13. Anh chỉ giỏi việc khiến em thích anh thêm thôi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, thành viên đội bóng hầu như đều bận hết cả, nên gã được nghỉ tập một hôm, đội văn nghệ cũng không ngoại lệ. Đó chính là lý do mà em có mặt ở đây, tại cái bàn quen thuộc trong một góc phòng của thư viện để cùng gã học thêm ngoài giờ.  Nói là cùng nhau nhưng thực chất là mỗi người làm một việc, em tranh thủ làm bài tập của em, còn gã làm việc của gã. Jeon Jungkook mỗi lúc vào việc đều vô cùng nghiêm túc, em một chút cũng không dám hó hé làm phiền gã, xong tất cả thì  chỉ có thể ngồi yên   một chỗ mà ngắm gã thôi. Được ngồi chung một bàn, đối diên với gã thế này thật ra đã là đặt ân lớn cho em, trước giờ đã có cô gái nào theo đuổi gã mà được như thế này chứ?  Nhưng mà, nếu nói đúng thì còn có Lee Yoomi, trước đây cô vẫn luôn cùng gã học thế này, thậm chí đến bây giờ vẫn còn tiếp diễn, chỉ có điều ba người không gặp mặt cùng một thời điểm  vì cô ấy mắc  bận mỗi lúc em theo gã đến đây mà thôi.

Nghĩ lại như thế càng tốt, nếu có cô ngồi chung ở chỗ này thì em thật không biết nên trưng ra biểu hiện gì để tiếp đón. Có người thứ ba chen vào thì em thể nào cũng lại bị cho ra rìa nữa thôi.

Bên góc khuất của thư viện rất ít người qua lại, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không. Chẳng hạn như lúc này, gần em  có hai cô nữ sinh  đang chọn sách.  Bọn họ ép sát vào nhau xì xầm to nhỏ, đôi mắt có lúc lén lút nhìn qua bên này, nhìn là biết nửa phần đang hầm mộ gã, gã tỏa sáng thế cơ mà. Còn nửa phần còn lại.... họ là đang liếc xéo em đấy.

Dễ hiểu mà, từ khi bắt đầu công khai theo đuổi Jeon Jungkook, em nhận được nhiều ý kiến trái chiều. Có người bảo rằng họ ngưỡng mộ vì tính thẳng thắn, dám nghĩ dám làm của em, nhưng hơn hết chính là chỉ trích. Bắt đầu từ  hơn ba tháng trước, mỗi khi đến trường, cứ gặp được mười người thì hết ba người nhìn em với ánh mắt khác lạ, em cũng không quan tâm, vì bọn họ nghĩ thế nào cũng không chết chóc gì  đến em được.

Trở về thực tại, Ami đã ngồi nhìn gã hơn mười lắm phút rồi. Lưng ngồi lâu quá đã bắt đầu mỏi, nhưng mắt nhìn gã mãi vẫn không thấy chán. Jeon Jungkook có lúc tập trung đến cau mày vẫn không ảnh hưởng gì đến sự hoàn hảo của gã. Chân mày va vào nhau mà vẫn đẹp.  Đúng là chỉ có  gã mới được như thế.

Jungkook gấp nhẹ cuốn sách dày cộm mà mình đã cắm đầu vào từ một tiếng trước, vặn vẹo nhẹ các khớp cơ sau một hồi không cử động, cuối cùng mới chịu đánh mắt sang em ở phía đối diện.

Đột nhiên bị nhìn phải khiến em lúng túng. Biểu hiện giống như chột vạ vội vàng quơ quạng lung tung, vờ như đang sắp xếp sách vở. Nhưng cô gái à,  em lại quên mất mấy hành động mất giá nhìn chằm gã chẳng phải đã rất quen thuộc hay sao? Đến Jeon Jungkook cũng chán ngấy việc nhắn nhở em thôi nhìn mình, bất lực để em muốn làm gì thì làm từ lâu.

Nhìn mấy cái hành động ngớ ngẩn đó của em khiến gã  rất buồn cười, khóe môi không tự chủ nhếch lên một cái. Cô gái nhỏ không biết, cả gã cũng không biết rằng mình vừa vì em mà mỉm cười

Sau một lúc ý thức được hành động dư thừa của mình, em hắng giọng rồi trở về vị trí cũ, quay lại trạng thái tươi tắn, tự nhiên trước mặt gã.

