nên vẻ hoang sơ bí ẩn. Nằm sát với rìa rừng ít người qua lại, cũng chẳng ai bận tâm đến sự tồn tại của ngôi nhà đó. Thế nhưng tại sao cửa lại mở? Tại sao có dấu vết của người giẫm nát đám cỏ um tùm kia thành một lối đi? Là ai, ai đã xâm phạm vào lãnh thổ mà trong ký ức từng là của anh. Những đồ dùng bên trong vẫn nguyên vẹn, vẫn được phủ khăn trắng để hạn chế bụi bẩn và sự phai màu theo thời gian. Phòng trên tầng có tiếng động, chắc chắn rằng có người ở trên đó.
Yoongi vừa bước chân đến cửa phòng, vừa nhìn thấy người đã vội quay đầu đi. Người mà anh vừa nhìn thấy là chị gái của Yoo In- Park Yoo Ra. Nói rõ hơn là cô tiểu thư mà anh đã yêu điên dại đó. Trái đất hình cầu mà, Hàn Quốc cũng nhỏ bé mà, cho anh yêu cô chị (Yoo Ra) , rồi em gái anh lại có con với người yêu của cô em (Yoo In)

-Yoongi à!

-Chúng ta quen biết sao?

-Anh đừng như thế nữa được không?

-Vậy tôi phải như thế nào? Phải hồ hởi đón tiếp cô à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net