5. Lịch làm việc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay khi được nhận vào câu lạc bộ, em đã lập tức nhận được tin nhắn gửi tới. Lịch trình hoạt động của em đã được phân bố hợp lý, tránh việc va chạm thời gian chính khóa và lớp học phụ đạo, hợp lý đến từng li. Đọc bảng phân công nhiệm vụ, em thầm cảm thán đội ngũ quản lý của   VBA, em chỉ mới gửi cho họ lịch học một tiếng trước đây thôi mà bây giờ họ đã gửi lại thông báo này rồi, đúng là làm việc rất chăm chỉ.

Trên bảng thông báo có đầy đủ thông tin hoạt động  của  các thành viên, tất cả được phân công làm việc nhóm, vì vậy sẽ có trường hợp khớp lịch với nhau. Đôi mắt Ami sáng lên, hoạt động hết công sức, bảng biểu với hơn một trăm tên, em chỉ tập trung tìm kiếm mãi một cái tên "Jeon Jungkook" .

Vật vã một hồi giữa màn hình toàn chữ và chữ, cuối cùng em cũng tìm thấy thứ cần tìm. Đôi đồng tử mở to đầy trông đợi, liệu gã có cùng nhóm với em không?

30 giây sau,  nụ cười em méo kệch. Một tuần ba buổi sinh hoạt thì hết hai buổi đầu tiên em trái lịch với gã, mắt vẫn nhìn vào màn hình nhưng chưa dám liếc sang phải một li. Nhỡ đâu, đến ngày cuối cùng cũng không được làm việc cùng gã.

Quả đúng như Jungkook nói, gã sẽ không làm việc cùng em. Ami buồn rầu biểu môi, việc này chắc mẩm Jeon Jungkook nhúng tay vào, gã và em rõ ràng cùng thời gian học tập, em nhớ là như thế, vậy mà không trùng lịch là thế nào? 

-" Jeon Jungkook xấu xa. Làm gì lại tránh em như tránh tà thế?"

Còn một hy vọng cuối cùng, Ami thở ra một hơi, tròng mắt di dời ra xa, miệng thì luân phiên lẩm bẩm.

-" Làm ơn. Hãy cho con cùng một ngày với anh ấy"

'8:00AM, chủ nhật, Cô nhi viện Sowon, Dongdaemun, Seoul.'

-" Aaaa.."

Tiếng la hét thất thanh, Ami bật nảy người ra khỏi giường, đọc đi đọc lại dòng thời gian được ghi rõ ràng bên mép phải, em gấp gáp trở lại giường, như một đứa dở hơi lăn lộn rồi cười ngây ngốc.

Tạ ơn trời. Người đã không phụ dân,  hy vọng tưởng đâu là mỏng manh cuối cùng lại thành hiện thực. Nhìn xem, màn hình hiện rõ thời gian và địa điểm của em và gã, khớp nhau kìa.

-" Cái gì mà không được làm việc cùng nhau, Jeon Jungkook, anh thất bại rồi nhé, thất bại trong việc trốn tránh em"

Ami cứ lẩm bẩm mắng gã rồi lại cười. Một ngày thôi cũng được, ít ra thời gian em gặp  gã đã nhiều hơn số giờ ít ỏi ban đầu.  Người em sướng ran, cứ đọc đi đọc lại mỗi dòng chữ đó đến mấy lần. Cho đến khi, em hối hận vì mình đã tò mò nhiều chuyện.

Lee Yoomi, cái tên khiến em âm  thầm gào thét. Rồi cuộc là ai, lại có thể khớp lịch với gã đến như thế, đến cả ngày thứ hai với nhân sự ít hơn mọi ngày, chỉ bằng một nửa thành viên yêu cầu so với mọi hôm, xác suất thu nhỏ vậy mà vận được ở cùng nơi  cùng lúc với gã. Rốt cuộc, kẻ nào lại may mắn đến thế chứ?

-" Này chị gái, chị từng tham gia giải cứu trái đất trước đây sao?"

Ami cứ ngồi đó lẩm bẩm, cảm thán rồi lại thở dài, trong lòng nảy lên sự ghen tị. Em thầm nghĩ, chị gái may mắn đó có vui không, có mừng không khi được ở bên gã nhiều như thế? Nếu là em, em đã cười tới mấy ngày sau rồi.

Lập tức chộp lấy điện thoại, em send ngay một tin nhắn báo cáo tình hình cho đứa bạn thân. Em kể tất thảy tất cả mọi chuyện, từ việc  em vui thế nào khi có được một buổi cùng lịch với Jungkook, đến việc em ghen tỵ thế nào với coi gái tên Lee Yoomi. Suốt một buổi, Yammi ẩn nhẫn nghe em tâm sự, cho đến khuya.