Jungkook chỉ nhìn em một chút rồi lại lôi quyển sách khác từ trong cặp ra đặt lên bàn, chắc là lại định học thêm nữa rồi.   Vừa rồi, em cứ ngỡ là gã định về cơ.

Không gian lại tiếp tục chìm vào yên ắng. Nói thật thì em có chút bức rức trong người, em với gã đã ngồi đây được một tiếng, đồng nghĩa với việc  em đã ngoan ngoãn kín miệng được  một giờ. Ami là cô gái năng động, hay nói nhiều, chủ đề gì cũng có thể nói được, miễn là người trước mặt là người em thích, em sẽ tình nguyện nói mãi cho  người đó nghe. Chỉ sợ, họ chê phiền  em mà thôi.

Đột nhiên em nghĩ, bạn gái của Jeon Jungkook sau này chắc sẽ khổ lắm, gã khô khan như vậy, ngồi bên cạnh nhau mà giống như tự kỉ một mình, thì chán quá còn gì.

Nhưng ngẫm thêm một chút, bạn gái của gã sau này, chẳng phải em còn gì?

Bất chợt nhớ ra một việc, em liền trở nên hào hứng, đợi lúc cơ mặt Jungkook thảnh thơi nhất mà hỏi chuyện.

-" Hội trưởng. Ami sao rồi ạ?"

Gã dù tập trung nhưng vẫn nghe em hỏi, tuy nhiên, bản thân vẫn chưa hiểu em đang hỏi thứ gì.

-" Ami? Em phải là người rõ nhất về bản thân mình chứ? Hỏi ngớ ngẩn gì đấy?"

-" ..."

Em trơ ra một lúc rồi lại hỏi tiếp.

-" không. Ý của em là bé mèo thế nào rồi ạ?"

-" Bé mèo? Ami?"

Đợi Jungkook " À"  lên một tiếng mà mặt mày em đen kịt. Như thế nào gã lại quên mất cái tên đó là em đã đặt cho chú mèo con. Em thậm chí còn dụng tâm nhắc khéo gã hãy nhớ thật kĩ, vậy mà xem ra cái tên đó còn chẳng đọng lại trong đầu gã chút ấn tượng nào. Có lẽ, gã còn chưa lần nào dùng cái tên đáng yêu của em để gọi bé mèo, chứ nói chi là nhìn thấy nó mà nghĩ đến em.

Trời ơi. Đột nhiên thấy tâm can vỡ nát.

-" À.. Nó vẫn ổn?"

Ừ nó ổn, nhưng em không ổn chút nào.

Em xịu mặt đi một chút, sau đó lấy lại tinh thần. Tạm thời gác qua chuyện này, nghĩ tới em sắp làm mà hào hứng.

Tay em nắm chặt lấy điện thoại, hồi hộp hỏi gã.

-" Hội trưởng. Thật ra, em rất tin tưởng về tay nghề anh chăm nuôi mèo, em cũng tin rằng thời gian sắp tới Ami sẽ được anh chăm sóc rất tốt. Nhưng mà em có yêu cầu nhỏ nhoi thôi được không? Anh...anh có thể thường xuyên báo cáo tình hình của Ami cho em không ạ?"

Gã hơi ngẩn ra vì một loạt câu chữ mà em nói, vẫn chưa hình dung ra được em  muốn gì.

Ami thấy cách diễn giải của mình không hợp lí, dùng từ 'báo cáo'có lẽ quá khô khan, nên em cố gắng nói thêm.

-"A..thật ra em định nhờ anh thỉnh thoảng sẽ cho em coi ảnh của Ami,  em muốn biết được Ami sống tổt không, có lớn hay  không thôi"

Jungkook gật đầu xem như đã tiếp thu được ý. Nghĩ nghĩ một chút cũng đồng ý với em. Mèo là mèo của em, gã tốt bụng giúp em chăm nó nhưng cũng không cấm được thắc mắc của em về tình trạng của  bé mèo. Thỉnh thoảng gửi vài tấm ảnh, có lẽ cũng không quá phiền với gã.

Nhận được cái gật đầu mà em như muốn nhảy cẩng lên. Em không nghĩ gã sẽ đồng ý nhanh như thế. Bất giác lòng dạ lại nổi tham lam, em đang nghĩ thử xem, nếu lúc nãy mình yêu cầu được đến nhà gã thăm Ami thường xuyên thì sẽ thế nào. Nhưng một giây sau đó, em lập tức tự phản bác bản thân. Một cô gái chưa đến mức quá thân như em mà đòi chạy đến nhà gã chỉ để xem xét một con mèo, gã sẽ không đồng ý đâu.

