Chap 37: Thời gian tươi đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ do cùng chung huyết thống, nên Jeongsan vừa nhìn thấy Park Hye Ji, thì đã rất muốn thân mật với cô ấy, mà lại không có một chút cảm giác cự tuyệt nào cả.

Nó rất muốn gọi mẹ một tiếng, nhưng vì Jeon Jungkook đã dặn dò, nên vẫn phải gọi mẹ là cô.

Giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt đáng tin cậy.

Park Hye Ji nhìn Jeongsan trước mắt cô, trái tim cũng tan chảy ra, cô ấy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt dễ thương của Jeongsan, hỏi, "con tên là Jeongsan à?"

Mẹ đã nói chuyện với mình rồi, mẹ còn sờ lên mặt của mình nữa.

Jeongsan chưa từng nhận được tình thương của mẹ, nên trong giấy phút này nó cảm thấy vô cùng cảm động, vô cùng xúc động.

Vành mắt bỗng đỏ lên, Jeongsan mếu miệng, sau đó nước mắt không ngừng tuôn trào.

Park Hye Ji hốt hoảng, tay chân luống cuống lau nước mắt cho Jeongsan, "Jeonsgan, con sao vậy?"

"Con, con..."Jeongsan khóc nức nở, không biết làm thế nào để thể hiện niềm vui của mình, nên chỉ biết khóc, và nó khóc đến nỗi đôi vai cũng nhún lên theo nhịp khóc, khiến cho tình mẹ trong Park Hye Ji nhanh chóng trổi dậy.

Cô ấy khom người ôm lấy Jeongsan, dỗ dành nói, "Được rồi, Jeongsan đừng khóc nữa, cho dù có xảy ra chuyện gì, Jeongsan là con trai, là nam tử hán, cũng phải kiên cường, không được yếu ớt, có biết không?"

Một sự dỗ dành rất mơ hồ, nhưng Jeongsan nghe được vẫn cảm thấy rất ấm áp rất ấm áp, nên càng ôm chặt Park Hye Ji hơn, Jeongsan đưa ánh mắt khao khát lên nhìn, hỏi, "Cô ơi, cô chơi với con có được không?"

Park Hye Ji có chút bối rối, nhưng cô không nỡ cho đứa bé này khóc, và lại rất muốn chơi với nó, nhưng nhiệm vụ hôm nay của cô là đến chụp ảnh, cô không muốn buông thả công việc của mình, nhưng lại không muốn Jeongsan buồn, liền nói, "Jeongsan, con một mình chơi một lát trước được không, cô sẽ nhanh chóng làm xong việc, sau đó mới chơi với con, có được không?"

Jeongsan gật đầu mạnh mấy cái, sau đó cầm túi đồ chơi của mình, hết sức phấn khởi mà tìm một chỗ trống trên bàn để chơi.

Thời gian sau đó, Park Hye Ji tiếp tục chụp ảnh nhân viên với tốc độ nhanh nhất có thể, vốn định dùng thời gian một ngày để chụp hết số nhân viên đó, nhưng bây giờ chỉ cần một buổi sáng là đã chụp xong.

Vừa đúng lúc đến giờ ăn trưa, cô Thư Ký đi vào, đưa cho Park Hye Ji một bức thư, nói, "Cô Park, hôm nay vất vả cho cô rồi, phí chụp ảnh đó bên tài vụ sẽ chuyển khoản cho cô, ngoài ra, nếu như chiều nay cô có thời gian, cô hãy giúp tôi trông coi Jeongsan một lát nhé, ở đây có chút tiền, cô có thể dẫn Jeongsan đi cửa hàng bách hóa hoặc là đi khu vui chơi chơi, có được không?"

Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên của Jeongsan, chủ động đòi đi chơi, nó kéo lấy tay của Park Hye Ji, nói, "cô ơi, con muốn đi khu vui chơi chơi, cô đã đồng ý bận việc xong, sẽ chơi với con mà."

