End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tìm một phòng trà có âm nhạc ở Hàn Quốc không phải đơn giản, thường thì chỉ thấy toàn là quán cà phê, nhưng đối với JungKook lại dễ như trở bàn tay. Cùng là nơi đông người, thế mà quán bar ầm ĩ rộn ràng đến đau đầu óc, trong khi phòng trà lại chính là nơi để tâm hồn được thoải mái nhất. Âm nhạc nhẹ nhàng du dương, tiếng hát ấm áp của những ca sĩ nghiệp dư trên mục sân khấu nhỏ xíu, ánh đèn xanh đỏ nhẹ nhàng di chuyển chứ không nhấp nháy tít mù như trong sàn nhảy quán bar. Anh chỉ dắt mình cô đến đây thôi, còn hai đứa nhóc kia theo vợ chồng Jung Hee- Nam Joon đi chơi rồi. Thói quen cũ của cô, cô ghét sự ồn ào quá mức, nên anh đặc biệt muốn dẫn cô tới đây chủ yếu là giúp cô thư giãn tinh thần.

Cô mải nhìn menu gọi đồ uống, quay đi ngoảnh lại không thấy anh đâu nữa. Cứ tưởng mình bị anh cho leo cây, hoá ra là đã xuất hiện trên sân khấu mini kia từ lúc nào rồi. Ánh đèn chuyển sang màu đỏ, cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh lúc này ra sao. Cô muốn đổi bàn đến gần sân khấu hơn nhưng khi ánh sáng chuyển màu xanh thì thấy anh ra hiệu ngồi yên đó. Những thanh âm quen thuộc đã rất lâu rồi không được vang lên, vậy mà vẫn đều đều nhịp nhàng theo giai điệu bài hát. Cả phòng trà lặng im nghe anh hát, đến bàn ghế, cốc chén cũng có vẻ hơi rung rung khi âm thanh cất lên.

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]


"Người cất bước ra đi
Anh biết phải làm thế nào đây
Tình yêu ấy cũng đã rời đi
Nhìn em cất bước xa thật xa nơi đây
Dần hóa thành chấm nhỏ rồi biến mất
Liệu thời gian có xóa nhòa đi tất cả?
Anh nhớ những ngày xưa kia
Anh nhớ đến em
Nếu như em...
Nếu như em...
Nếu như mọi thứ không quá muộn màng
Liệu ta có thể quay về bên nhau?
Nếu như em...
Nếu như em...
Nếu em cũng đang cố gắng giống như anh
Liệu mọi thứ có trở nên dễ dàng hơn?
Anh nên phải trân trọng em khi mình còn có nhau...

.."

Giọng hát này cô nghe quen thuộc quá, thoáng chốc bên tai văng vẳng một tiếng hát không có nhạc. Như là, cô từng nghe anh hát rồi. Có phải lời anh nói là thật không? Rằng cô là người con gái mà anh nhắc đến đó. Cô thừa nhận là mình không nhớ gì cả, nhưng bây giờ đột nhiên nói cô là vợ anh thì cô thật sự rất khó tin. Ai cũng vậy thôi, đùng một cái có người nhận mình là vợ thì làm sao mà nghe theo được.

Anh vẫn hát cho tất cả mọi người có mặt trong phòng nghe, nhưng ánh mắt chân tình tình thì chỉ hướng về phía cô thôi.

Khi cô bắt đầu cảm thấy chán không khí ở đây, anh lại dắt cô đi thăm quan triển lãm tranh. Con người anh không thích ngắm tranh, nói đúng hơn là chẳng rảnh rỗi mà đi thưởng thức tranh ở các buổi triển lãm tẻ nhạt cả.
Cá nhân cô, chỉ muốn ở bên anh. Anh dắt cô đi đâu thì cô đi đấy, miễn là có thể được đụng chạm thân mật cùng anh, được cảm nhận hơi thở của anh.