Thôi vậy, được gã gửi ảnh thường xuyên đã tốt lắm rồi. Đặc biệt, còn có thứ quan trọng là em sẽ có được số của gã. Hơi ranh ma, nhưng mà em tính trước hết rồi đó.






Một ngày sau đó, em nghe được tin Kim Taehyung sẽ gia nhập vào VBA.  Lúc đang tập nhảy trong phòng, bọn con gái phải nói là bàn tán vô cùng rôm rả. Đến cả Suzy cũng không ngăn nổi ánh mắt ngưỡng mộ của mình dành cho Kim Taehyung, theo em nhìn tổng quan, hầu hết nữ sinh đều phát cuồng  vì anh, biết tin anh là thành viên của câu lạc bộ mà phấn khích thấy rõ, duy chỉ có một người. Tiền bối Layna vẫn một mắt ảm đạm không mấy quan tâm, nhưng rõ ràng theo em thấy ở cô chính là thái độ không thoải mái, có lo lắng và sợ sệt, hơn hết là âu sầu.  Em cũng không biết tại sao, nhưng có lẽ quan hệ bọn họ  không được tốt.

Đợi đến khi giờ tập kết thúc, em lại cùng Yammi chạy đến tìm gã ở phòng tập bóng. Dường như lúc nào đội văn nghệ cũng đều tan sở sớm hơn, nên em mới có thể hằng ngày  chạy đến đây xem gã luyện tập. 

Lần này, Lee Yoomi cũng có mặt. Cô thậm chí còn đến trước cả em. Tất cả là vì em và Yammi còn bận phải lựa đồ ăn ở canteen mất một lúc.

Lee Yoomi là hoa khôi của trường, thái độ đối đãi mọi người đều vô cùng lịch thiệp. Dù vừa  mới cùng nhau bước ra từ một phòng tầp nhưng giờ gặp lại vẫn khách sáo cuối đầu chào. Em và Yammi cũng không ngoại lệ.

-" Hai đứa lại đến xem mọi người luyện tập sao?"

-" Vâng ạ"

Em trả lời, cùng Yammi ngồi cách cô hai cái ghế. Không phải muốn tách biệt gì, chỉ là em và cô bạn thân có những lúc sẽ lái sang chủ đề riêng tư, việc ngồi quá gần người khác sẽ gây bất tiện

Em vội vàng cùng cô khui một bịch snack, bắt đầu cho công cuộc ăn một cách ngon lành.

Chìa gói mấy mới khui ra, em lễ phép mời hỏi.

-"Tiền bối. Chị ăn không ạ"

-"Không. Em cứ ăn đi"

Lee Yoomi xua tay, mỉm cười dịu dàng lắc đầu.

Em cũng không ngại, bắt đầu ăn ngay sau đó.

Được ngồi bên cạnh nhau, em mới nhớ ra việc quan trọng. Hào hứng lấy điện thoại từ trong cặp ra, trịnh trọng giơ lên trước mặt Yammi.

-" Xem này. Ami đáng yêu không?"

Cô nhìn vào màn hình, chăm chú không rời mắt khỏi chú mèo lông trắng nhỏ, cảm thán.

-" Ừ. Đáng yêu thật nhỉ?"

-" Ừm. Anh Jungkook bảo Ami rất ngoan. Mới có mấy ngày thôi, nhưng mà bé lớn trông thấy rồi này!"

Yammi xuýt xoa xoa cằm, lẩm bẩm.

-" Vẫn không tin được anh ấy lại đồng ý. Nếu là mình, mình đã một cước đá bay con mèo  rồi, chứ nói chi là suốt ngày chăm nó rồi còn phải báo cáo tình hình sức khỏe cho chủ nhân của nó"

Em lườm nguýt Yammi, tay cuộn tròn giơ nắm đấm.

-" Muốn đấm cậu ghê"

Yammi phì cười nhìn em, nịnh nọt.

-" Được rồi. Mình xin lỗi"

Em quay lại nhìn vào màn hình, cái nụ cười cưng nựng nhìn  bé mèo Ami , quả thật em thích mèo lắm.

Đột nhiên, Yammi vỗ mạnh vai em, hỏi.

-" Cậu xưng hô kiểu vậy có thấy kì không? Tên bản thân là Ami, nhưng suốt ngày gọi kẻ khác là Ami. Còn nữa, lúc cậu với Jungkook nói chuyện về con mèo, bộ  cứ Ami suốt hả? Nghĩ đến cũng thấy buồn cười"

-" Cũng đúng nhỉ? Đôi lúc nói chuyện nhưng mình lại quên mất là đang nhắc đến  Ami nào"

Yammi tặc lưỡi nhìn em, lắc lắc đầu.