Nhìn vào ánh mắt khát khao ấy của Jeongsan, Park Hye Ji không nhẫn tâm từ chối, nói, "Được, cô sẽ dẫn con đi."

Park Hye Ji đã dẫn Jeongsan đến khu vui chơi, Jeon Jungkook cũng từng dẫn Jeongsan đến đây, nhưng Jeongsan đều chẳng có hứng thú gì cả, nhưng lần này, nó chơi rất là vui, ở một số trò chơi tập trung nhiều người, tuy là nó còn có đôi chút cự tuyệt, nhưng vẫn nắm chặt tay của Park Hye Ji, cùng nhau đi chơi.

Chơi đến 4 giờ chiều, Park Hye Ji nhìn thời gian thấy cũng gần đến giờ rồi, bèn nói, "Jeongsan, chúng ta trở về thôi, được không?"

Thực ra Jeongsan muốn ở cùng với Park Hye Ji thêm một lát, liền nói, "cô ơi, con đói rồi, chúng ta đi ăn cái gì đó rồi mới trở về nha."

Park Hye Ji biết rằng trẻ con có thể lực dồi dào, đều rất mau đói, nên đã gật đầu, dẫn Jeongsan đến một cửa hàng bách hóa gần đây, vào một quán ăn, sau đó gọi một số đồ ăn nhẹ và nước uống.

Đến 5 giờ, thời gian thật sự không còn sớm nữa, Park Hye Ji không thể không nói, "Jeongsan à, đã 5 giờ rồi, cô phải dẫn con về thôi."Jeongsan biết rằng, khi quay trở về rồi, có nghĩa là Park Hye Ji sẽ rời đi, nó thật sự không nỡ, lần đầu tiên ở cùng với mẹ, nó rất muốn ở cùng với Park Hye Ji thêm một lát nữa.

"Cô ơi, từ đây đến công ty của ba chắc không xa lắm, con ăn no quá, chúng ta đi bộ về đó nha."

"Nhưng mà phải đi nữa tiếng đó." Park Hye Ji cảm thấy Jeongsan đã chơi tới rất mệt rồi, sợ nó đi không nỗi, bèn nói, "Hay là ngồi taxi về nhé."

Ngồi taxi về đó, cũng chỉ có thời gian mấy phút.

"Cô ơi, con muốn đi bộ." Jeongsan kiên quyết.

"Vậy được rồi."

Cứ như thế, Park Hye Ji dắt Jeongsan, đi trên con đường tấp nập xe cộ, dưới gốc cây, ánh chiều tà rọi xuống chỗ hai người đang đi, vô cùng hài hòa. Jeongsan mỉm cười hạnh phúc, nắm lấy bàn tay lớn của Park Hye Ji, vừa đi vừa nhảy, trong miệng, còn ngâm nga bài hát đồng dao vui vẻ.

Park Hye Ji nhìn thấy Jeongsan vui vẻ như vậy, viền mắt không kiềm được mà đỏ ửng lên, cô lại lần nữa nhớ đến đứa con đã bị Jeon Jungkook chính tay giết chết, cô đã từng ước ao có thể cùng với Jeon Jungkook một người tay trái một người tay phải mà nắm lấy bàn tay nhỏ của đứa con đi dạo, nhưng tất cả những điều đó, đều đã trở thành sự hoang tưởng.

Cô đột nhiên liên tục chớp mắt mấy cái, để chớp đi những hơi ẩm trong mắt, sau đó cùng Jeongsan hát bài đồng dao.

Một cảnh tượng ấm áp, rất nhiều người đi ngang qua, cũng không chịu được mà nhìn thêm mộ lát, sau đó bất giác mà mỉm cười, giống như sự vui vẻ cảm hóa được người vậy.

Nhưng, cảnh tượng này, sau khi lọt vào mắt của ai đó, thì sẽ giống như một ngọn lửa mà đốt cháy lên vậy.

Park Hye Ji! người đàn bà này, cô vẫn chưa chết?!

Yoona nắm chặt tờ giấy quảng cáo trên tay, trong ánh mắt, tỏa ra ánh sáng của sự căm hận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net