Qua con mắt của người bình thường thì những bức tranh ở đây chẳng có gì đặc sắc cả, bởi chúng quá đơn giản. Cô cũng chỉ ngắm qua loa cho có, cho đến khi dừng chân bên một bức tranh vẽ đôi tình nhân đang ôm nhau. Trong bức tranh, chàng trai tay cầm hộp quà nhỏ, ôm người con gái của mình ở trong một khi vườn nào đó như là cung điện. Những hình ảnh chập chờn của quá khứ hiện về, cô bắt đầu chóng mặt.

"Công chúa điện hạ. Chúng ta chơi một trò chơi đi.
...
Trong đây có rất nhiều đồ đạc, hoa lá các kiểu. Lạc trong những thứ đó là một cái hộp đen bằng nhung, nó nhỏ thôi. Nếu em tìm được thì anh sẽ tặng cho em.
...
Tặng em cho anh.
...
Em tìm thấy rồi nhé. Haha. Trò này dễ ợt. Jeon JungKook! Giờ thì nó là của em.
...
Anh biết là bây giờ đã muộn. Nhưng T/b à!.... Gả cho anh nhé. Có được không?
...
Anh yêu em, Min T/b" - ký ức của cô hiện về.

Anh cứ lảm nhảm đi trước, đến khi quay lại thì thấy mình đã cách cô một khoảng quá xa.

-Em thích bức tranh đó sao mà nhìn lâu vậy? Nếu thích anh mua nó cho em nhé?

-...

-T/b....Lee Ras à?

-Anh gọi em là T/b phải không?

Cô cứ nhìn bức tranh đó mà khóc khiến anh cũng tò mò trên đó vẽ gì. Ngước lên nhìn thấy có chút quen mắt, sau đó liền đọc dòng chữ được viết ở góc của bức tranh
"Từ chối lời cầu hôn không có nghĩa là không yêu. Mà là ta cần thêm thời gian để hiểu nhau hơn" - hoạ sĩ: lão già cai quản cung điện Changgyeonggung.

Anh nhìn ra, bức tranh vẽ chính là màn cầu hôn không thành công của anh dành cho cô năm ấy ở cung điện nhà kính Changgyeonggung. Bức tranh trông đơn giản tầm thường này hoá ra lại là vô giá đối với anh. Bỗng nhiên, đầu óc cô quay cuồng không còn nhận thức được nữa, cả cơ thể đổ gục bên cạnh anh.

——————————

Hai ngày trôi qua cô vẫn chưa tỉnh, mặc dù các bác sĩ sau khi khám cho cô đều cam kết rằng cô chỉ bị sốc ký ức một chút thôi, sẽ sớm tỉnh lại ngay. Vậy mà vẫn chưa chịu tỉnh lại, làm mọi người lo lắng, sốt ruột cuống cà kê lên.

Mọi chuyện kể từ khi anh gặp lại cô, tất cả mọi người đều đã biết hết rồi. Bố mẹ Min, bố mẹ Jeon túc trực cả đêm bên cạnh cô, mong rằng cô sẽ sớm tỉnh lại. À, còn chuyện quan trọng mà anh vẫn chưa xử lý, thằng nhóc Jung San dám giấu anh chuyện bức ảnh và kết quả xét nghiệm DNA. Mà anh biết rồi, vẫn luôn thắc mắc tại sao ngày ấy cô mang thai mà không nói anh biết, hoặc cũng có thể chính cô không biết. Chỉ cần cô tỉnh lại, cô nhớ ra là mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.

Điện thoại rung nhẹ trong túi áo anh, có cuộc gọi đến. Anh bàn giao lại nhiệm vụ chăm sóc cô cho Ha Won rồi vội vàng đi mất. Sully từ hôm qua đến giờ cứ nhìn trộm Ha Won mãi, cứ sợ rằng ba Kook sẽ bị cái cô này cướp mất.

Sully-Oppa! Em có chuyện bí mật.

JS-Đi ra ngoài nói anh nghe.

JHee-Hai cái đứa này, trẻ con mà cũng có bí mật đấy à?

Người lớn trong phòng tò mò bí mật của hai đứa trẻ, Jung Hee rón rén đi theo nghe trộm.

Sully-Anh ơi cái cô Ha Won đó là sao?

JS-Cô ấy là bạn của mẹ.

Sully-Cô ấy cứ như thích ba Kook ý.

JS-Anh đã nghĩ mẹ không còn sống nữa nên cũng đã từng có ý định mời cô ấy làm mẹ. Nhưng ba thì vẫn cứ lưỡng lự mãi.

"Mời làm mẹ? Haha. Cái thằng nhóc này thật là.."- JungHee bụm miệng cười.

Sully-Vậy bây giờ có mẹ thật rồi, chúng ta nghĩ cách đuổi cô ấy đi đi.

JS-Cái này...

Sully-Anh thông minh lắm mà.

JS-Em thông minh hơn anh mà, IQ 169, lại còn nhớ dai nữa.

Sully-Thì anh IQ 161 cũng xếp vào loại đặc biệt rồi mà.

JS-Chuyện này anh không dính vào đâu. Cô Ha Won cũng quý anh mà.

Sully-Anh đứng về phe mẹ hay phe người thứ ba thế hả?

Jung Hee nãy giờ chịu hết nổi hai đứa mưu mô quỷ kế này mới lên tiếng:

JHee-Không cần bày trò đâu hai đứa nhóc này. Cô Ha Won không thèm ba Kook của mấy đứa đâu.

JS-Là sao ạ? Cô ấy thân với con lắm mà? Là tìm mối bắc cầu để ở bên ba Kook còn gì nữa ạ.

JHee-Xem ra Jung San đúng là IQ cao mà sao dốt quá. Chắc phải đo IQ lại thôi.

JS-???

JHee-Cô Ha Won đúng là trước đây rất thích JungKook. Nhưng mà... cô ấy...với cả cô Ahn Hee...

Sully-Với cô Ahn Hee làm sao ạ?

JHee-Là...aiss...là bách hợp đó. Mấy đứa không hiểu đâu. Ha Won luôn chăm sóc JungSan là vì tình bạn bè với mẹ hai đứa thôi.

JS-Bách hợp là gì nhỉ? Sao JungSan lại không biết nhỉ? Sully thông minh hơn anh chắc biết chứ?

Sully-Em không biết.

JHee-Không biết thì tra google là ra. Thôi được rồi, hai đứa vào trong đi.

Lúc này ở bên chỗ Nam Joon đang rất căng thẳng. Ngoại ô thành phố vắng vẻ, đội quân của Nam Joon cũng vậy, mặt lạnh tanh bao vây một tên ngoại quốc. Nam Joon ngồi ghế đàng hoàng, mặt nghiêm túc, đôi mắt đáng sợ nhìn tên Aland đang run lẩy bẩy trước mặt.
Aland không dám nhìn Nam Joon, cũng không dám nhìn kẻ mặc vest đen đeo mặt nạ ngồi bên cạnh Nam Joon.

Gió thổi làm đung đưa những ngọn cây lau ngoài cánh đồng, lũ chim thấy đông người mặc đồ đen cứ nghĩ là bù nhìn nên sợ hãi bay đi hết. Đột ngột gọi tên Aland ra đây, bị một đoàn người bao vây khiến cậu ta sợ hãi mất bình tĩnh. Đợi một lúc khi cậu ta bớt run rồi mới lên tiếng:

-Cậu nhát chết vậy sao lại gia nhập tổ chức của tôi?

-Bởi vì...bởi vì tôi...tôi cần một cái bóng che chở.

-Cậu biết tổ chức này có ý nghĩa gì chứ?

-Buôn hàng cấm và đòi nợ thuê.

-Ha...Ha...Ha... Xem kìa (nói với người đeo mặt nạ).

-Anh...anh cười gì?

-Được, đòi nợ thuê. Nghe nói cậu có cô vợ xinh lắm.

-Hả....?

-Cứ đứng thẳng nói chuyện với tôi đi. Tôi chỉ hỏi cậu xem có thông qua điều kiện gia nhập tổ chức thôi.

-Vâng.

-Cô vợ của cậu đáng yêu thật đấy.

-Vâng ạ.

-Cậu biết đấy. Muốn gia nhập tổ chức thì dứt khoát không được nợ nần. Mà quá khứ của vợ cậu lại nợ người này rất nhiều, khi nào cậu trả hết thì sẽ được thông qua.

-Cái gì? Em không hề biết đại ca ơi. Thật đấy. Em không nghĩ cô ta ở Hàn Quốc lại nợ anh đây (chỉ người đeo mặt nạ).

-Luật thì vẫn là luật thôi. Chúng ta nhận đòi nợ thuê cho anh này đây, nếu không đòi được thì hậu quả thế nào thì ai cũng đều biết đấy.

-Cô ta không phải vợ em.

-Lại chối rồi? Vừa nãy còn vâng dạ cơ mà?

-Em không có nói điêu. Cô ta chẳng là gì của em cả.

-Vậy sao?

-Chỉ là giả vờ làm vợ thôi chứ không phải vợ thật đâu. Thật sự không phải vợ em. Em gặp lúc cô ta đang đi tìm bác sĩ chữa HIV. Là vì em buôn bán hàng trái phép nên phải nhận cô ta làm vợ, đổ tội sang cho cô ta. Cô ta gánh tội tù thay em thôi mà. Chứ ai thèm lấy một đứa như thế chứ, lại còn có con riêng. Thế nên đó giờ em có dám động vào cô ta đâu.

-Thế sao? Cô ta lại không nói ra đúng là ngu ngốc.

-Lúc trước khi cảnh sát đến bắt em cho cô ta uống Scopolamine. Cô ta ngoan ngoãn nghe theo em mà tự nhận tội. Mà may mắn hơn nữa là có tác dụng phụ, thành ra mất trí nhớ tạm thời. Em cũng muốn bỏ cô ta lắm, nhưng nếu bây giờ mà nói cô ta không phải vợ em thì cảnh sát sẽ điều tra lại, em sẽ bị tống vào tù.

JungKook nãy giờ sau chiếc mặt nạ đã điên tiết lắm rồi. Có khẩu súng trên tay thì nhất định anh sẽ không thương tiếc bắn nát sọ tên này ra. Dám để T/b của anh phải chịu những khổ ải như vậy, có băm xác hắn rồi vứt cho chó ăn cũng không hết tội.

JK-Cô ấy mang thai vẫn phải chịu phạt tù thay mày. Vì ăn uống không đầy đủ chất mà con gái tao bị còi xương suy dinh dưỡng. Tao đập chết mày. Thằng khốn.

Ly nước đầy được rót thêm nước, thế là tràn. JungKook tháo mặt nạ ra, cầm gậy vụt liên hồi vào lưng hắn không thấy xót. Anh em trong tổ chức kịp thời ngăn lại, đánh ngất anh đi, không thì án mạng xảy ra thật.

-Các người...các người lừa tôi?

Nam Joon nhếch mép cười, cầm máy ghi âm vẫy vẫy trêu ngươi Aland:

-Bằng chứng đây rồi nhỉ? Đã đến lúc trả lại mọi thứ về vị trí ban đầu rồi.

Một vài người trong số anh em của tổ chức đứng ở đó giữ hắn ta lại, hắn ta đấm đá lung tung như kẻ điên:

-Tao sẽ khai ra tổ chức của mày đó thằng kia. Thằng khốn.

-Chắc mày đã nhầm cách tổ chức này hoạt động rồi. (Vạch áo choàng ngoài ra) Nhìn thấy không? Đây là huy hiệu mà cảnh sát trao cho tổ chức đấy. Bề ngoài thì đây đúng là tổ chức xã hội đen, thực chất là liên kết với chính phủ để bắt tội phạm. Và mày cũng sẽ không có cơ hội ra tù để làm lộ sự thật này đâu.

Cuối cùng thì mọi thứ đã trở về với vị trí vốn có của nó. Ông nội T/b từng nói với JungKook rằng: "Trời có năng lực siêu phàm, có thể quyết định số mệnh của một con người. Nhưng con người cũng rất siêu phàm, là có thể thay đổi được số mệnh đó". Có lẽ giờ chính là lúc T/b được hưởng hạnh phúc trọn vẹn rồi.

Khổ trước, sướng sau.

Nàng T/b hai ngày nay không tỉnh hoá ra đều là giả vờ. Chỉ là không biết phải đối diện với mọi người thế nào khi đã nhớ lại toàn bộ ký ức. Cú lừa này khiến nàng bị JungKook "phạt" tới nỗi không đi đứng nổi.

Những tháng ngày cô không có ở đây, đã quá nhiều chuyện xảy ra. Ahn Hee và Ha Won thế nào mà lại yêu nhau, còn cả những cuộc hẹn đi chơi mờ ám của TaeHyung và Jimin nữa. Có khi nào hai người đó là đam mỹ? Chưa kể là JungHee và Nam Joon cưới nhau lâu rồi mà vẫn chưa chịu sinh con, cứ bám
các con của cô mãi không chịu buông tha. Ho Seok là hoành tráng nhất, bỏ mặc công ty mà theo đuổi ước mơ làm anh cảnh sát soái ca soái ca soái cốc. Seok Jin đó giờ vẫn chưa yêu ai cả, mọi người gán anh cái biệt danh "worldwide handsome forever alone". Nhắc đếm gia đình cô, bố mẹ Min quay về Trung Quốc, ông nội như bụt, mất tích hay xuất hiện đều bằng một cách bí ẩn. Yoongi và Yoo Ra cũng nhanh chóng kết hôn.

...

Qua đi những khó khăn, xa cách, sau khi T/b chính thức trở về là anh liền giao lại toàn bộ công ty cho TaeHyung quản lý, đưa cô về quê hưởng cuộc sống hạnh phúc thanh bình chỉ có hai vợ chồng và các com. Thế mà 1 năm sau, không chịu được, liền quay trở về Seoul.

1 năm sau...

Phóng viên nhà báo chen chúc nhau phỏng vấn Jeon tổng sau một năm vắng mặt:

Pv-Jeon tổng! Anh thực sự quay về sao?

-Biết sao được, cuộc sống nông thôn rất hạnh phúc, nhưng tiền lương thì không đủ nuôi 7 miệng ăn. (Anh cười tươi)

Pv-Tổng tài à, anh năm nay mới chỉ 28 tuổi thôi phải không ạ?

-Đúng vậy. Tôi nói tôi 28 tuổi và có 5 đứa con, quả thật chẳng ai tin.

Pv-Vợ anh thật mắn đẻ.

-Vừa rồi cô ấy sinh ba, hai trai một gái, nên tôi nghĩ nên đưa cô ấy về Seoul để chăm sóc thôi. Rèn luyện hai đứa lớn nhà tôi cách sống khiêm tốn của người nghèo như vậy là đủ rồi.

[Trong khi đó, ở biệt thự Jeon gia]

-Anh San à! Cái ông trên TV kia là ba Kook đấy à? Sao mà bảnh bao đẹp trai quá vậy?

-Ngày trước cũng vậy mà. Từ khi mẹ có em bé là luộm thuộm thôi, chứ về Seoul rồi là lại ngon zai ngay ý mà.

.The end.

>>Mọi người sẽ không cảm thấy cái kết nhàm chứ?
Xin lỗi vì hứa 18/12 đăng mà bị chập cheng cái điện thoại, giờ này sang ngày mới mất rồi. 😔😔
Hết truyện rồi, mọi người đừng vội unfollow truyện nhé. Vẫn còn minigame khi fic được 1M lượt xem nữa ạ.

Kếy truyện rồi tớ sẽ tiếp tục viết bộ fic mới về Yoongi. Nội dung có lẽ là ổn 🙄. Qua đọc nhé 😁😁 https://my.w.tt/9feISxjMKS


Cảm
Ơn
Mọi
Người
Đã
Chúc sinh nhật tớ.
Cảm
Ơn
Đã
Luôn
Theo
Dõi

Ủng
Hộ
"Có con với tổng tài"
Suốt
Thời
Gian
Qua
☺️☺️☺️❤️❤️❤️❤️🤟🤟🤟🤟🤟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net