-" Kiểu này thì không phải Jungkook ấn tượng với cái tên ấy đâu, mà là suốt ngày  nghe đến mức ám ảnh đấy"

Em cũng không phản bác.

-"Mình sợ như vậy thật quá"

Em và Yammi cứ rôm rả nói đủ thứ chuyện, không hề để ý Lee Yoomi bên cạnh đã tối tăm mặt mày. Đến hơi thở cũng không bình thường được nữa.

Nghe thấy tiếng hô hoan lớn của mấy tiền bối, liền đánh thức sự chú ý của ba cô gái. Jeon Jungkook ngay sau đó liền tiến lại đây, em thấy vậy liền ríu rít lôi trong túi một chai nước lạnh, chuẩn bị sẵn sàng  để đưa cho gã.

Nhưng lúc  vừa đưa chai nước ra phía trước, Lee Yoomi đã nhanh hơn, một tay truyền hẳn chai nước từ tay cô qua tay gã. Jeon Jungkook cũng không từ chối mà nhận lấy.

-" Còn tập nữa không?"

Lee Yoomi cầm lấy khăn bông trên ghế đưa cho gã, dịu dàng hỏi

-" Không" Jungkook ngắn gọn trả lời.

-" Vậy cậu ngồi xuống đây, mình bàn chút chuyện về ngày mai nhé?"

-" Ừm"

Bọn họ cùng nhau ngồi xuống ghế, lôi từ đâu ra một tập giấy dày cộm, rồi bắt đầu chăm chú nói chuyện cùng nhau. Chỉ có Kim Ami là trơ ra, tay đưa chai nước vẫn chưa kịp thu về, buồn rõ ra ngoài mặt.

Yammi vỗ vai an ủi em, việc Jungkook nhận nước từ Lee Yoomi vốn chẳng có gì là khác lạ. Trong trường hầu như ai cũng biết, bọn họ là cặp bạn thân. Hay nói một cách sát muối hơn, thì họ chính là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ đã lớn lên với nhau, về khoảng thân thiết thì em chắc chắn không bì lại kịp. Đôi lúc cũng có chút ganh tỵ, nhưng làm gì được đây?

Yammi khi biết chuyện đó trước đây đã từng hỏi em rằng, em có lo lắng không. Em có thể nào không lo, hai người họ là bạn thân khác giới, Lee Yoomi thì xinh đẹp dịu dàng, giữa cái danh bạn thân đó vô cùng mong manh, chệch một chút liền đi theo hướng khác.

Ít nhất thì hiện tại em vẫn kiên trì theo đuổi gã, vì em nhận thấy gã không có biểu hiện gì quá cái gọi là tình cảm bạn bè đối với cô. Nhưng Yoomi nghĩ gì em cũng không  thể biết, cũng không tránh khỏi một chút hụt hẫng như bây giờ.

Thật ra, đau lòng mà thừa nhận, khả năng họ là một cặp còn cao hơn giữa em và gã rất nhiều lần.

Em mỉm cười, chuyện này cũng bình thường thôi mà.  Từ khi nào mà một chút chuyển đã khiến em bi quan không biết, nhớ khi trước, gã còn thẳng thừng đuổi em đi trước mặt nhiều người, đến ngồi cạnh em gã còn bài xích. Giờ đây, thời gian em giành cho gã nhiều lên đáng kể, không nên vì mấy chuyện này mà nghĩ lung tung.

Nghĩ vậy, em liền cười tươi. Tay định thu về thì đột nhiên bị một lực giật lấy . Kim Taehyung một hơi tu sạch chai nước  rồi mới nhìn em, nói.

-" Nước ngon đấy. Cảm ơn nhóc"

Anh vò mạnh lấy đầy em, làm cho tóc tối bung cả lên. Ami phản ứng không kịp, đến lúc đẩy được tay anh ra khỏi đầu thì nó đã như một  một ổ rơm rạ xấu xí.

Em chu môi ra biểu tình, bất đồng kêu lên.

-" Anh làm rối tóc em hết rồi!"

Kim Taehyung chẳng quan tâm mấy, nhìn em rồi  bật cười sặc sụa.

Không nói gì nữa, anh liền kéo tay em ngồi xuống ghế, còn tự nhiên ăn hết mấy cái bánh trong hộp của em. Em ngăn anh lại cũng không được.