                                                                           

Từ sự việc lần trước, Ami đã không còn dám mang đồ ăn lên thư viện nữa. Tuy vậy, em vẫn rất đều đặn đợi gã ở đây, ngoan ngoãn ngồi học cùng gã.

Jeon Jungkook đã bảo rằng sẽ dành một tiếng rưỡi để học ở đây thì chắc chắn rằng sẽ đúng như vậy. Do đó Ami đã dặn trước để Bác Han đón em đúng giờ, không để bác đến sớm đợi em, em cũng không cần phải đợi bác mỗi khi bác không kịp đến đón.  Có một anh crush nghiêm khắc về thời gian, xem ra công cuộc theo đuổi cũng đỡ chênh vênh hơn chút đỉnh.

Jeon Jungkook mỗi lúc đã học thì sẽ chăm  chú hết mức có thể. Tay gã thoăn thoắt lật hết trang này dến trang kia để tìm tư liệu, tâm tư đổ dồn vào bài học, hoàn toàn quên mất sự tồm tại của em.

Tiếng chuông điện thoại rung lên báo hiệu đã đúng giờ, Jungkook tiện tay viết nốt vài chữ cuối cùng rồi dọn dẹp sách vở vào balo, bây giờ ngước lên mới nhìn thấy em  vẫn đang ngồi trước mặt.

   Vẫn chưa về?

Ami đã làm xong bài tập từ rất sớm rồi cơ, vì vậy gã nghĩ em đã về rồi, có lẽ  hoàn toàn không biết em đã cố làm thật nhanh để dành ra hơn nửa tiếng ngồi ngắm gã làm việc.  Người khác nhìn vào sẽ đinh nình rằng em mê trai mà đánh mất liêm sỉ. Ừ thì em thừa nhận nó thật đấy.

Hơn 30 phút được nhìn gã ở cự ly gần, ngày hôm nay em cảm thấy vô cùng vui vẻ và yêu đời. Có lẽ tối nay em sẽ ngủ rất ngon, mơ một  giấc mơ rất đẹp.

Jeon Jungkook thở dài nhìn em, gã từ một tuần trước đã không còn đủ khả năng đuổi em đi, em bám dai như đỉa vậy. Vì thế gã chỉ còn có thể bất lực  để em bám theo mình đến đây,  ngồi trước mặt nhìn mình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Kim Ami em theo đuổi gã lộ liễu đến mức khắp trường cũng gần biết luôn rồi. Việc em hai buổi một tuần theo gã đến thư viện đã được đồn thổi đi lung tung từ ba ngày trước, thông tin lan nhanh đến mức gã đã bất lực thả trôi, mặc kệ sự đời.

Ami đã dọn dẹp xong tất cả sách vở của mình từ trước và bây giờ là đứng đó đợi gã. Jeon Jungkook loay hoay với đống đồ linh tinh của mình, gã không ngước lên nhìn em, giọng điệu lạnh lùng, khó chịu.

-" Em còn chưa về đi!"

Ami ngơ ngác trước vẻ mặt của Jeon Jungkook, đây chính là câu nói đầu tiên gã nói với em trong ngày, suốt buổi hôm nay gã vẫn kín miệng như moị hôm, sắc lạnh không quan tâm người khác.

Ngay khi gã hỏi em, em đã thầm mừng vì cuối cùng  gã cũng đã chịu nói. Thế nhưng đột nhiên cảm thấy chạnh lòng, gã hỏi chuyện cũng tuyệt tình thế kia. Bộ gã không thể hỏi em một câu dịu dàng hơn à? Cứ phải phô ra sự khó chịu cho em thấy? Thật sự tủi thân quá!

-" Em...  em đang dọn sách vở đây."

Ami rơi vào lúng túng, em loay hoay lục lọi trong ngăn kéo cặp sách, chẳng qua chỉ là cái cớ để em nán lại thêm thôi.  Jeon Jungkook thừa biết em nói dối,  nhưng gã cũng không thiết quan tâm thêm làm gì, vì em có ở đây thêm bao lâu cũng không quan trọng với gã, cả hơn một tiếng rưỡi gã đã xem em như không khí, bây giờ cứ như vậy cũng không không vấn đề gì.

Kim Ami mà biết được việc này, hẳn là đau lòng lắm.

