8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

---

Park Ami

Tôi mơ màng cựa quậy người bởi cái ánh nắng đang le lói len vào trong phòng tôi. Tôi chợt ngồi dậy rồi vươn vai, bỗng dưng tôi khẽ thét lên vì phần hông phía dưới đau nhức một cách dữ dội, cả đầu cũng chợt ong ong, có lẽ là do rượu hôm qua

- S...Sao mình lại!

Tôi hốt hoảng ôm chặt chăn khi nhìn thấy thân thể mình đang lõa lổ ra, cùng lúc đó thì Jungkook bước vào với chiếc tạp dề màu hồng, trên tay còn bê tô súp gà nóng hổi

- Em dậy rồi sao!

Tôi có đôi chút hốt hoảng mà dịch lùi ra phía góc giường, thầy ấy nhẹ nhàng đặt bát cháo xuống, còn mình thì hướng tới giường mà ngồi

- Em vệ sinh cá nhân chưa, có cần tôi g-

- Hôm qua, em...đã làm gì ạ!

Tôi bối rối cắt ngang lời thầy, gương mặt của Jungkook giờ đây chợt tối sầm lại, có lẽ lời nói của tôi chọc giận thầy ấy mất rồi

- Em không nhớ gì? Em đùa tôi à?

Tôi khẽ có rúm người khi thấy ánh mắt phừng phừng lửa giận kia, còn hằn lên tia máu. Jungkook chưa bao giờ tức giận với tôi như vậy cả

- E...em hôm qua say quá, nên em...

- Lại đây, tôi đưa em đi vệ sinh cá nhân!

Tôi thấy rõ sự chán nản của thầy ấy hiện lên trên khuôn mặt. Nhưng vì ngại ngùng nên tôi lắc đầu từ chối

- Không cần, em tự làm cũng được ạ!

Tôi cứ ngồi đó, trơ mắt ra nhìn Jungkook, thầy ấy chẳng nói năng gì, cư nhiên đùng đùng bỏ ra khỏi phòng. Tôi chật vật đứng dậy, hai đôi chân run rẩy bước từng bước như đang tập đi vậy. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, tôi bê bát súp xuống dưới lầu, lúc này căn nhà đã trống trơn, cũng phải thôi có lẽ Jungkook đã đi làm rồi. Vừa ăn bát súp được nêm vừa vặn, tôi gác chân tìm kiếm cho mình một nơi để có thể vào làm. Uớc mơ của tôi chính là được làm việc cho công ty Hana - một công ty thương hiệu thời trang có tiếng tăm. Lướt xuống và đọc toàn bộ những chỉ tiêu tuyển nhân viên ở bộ phận thiết kế. Ngày phỏng vấn sẽ là vào thứ 2 tuần sau, vậy là tôi có cả một tuần để có thể chuẩn bị thật tốt bài phỏng vấn. Cả ngày hôm đó tôi ngồi tìm kiếm những video phỏng vấn của những nhân viên trước đó, tham khảo và tự tập nói một mình. Thậm chí còn soạn ra cả một tập những câu hỏi, tôi tin chắc rằng với cái bằng giỏi này thì việc xin vào một công ty lớn không phải là khó khăn gì cả.

Nhưng rồi ngồi cả ngày cũng chán, tầm trưa tôi nhắn tin tính hỏi xem Jungkook có cần tôi mang cơm trưa không. Nhưng lại chẳng hề đọc gì cả, tôi cứ bỏ qua, mặc kệ mà tí tởn vô làm một hộp cơm siêu healthy cho Jungkook.

Nhanh chóng tới ngôi trường đại học mà tôi đã theo. Sinh viên trường đang tấp nập rủ nhau đi ăn trưa, các giảng viên và thầy cô cũng thế. Tôi xin phép bác bảo vệ rồi cũng nhanh chóng tới phòng Jungkook, nhưng nhận lại chỉ là một căn phòng trống trơn. Tôi nhẹ nhàng để hộp cơm trưa và một tờ giấy note ở đó rồi cuối cùng lại trở về căn nhà của mình

---

Tới tầm chiều Jungkook mới trở về, tôi chạy nhanh ra đón và vội thấy hộp cơm trưa hôm nay mình làm được trả lại. Thầy ấy cất một chất giọng không mấy dịu dàng, đôi mắts cũng chẳng buồn liếc tới tôi

- Lần sau đừng có làm nữa, tôi ở đấy tự biết ăn!