Trong tích tắc, anh đã xơi hết hộp bánh của em, chỉ còn mỗi một cái duy nhất nằm chơi vơi ở đó.

Định bỏ bụng nốt cái cuối, anh lại bắt gặp ánh mắt em nhìn chăm chăm mình, anh bật cười trêu chọc.

-" Muốn ăn? Em nhìn thế này anh ăn không được tự nhiên đấy?"

Em xì lên một tiếng rõ to, tay cũng đồng thời nhận lấy chiếc bánh thân thương cuối cùng mà anh đưa cho.

-" Anh ăn hết bánh của em rồi mà còn nói là không được tự nhiên"

Kim Taehyung lại cười lên sảng khoái, tay giơ cao với ý định vò lên tóc em. Thật may, Ami nhanh tay chặn lại. Em vừa mới vất vả vuốt lại tóc, không thể nào để anh một lần nữa làm rối tung lên.

Ngậm miếng bánh trong miệng không thể nói, em chỉ có thể dùng mắt mà cảnh cáo anh. Nhưng mấy cái biện pháp này vẫn chẳng ăn thua gì với anh cả.

Kim Taehyung một lúc mới chịu ngồi ngay ngắn cho em nhờ. Lúc đấy em mới  có thể yên ổn mà thở phào một cái.

Liếc nhìn sang bên cạnh,  Jungkook có vẻ đã bàn bạc xong công việc rồi.

Lee Yoomi  đứng lên giúp gã dọn đồ, cẩn thận và tỉ mỉ. Ami bĩu môi nhìn họ thân thiết,  em cũng muốn được thế vào vị trí của cô ấy.

-" Cậu về luôn sao?" 

-"Ừm"

-" Với...cô bé ấy?"

Jungkook đột nhiên ngưng lại nhìn cô, ánh nhìn trằn trọc khó hiểu. Lee Yoomi cũng ý thức được tâm trạng của mình có hơi không đúng, bèn cố chữa cháy.

-" Đừng nhìn mình như thế, mình chỉ tò mò rằng hai người hay đi cùng nhau về thôi sao?"

Gã khẽ gật đầu, trước khi xoay người đi có nói với cô.

-" Trời tối rồi, cậu cũng về cẩn thận. Đi đường vòng một chút cũng không sao, đừng vì muốn nhanh mà đi dường tắt, nguy hiểm đấy."

Nói xong gã đi về phía cổng, trước khi đi còn liếc nhìn em một cái ra hiệu, "nếu không mau gã sẽ bỏ em lại." Ami đương nhiên sẽ ba chân bốn cẳng chạy theo sau.

Em rối rít tạm biệt mọi người, không ngờ rằng vừa xoay đi đã bị Kim Taehyung giữ lại.

-" Anh đưa nhóc về, nôn nóng làm gì?"

Em gỡ tay anh ra, cười cười.

-" Mai gặp anh sau nhé!"

Rồi em chạy đi thật nhanh,  vừa  hay đuổi kịp gã khi em đến đầu cầu thang, còn gã đã đi hết đến bật cuối cùng.

-" Hội trưởng!"

Em gọi lớn tên gã, chân lóng nga lóng ngóng chạy từng bước dài, tưởng chừng đang phóng như bay xuống chỗ gã đứng.

-" Cẩn thận!"

Gã vừa quay đầu đã thấy em lao về phía mình, cô gái nhỏ vừa kêu tên gã vừa bổ tới, không để ý mà vấp chân vào nhau. Jungkook cũng giật nảy mình, vội đưa tay đỡ lấy em, bắt trọn em từ trên không trung lao tới.

Ami sợ đến giật thót tim, mắt nhắm tịt chỉ kịp la lên một tiếng thét trong cổ họng, chỉ cầu cho Jeon Jungkook ở phía trước kịp đỡ lấy em, nếu không, từ độ cao này mà  lăn xuống, nhẹ nhất cũng gãy tay hay chân đại loại.

' Bịch'

Một lần tiếp đất mạnh bạo khiến cả người em cũng  đau nhói. Mở mắt ra đã thấy  gương mặt Jeon Jungkook cận kề. Mắt gã nhắm tịt, chân mày xô vào nhau, khiến em giật mình mở to mắt.

-" Hội trưởng?"

Gã từ từ mở mắt ra, em cứ ngỡ câu đầu tiên gã sẽ mắng em hậu đậu, chỉ là không ngờ, gã lại dùng vẻ quan tâm đó nhìn em.