  Theo chân gã rời khỏi thư viện, em bắt gặp rất nhiều người. Mấy nữ sinh xung quanh thấy gã thì như trông thấy idol, luống cuống và xào xáo hết cả lên. Nhưng cứ đứng như vậy thôi, bọn họ không mạnh dạn đến mức chạy đến trước mặt gã bảo thích gã, đã bao nhiêu lần gã thẳng thừng từ chối họ ở chốn đông người, kể cả có em, như vậy thì ai đủ tự tin mà chạy lên trước mặt gã mà la lên là thích nữa được chứ? Chắc chắn là sẽ bị từ chối đến bẽ mặt thôi. Đời người sẽ không ai lặp lại vết xe đỗ lần hai, nhưng Kim Ami lại có thể đấy, bởi em từng nói thích gã rất nhiều lần và  từng bị từ chối với số lần tương đương, đau như vậy nhưng chưa một lần tử bỏ ý nghĩ theo đuổi gã. Một cô gái nghị lực!

Đảo tròng mắt, em nhìn thấy ánh mắt họ nhìn em mười phần là chán ghét, họ không nói ra, vì ngại việc động chạm đến em, con gái Kim gia, nhưng em biết chắc, sau lưng họ sẽ không bỏ qua cơ hội nói xấu, chì chiết đến thỏa mãn  bản thân mình.

Bất chợt nghĩ đến, hai vai em run lên. Nếu như gia thế em không khủng hơn bọn họ, e rằng giờ đây cũng bị bọn họ đem ra vờn qua vờn lại vì sự ghen ghét mất thôi.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Jeon Jungkook cách đó mười mấy bước chân, em thầm tự cười mình. Em theo đuổi gã đến nay đã 3 tuần rồi, vậy và chưa một lần để lại cho gã ấn tượng tốt, chỉ thấy gã mặt mày  ngày càng khó chịu với em. Nhưng em mặc kệ đấy, có chí thì nên, em đã nói sẽ theo đuổi gã cho bằng được mà. Ami thầm nghĩ, bố mẹ em mà biết được mình có đứa con gái suốt ngày bám theo một người con trai như thế này, họ sẽ trưng ra bộ mặt gì nhỉ?

Jeon Jungkook thong long bước đi, hoàn toàn không quan tâm đến em sau lưng vẫn đang theo sau lẽo đẽo. Gã đến trạm xe bus, chỉ đứng một lúc là đã kịp chuyến tiếp theo, gã bước lên xe, đi mất vút.

-" Ami. Về thôi con! "

Tiếng nói của bác Han sau lưng kéo em về hiện tại, em xoay người ngoan ngoãn dạ vâng một tiếng rồi bước lên xe theo Bác về nhà. Ngồi trên xe, em vẫn không ngừng thắc mắc. Vấn đề này đã quanh quẩn trong đầu em từ lúc đứng trước cổng cho đến bây giờ , đến đây vẫn chưa có lời giải thích, và em vẫn còn đang ôm một nùi thắc mắc, cứ liên tục nghiêng đầu qua lại để suy tư.

Jeon Jungkook rõ ràng rất giàu có, là kiểu giàu đến mức ai ai cũng nể nang, gã là con trai tập đoàn Jeon gia, cái tên mà khi nói đến thôi đã thấy sặc mùi tiền và quyền lực. Vậy mà em không hiểu, cớ sao gã lại không có tài xế riêng đón về nhà. Gã bị ghẻ lạnh sao? Không thể nào! Vậy, gã thích đi xe bus sao? Sở thích của gã là như thế?

-" Bác Han ơi,..bác từng đi xe bus chưa ạ?"

Ami thắc mắc thứ gì liền tìm cách mà hỏi ngay. Bác Han ngồi phía trước thóang chốc ngạc nhiên vì chủ để bất  ngờ xuất hiện, ông đảo tròng mắt rồi nhẹ giọng trả lời.

-" Đã từng. Có việc gì sao con?"

Đôi mắt Ami sáng lên -" Đi xe bus có vui không ạ?"

Bác Han nghe em hỏi liền trầm tư một lúc.

-" Mmm....cảm nhận mỗi người con ạ. Nhưng,  chen lấn khá bất tiện mỗi lúc chuyến đông khách"

-" Vậy thì có gì vui nhỉ?"

Ami nghiêng đầu thắc mắc. Sở thích của Jungkook cũng lạ ghê. Không thích ngồi xe hơi điều hòa phả đều, lại thích xe bus chen chúc tấp nập. Lẽ nào người giàu thường có sở thích tìm việc khó khăn hơn để thử thách bản thân, giống như việc gã làm trưởng câu lạc bộ VBA vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net