Tôi khó hiểu, đừng nói rằng Jungkook đang giận tôi chuyện gì nhé

- Thầy giận em chuyện gì ạ!?

Tôi ôm chặt thầy ấy từ đằng sau, may mắn là thầy cứ đứng im để cho tôi ôm chứ không bỏ ra. Thầy thở dài nột cách não nề rồi mói

- Em không nhớ chuyện hôm qua sao, một chút cũng không ư?

Tôi thấy ánh mắt thầy đượm buồn, đằng này nhìn cái thân thể của tôi là tôi biết hôm qua tôi và thầy đã làm loại chuyện gì, nhưng thực sự tôi chẳng nhớ nó đã tiếp diễn như nào nữa.

- Xin lỗi, thầy đừng giận em nữa, tội em!

Tôi có thể để ý khiến môi thầy khẽ nhếch lên. Jungkook chậm chậm ôm tôi vào lòng, bế bổng tôi và hôn đôi môi anh đào kia

- Thế tối nay, tôi sẽ cho em nhớ tôi hôm qua là như nào nhé!

Tôi đỏ mặt, chân tay cùng giọng nói trở nên luống cuống

- E...em...

- Sao?

Chất giọng cùng đôi mắt kia khiến tôi phải dè chừng, đầu tự dưng ngoan ngoãn gật cái rụp. Nụ cười thỏ con của thầy ấy chợt hiện ra, thầy hôn lên môi tôi rồi thầm thì

- Yêu em!

---

Jeon Jungkook

Tôi đây là vô cùng háo hức chờ tối này, vậy nên làm mọi thứ tôi đều nhanh nhẹn hơn bình thường, công việc cũng cố gắng giải quyết, chỉ vỏn vẹn tới 9h đã xong tất thảy mọi thứ. Tôi đánh răng, rửa mặt, xịt cho mình chút nước hoa dịu nhẹ để khiến bản thân mình trở nên thơm tho hơn. Hôm nay tôi cố tính mặc cho mình chiếc áo bó sát, lộ ra từng thớ cơ săn chắc quyến rũ đến lạ thường

- Ami, bé cưng!

Tôi chạy ù vào trong phòng của cả hai, ôm chắc em trong lòng rồi dụi mũi vào nũng nịu

- A thầy Jeon, em có việc bận nên xíu nữa em sẽ về!

Chợt khựng lại, tôi bỗng dưng nổi trận lôi đình quát em

- Cái đ- giờ còn đi đâu, ở nhà!!

Tôi nắm chặt tay em, nhưng em cứ tuyệt nhiên lắc đầu rồi vùng vằng

- Không được, hôm nay giảm giá quần áo, em phải đi ngay kẻo muộn! Thế nhé!

Em mạnh bạo đẩy tôi ra rồi vọt lẹ, tôi tức mà chẳng làm được gì, miếng mỡ sắp được dâng lên tận miệng mà còn để vụt mất. Đang chìm đắm trong mớ cảm xúc bức bối, tiếng chuông điện thoại réo lên liên hồi. Tức càng thêm tức, tôi chửi thề khi nhìn thấy cái tên trên màn hình hiện lên là Kim Namjoon

- Cái đéo gì?

" Gắt gỏng vậy anh bạn, chú tới nhà Yoongi đi, có chuyện muốn nói đây! "

Cúp máy một cách thẳng thừng. Tôi chán nán mà khoác sơ cái áo rồi bỏ đi, lái chiếc mô tô trên con đường vẫn còn lác đác vài người qua lại.

- Hú tới rồi à, lại đây!

Kim Namjoon huýt sáo, móc tôi lại gần rồi đưa cho tôi một ly vang đỏ sóng sánh

- Anh mày vừa thử thâm nhập vào hệ thống máy tính của cái trại trẻ đó, nhưng dường như bà ta phát hiện rồi thì phải...

Tôi trở nên cáu kỉnh bởi cái thứ thông tin chẳng mấy đáng giá này

- Thì sao chứ? Anh gọi em chỉ vì mấy cái thông tin chẳng ra đâu vào đâu này à?

- Thằng đần, nếu muốn lật đổ cả cái trại trẻ ngu xuẩn đó, tao đã tốn cả một đống thời gian để ngồi trong phòng này đấy!

Yoongi bức bối lên tiếng, có thể tôi dễ dàng gạt bỏ mọi thứ, nhưng Yoongi thì không ,anh ta cảm thấy nếu bỏ qua thì thật bất công làm sao

- Chú nên nhớ Jungkook, con mụ đó còn thâm độc hơn cả lão già nhà chú. Nếu như bà ta có ý định tìm ra anh em mình. Thì đương nhiên việc tìm điểm yếu là quá dễ dàng, Ami của chú mày cũng sẽ rơi vào tay bà ta!

Nghe tới đây tôi trở nên kích động, đập vỡ nát ly rượu vang rồi chạy tới túm cổ Namjoon, quát

- Chó chết, anh thử nói lại xem, NÓI LẠI CHO TÔI XEM!

- Jeon Jungkook, mày thôi đi Namjoon nó nói có cái đéo gì sai! Bỏ cái thói hung hãn đó lại không thì cả mày cũng chết thằng ngu!

Tôi hậm hực đẩy ngã Namjoon ra, đôi mắt hằn lên tơ máu trừng trừng nhìn lấy Namjoon

- Vậy thì...tại sao anh không xâm nhập vào được, hệ thống bảo mật rắc rối quá à!?

Tôi bình tĩnh hỏi, nếu như đúng như những gì Namjoon nói, tôi sẽ chẳng thể để yên cho mụ ta lộng hành được

- Đúng vậy, điều mày hỏi hôm bữa sao anh mày biết được việc bà ta điều tra, một phần do trước đó anh đã hack được vào cơ sở dữ liệu làm việc của trại trẻ. Vậy nên có lẽ bà ta phát hiện được và gia tăng bảo mật lên. Nếu như muốn phá có lẽ phải vài chục năm đây, mà lúc đó có khi anh em mình rơi vào tròng của bà ta, trở thành một đám nô lệ mất não nữa rồi!

Yoongi gác tay ra phía sau đầu, uể oải nhìn màn hình máy tính đang liên tục sáng đèn kia

- Yoongi, anh tìm được nguồn gốc của cái trại trẻ này không?

Yoongi khẽ nhướn mày nhìn Namjoon, người vẫn điềm tĩnh suy tư điều gì đó

- Tìm thì tìm được nhưng không nhiều lắm. Anh mày mới chỉ lần ra được người sáng lập, năm xây dựng và vài bức ảnh tập thể của nhưng đứa trẻ đươc chụp vào từng năm, còn lại...anh mày vẫn đang cố gắng để lần!

Yoongi thở dài, một mình anh có lẽ là chẳng thể nào kham nổi khi chỉ có mỗi mình anh biết cách hack, rồi sử dụng công nghệ

- Gửi cho em đi, em sẽ cố gắng tìm hiểu!

- Chết tiệt, ông già em lại chẳng để lại cái chó gì cả. Cũng có thể khi ông già mất bọn lính đen đã lấy hết rồi!

Tôi ấm ức nói, rốt cuộc tôi vẫn chẳng thể nào nghĩ sâu xa được như Yoongi hay Namjoon, tôi cứ nghĩ chỉ cần có Ami là mọi việc sẽ tốt đẹp hơn, rằng tôi chẳng cần gì ngoài em ấy

Nhưng không phải, tôi đang bị lầm tưởng, suốt thời gian qua tôi đang làm cái chó gì vậy chứ? Làm giảng viên và vô tư vô lo, trong khi tôi luôn coi mọi thứ Yoongi và Namjoon đang làm là vô bổ

- Jungkook, chú thậm chí còn chịu nhiều tổn thưong hơn bọn anh. Anh chẳng hiểu tại sao chú có thể gạt bỏ mọi thứ như thế!

Câu nói này của Namjoon như khiến tôi bừng tỉnh. Tôi căm giận lão già nhà tôi, vui sướng khi ông ta cuối cùng cũng phải trả cái nghiệp. Nhưng đó đâu phải kết thúc khi sự thật rằng cái trại trẻ kia vẫn còn luôn tồn tại, một mảng quá khứ của tôi vẫn còn tồn đọng đó chứ?

Chính tay tôi sẽ lật đổ nó!

---

Sắp rồi sắp rồi:)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net