-" Có sao không?"

Em ngơ ra, trân trân đôi mắt nhìn gã khiến gã cũng sốt sắng

-" Ami? Trúng chỗ nào rồi?"

Gã đỡ em ngồi dậy, xem xét một chút. Phần đầu chắc là không sao, vì vừa rồi gã đã dùng tay bao lấy không để nó đập vào đất, nhưng mà bị gì mà cứ thừ người ra thế kia?

-" Anh không mắng em sao?"

Ami không trả lời câu hỏi nãy giờ của gã, chỉ hỏi một câu không đầu không cuối.

-" Em muốn nghe chửi lắm à?"

Gã đứng lên, đỡ em đứng lên theo. Cả hai tự phủi bụi trên áo mình, rồi gã lại hỏi em.

-" Tôi hỏi em có bị làm sao không?"

Ami râm ran sung sướng trong lòng.  Ít khi có cơ hội được thấy gã quan tâm em như thế, nghĩ nghĩ một chút đành giở trò mè nheo.

-"Tay em..."

Em đưa cánh tay bầm tím của mình ra  trước mặt gã. Thật ra là đau thật, ban nãy nó đã chống một cách mạnh xuống sàn nhà. Máu bầm còn tụ lại đây này

Gã nâng tay em lên, kĩ càng xem xét. Sau đó không nhịn được phải mắng em một câu.

-"Em không biết nhìn đường à? Lỡ như tôi không ở đây đỡ được em, tôi cam đoan ngày mai em sẽ đi xe lăn đến trường"

Giọng gã có chút bực bội khiến em co rụt người, cuối đầu lẩm bẩm.   -" Cuối cùng cũng bị mắng."

-" Còn chân?" Gã nhìn xuống chân rồi hỏi em.

Ami  mím môi lắc lắc đầu.

-" Được rồi. Đi thôi!"

Em nghe lời ngoan ngoãn đi bên cạnh gã, không một lần nào dám hấp tấp nữa.









Đưa em đến bến xe, gã đột nhiên đi đâu mất. Làm em cuống quít cả lên, muốn ngay lập tức chạy theo nhưng lại bị gã nghiêm nghị bắt ngồi một chỗ.

Em đã đợi gã hơn  mười phút rồi, xe cũng đã đến nơi,  mọi người lác đác lên xe, chỉ còn một mình em còn ngồi trên ghế dáo dát tìm bóng gã.

-" Cô bé!  Nhanh lên xe, chúng tôi còn khởi hành!"

-"Dạ..."

Em bối rối, gã còn chưa quay lại, em làm sao có thể lên xe. Nhưng mà đột nhiên em lo sợ, lỡ như gã đi đâu không quay lại thì sao?

Nghĩ đến đây, em bắt đầu luống cuống.

Bất chợt có người ở phía sau, mạnh mẽ xách  dây cặp xách em lên, kéo theo cả thân em lơ lửng trên mặt đất, rồi một khắc sau đó em được thảy vào trong xe.

Em quay đầu lia lịa để nhìn người đằng sau, định la toáng lên thì trông thấy gã, bất giác thở phào.

Gã lạnh lùng kéo em về chỗ ngồi,  để em lên ghế rồi ngồi  xuống bên cạnh.

-" Sao không chịu lên xe?"

-"Em đợi anh" giọng em nhỏ nhẹ đáp lại gã.

Jungkook lôi một túi bóng nhỏ, lấy ra một lọ  thuốc rồi nhìn em.

-" Đưa tay đây!"

Em đưa tay cho gã, gã nhẹ nhàng giúp em bôi thuốc.

Cố kiềm nén mấy tiếng rên trong cổ họng, thật sự chịu đau đến mức này là lần đầu tiên của em. Bình thường, nếu có anh hai ở đây, em đã bắt đầu mít ướt rồi.

-" Đau thì cứ nói"

Em chăm chú nhìn gã, thật ấm áp quá đi. Ngay thời khắc này em muốn lập tức gọi điện cho Yammi, khoe rằng em đang được crush bôi  thuốc cho này.

Jungkook những lúc như này quả thật đúng kiểu bạn trai chuẩn mực, ngoài lành nhưng trong lại nóng. Dù miệng liên tục mắng em, nhưng hiện tại lại đang giúp em thoa thuốc.

Tim em mềm nhũn hết cả rồi.

-" Anh chỉ giỏi làm em thích anh thêm thôi" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net