Chap 40: Có thể tha thứ không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu hỏi của Jeongsan, có chút khiến cho Park Hye Ji không biết trả lời như thế nào.

Thông thường, người phụ nữ mà đi ra khỏi nhà, đa số cũng vì người đàn ông đã phạm sai lầm,và đứa con là vô tội, nhưng lại vì lý do này mà phải kiềm nén chấp nhận sự mất mát người mẹ.

Park Hye Ji nhìn ra được, Jeongsan rất nhớ mẹ của mình, nhưng, chuyện của người lớn, người ngoài như cô ấy, lại có thể nói được gì?

Thở dài một hơi, Park Hye Ji khẽ chạm lên mặt của Jeongsan, nói, "Jeongsan à, con là đứa trẻ dễ thương nhất ngoan nhất mà cô từng gặp, mẹ của con không về nhà, nhất định không phải vì không thích Jeongsan đâu, có lẽ chỉ là tình cảm của ba mẹ con xảy ra vấn đề gì đó, đương nhiên, con sẽ không hiểu được, nhưng, Jeongsan nhất định phải vui vẻ tươi cười, có biết không?"

Jeongsan mơ mơ hồ hồ, hỏi, "Vậy, làm thế nào mới khiến cho mẹ quay về hả cô?"

Câu hỏi này, đúng là đã làm khó Park Hye Ji, cô cũng đâu biết chuyện gì, làm sao mà trả lời?

Jeongsan lại hỏi, "Cô ơi, nếu như có người làm cho cô giận, làm cô đau lòng, thì cô có giống mẹ con, mãi mãi không tha thứ cho ba con không?"

Park Hye Ji ngơ ngác, nếu như là cô, cô có thể tha thứ không?

Trong tiềm thức của Park Hye Ji lại nghĩ đến Jeon Jungkook... nghĩ đến tất cả những việc mà Jeon Jungkook đã làm với mình... thực ra, cũng không có gì là tha thứ hay không tha thứ, nhưng vì đứa con của cô đã chết, nên trái tim của cô, cũng đã chết theo, sự tồn tại của Jeon Jungkook chính là nhắc nhở cô đã từng vì một tình yêu cuồng nhiệt mà ngu xuẩn như thế nào, và cô, sẽ không ngu ngốc như vậy nữa.

Park Hye Ji nắm lấy bàn tay của Jeongsan, nói, "Jeongsan à, có những lỗi lầm, là không thể tha thứ được, nhưng, cho dù không được tha thứ, chúng ta cũng có thể thử bù đắp lại, như vậy, mới không thẹn với lòng mình.

Jeongsan nghiên đầu, rõ ràng là nghe không hiểu những gì mà Park Hye Ji đang nói, nhưng nhớ lại những câu hỏi mà những ngày qua Jeon Jungkook đã căn dặn mình rất nhiều lần, Jeongsan vẫn hỏi một cách như học thuộc lòng vậy, "cô ơi, vậy có nghĩa là, nếu như ba con cố gắng bù đắp, cô sẽ tha thứ cho ba sao?"

Park Hye Ji không nghe ra lỗi xưng hô trong câu nói của Jeongsan, cô chỉ nghĩ rằng Jeongsan là muốn lấy ví dụ so sánh ra hỏi cho đơn giản, thực ra cô muốn nói, có những bù đắp, giống như con người chết đi không thể sống lại vậy, là uổng công mà thôi, nhưng không muốn Jeongsan có suy nghĩ bi quan, nên đã đổi lại nói, "Ừ, người xưa thường nói, biết sai mà sửa thì không gì tốt bằng, nếu như đối phương biết lỗi, và cố gắng hối lỗi sửa sai, vậy thì những người đó, cũng sẽ xứng đáng được tha thứ."

"Thật vậy sao?" Jeongsan cực kỳ xúc động, mà dùng sức ôm lấy Park Hye Ji nói, "Cô đừng quên những gì mà hôm nay cô nói nhé."

Có nghĩa là sao?

Park Hye Ji đang bối rối, thì Jeongsan đã mừng khấp khởi mà cầm lấy cái muỗng lên, sau đó múc một muỗng trứng hấp, vui vẻ nói, "Cô ơi, mấy món ăn này đều rất là ngon, nếu như sau này ngày nào con cũng được ăn cơm cô nấu thì tốt biết mấy!"

Trẻ con đúng thật là lúc nắng lúc mưa, Park Hye Ji mỉm cười, chỉ xem lời Jeongsan như lời trẻ con nói, không nghỉ gì nhiều.

Ngày hôm nay, Park Hye Ji cứ như vậy mà ở bên Jeongsan chơi, cho đến 9 giờ tối, