Valentine P.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Anh thương em mà, đúng không?

-Còn thương thì sao? Chuyện của chúng ta kết thúc rồi. Cho dù đó có là hiểu lầm, là em bị người ta hại thì nên nhớ, hiện giờ bên cạnh tôi là một người phụ nữ đang mang trong mình giọt máu của tôi. Em yêu tôi chỉ thêm thiệt thòi thôi.

-Chỉ cần anh vẫn còn yêu em, cho dù là anh đã có con với người khác em cũng chấp nhận.

-Em ngốc vậy sao?

-Jimin nói rằng sau khi cô ấy sinh con thì mọi chuyện giữa anh và cô ấy kết thúc.

-Em tin sao? Nếu tôi và cô ta không kết thúc thì sao?

-Em không tin, nếu anh còn thương em. Nhất định anh sẽ không sống cùng với người anh không yêu.

Yoo In nói đúng, anh còn thương Yoo In. Chỉ là lòng tự cao của một tổng tài như anh không cho phép anh chấp nhận điều này. Còn T/b, anh cũng muốn bù đắp cho cô ấy ít nhiều vì những gì cô ấy phải chịu. Lựa chọn sao? Anh thấy bản thân mình không có quyền.

—————————————

Từ khi Yoo In trở về, khoảng cách giữa anh và cô càng trở nên xa hơn. Cũng không biết là gặp đối tác hay đi công tác gì, chỉ biết là anh thường xuyên không có ở nhà, hoặc là về muộn, hoặc là có đêm không về. Bù đắp ở đâu?

Hôm nay là ngày Valentine, cũng có nghĩa là 1 tháng nữa Chivas của cô chào đời. À là ngày tình nhân nhỉ, cô thiết nghĩ nên tặng quà cho anh, sau này khi kết thúc mọi thứ nó sẽ trở thành vật kỷ niệm, để anh nhớ đến cô . Giờ này anh đang làm việc ở trong phòng, cô bẽn lẽn đi ra đấy định hỏi anh ấy thích gì.

Chẳng có ai cả, định quay vào mật thất thì bỗng nghe thấy tiếng động từ phòng vệ sinh, lại gần hơn mới phát hiện đó là tiếng thở gấp. Tiếng rên rỉ "quen thuộc" của người đàn ông hàng ngày ôm cô ngủ mỗi tối. Người phụ nữ quần áo xộc xệch đi từ nhà vệ sinh ra là cô thư ký, còn anh điềm tĩnh bước ra từ đằng sau. Cô thư ký khép nép cúi chào cô rồi chuồn mất. Cô thấy mình thành người thừa rồi, cũng chẳng muốn ở lại chỗ này thêm giây nào nữa.

-Xin lỗi a...tôi đến không đúng lúc, tôi về đây.

Vội vã quay đi, bước từng bước lúng túng những vẫn cố gắng không để anh phát hiện là mắt cô đang đỏ hoe. Cô sắp khóc phải không? Có gì để cô phải khóc nào? Cô phải biết rõ mình là gì mà, sao phải bi luỵ thế?

-T/b à đợi đã...

-Tôi chỉ muốn hỏi anh có rảnh không thì đi chơi thôi, mà anh bận rồi...thì...tôi...tôi muốn về nhà.

-Về nhà?

-Tôi muốn về thăm bố mẹ, mà nếu anh bận thì thôi.

-Tôi đưa em về.

-Không cần đâu.

-Em ghen vì tôi làm chuyện đó với cô thư ký sao? (Cười thầm)

-Ừ. Ít nhất thì tìm chỗ nào mà ngủ với nhau ý. Ngủ với nhau ở những chỗ tôi có thể đến thế này thì không hay đâu.

-Này...

-Tôi muốn về phòng ngủ. Anh cứ tiếp tục đi.

Cứ thế giận dỗi bỏ vào trong, còn chẳng cho anh cơ hội giải thích.

Chiều tối, cơn đau bụng dữ dội ập đến. Người cô vã mồ hôi ướt hết quần áo.

"Con trai à, định chui ra sớm sao. Đừng có quấy nữa. Đau sắp chết rồi".

JungKook không có ở đó, cô ôm bụng ra ngoài phòng chủ tịch đợi anh về. Thế mà có khách không mời tới, Park Yoo In bước vào:

-JungKook đâu?

-Không biết.

-Cô ở đây làm gì?

-Tôi không được ở đây sao?

-Mau mau sinh đứa bé rồi cút đi nhé.

-Tôi sẽ cút. Tôi không giành JungKook của cô đâu mà sợ.

-Tôi sợ? Hứ (cười khẩy)

-Chứ sao lại đuổi tôi? Cô không có tư cách đuổi tôi đâu.

-Thứ đàn bà đê tiện.

-Câu đó hợp với cô hơn đấy.

-Câm mồm!

-Nhìn cô thật sự rất giống một người.

-Giống ai?

-Tôi không có nhiệm vụ phải trả lời cô...A...

-Sao vậy?

Yoo In chạy lại đỡ cô, là sự quan tâm chứ không hề có ý đồ gì xấu xa cả. Nhưng cô không cần, cô từ chối sự giúp đỡ đó, đẩy cánh tay đó ra xa người mình:

-Không cần. Tôi sợ chị hại chết mẹ con tôi.

-Cô...

-Làm ơn...a...gọi JungKook giúp tôi được không?

-Tôi để quên điện thoại trong xe ô tô rồi. Tôi sẽ đi tìm anh ấy.

Thế rồi, 1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng trôi qua, cô đã ngất lịm đi từ bao giờ, JungKook vẫn không về. Yoo In sao đi lâu quá vậy? Sự thật là, Yoo In mang theo điện thoại nhưng nói dối là để quên trong xe. Nói là đi tìm JungKook nhưng tìm được rồi lại cố tình giữ anh lại hàn huyên tâm sự, cố gắng hàn gắn lại vết nứt tình yêu trước đây cả hai đã tạo ra.

JungKook đã nguôi lòng rồi, bãi nước bọt anh nhổ đi chắc sắp liếm lại rồi. Bởi cả buổi tối anh đã quên mất cô vợ bầu đang đợi anh.

10 giờ đêm, anh mệt mỏi quay về công ty. Còn đang hơi say bỗng như có thứ thuốc giải rượu liều cao nhất. Trước mặt anh lúc này là cơ thể của cô nằm bất động trên ghế sofa, toàn thân lạnh cứng. Jeon JungKook hàng ngày mạnh mẽ không thấy đâu nữa, toàn thân anh run rẩy chạy đến bên cạnh cô, anh sợ, anh thấy mình vô tâm vô ý quá.

...

Phòng cấp cứu rơi vào trạng thái căng thẳng, nét mặt của những y tá hỗ trợ cũng như bác sĩ đảm nhiệm ca cấp cứu này cứ ngỡ như đang rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc vậy. Bên ngoài phòng cấp cứu, JungKook nhận liên tiếp 2 phát tát từ bố anh và chị JungHee.

Bố-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con nói đi. Tại sao để con bé như thế? Đã từng nói sẽ chăm sóc tốt cho nó, vậy mà bỏ mặc nó một mình trong công ty rồi đi gặp người yêu cũ?

JK-Con thật sự không biết.

Thậm chí là ngay lúc này đây, có vài bác sĩ liên tục ra vào phòng cấp cứu khiến mọi người càng lo lắng hơn. JungKook như sắp phát tiết đến nơi, bị bố và chị tát thôi cũng không phải lý do, mà là sợ người bên trong phòng cấp cứu sẽ gặp nguy hiểm.

Cảm xúc chẳng thể kiềm chế được nữa, anh ngoài hành lang quát lớn:

JK-Gọi Kim Seok Jin đến đây đi!

JHee-Em nói cái gì?

JK-Em nói gọi Kim Seok Jin đến đây. Chị bị điếc à?

JHee-Em dám cáu với chị?

Bố-Jin là bác sĩ tổng hợp, lại vô cùng tài giỏi. Hãy để cậu ấy giúp.

JHee-Con đi gọi ngay đây.

Ánh mắt Jeon phu nhân như đắc ý lắm, thuốc của Jin đã phát huy tác dụng rồi.

Nửa tiếng sau, Jin từ trong phòng đi ra, sắc mặt cũng chẳng khá hơn mấy người kia.

Jin-JungKook! Chú mày hãy bình tĩnh nghe anh nói.

JK-Em không muốn nghe điều gì không hay.

Jin-T/b sẽ sinh non.

JK-Sinh non cũng được, không sao hết.

Jin-Thân nhiệt của em ấy thay đổi liên tục, lúc rất nóng, lúc lại lạnh. Hơn nữa...vùng xương chậu vẫn chưa mở hoàn toàn. Thật sự sẽ khó sinh.

JHee-Mổ. Chẳng phải còn cách mổ sao?

Jin-Nhưng với tình hình giờ, cộng thêm thân nhiệt như vậy...anh chỉ sợ không thể cứu cả 2 mẹ con. Nếu cứu đứa bé, T/b sẽ bị xuất huyết nhiều, mất máu mà chết. Nếu cứu T/b, đứa bé sẽ bị ngạt. Chỉ có thể cứu một trong hai.

JHee-JungKook!

Bố-Quyền lựa chọn là của con. JungKook hãy suy nghĩ cho kỹ.

Jin-Không có nhiều thời gian đâu. Nhanh lên.

Mẹ-Cứu đứa bé đi.

JHee-Mẹ! Mẹ là cầm thú sao?

Mẹ-Con im đi. JungKook! Con nghe mẹ nói đây. Con mong chờ nhất chính là đứa bé, Yoo In- người con yêu thương nhất đã quay về. Con nên biết mình chọn cái gì đi. MinT/b không quan trọng. Cũng chỉ là một mạng người không quen biết thôi mà.

JK-Xin hãy cứu cả hai. Làm ơn...

Jin-Điều này là không thể.

JK-Cứu T/b.

Mẹ-Cứu đứa bé. Kim Seok Jin! Cậu nghe tôi nói chứ.

Jin-Tôi hiểu rồi, phu nhân.

Mọi người chỉ biết im lặng nghe quyết định từ Jeon phu nhân. Còn JungKook ư? Anh biết phải làm sao bây giờ? Khuôn mặt anh như người mất hồn, thật sự, nếu T/b hoặc đứa bé phải chết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net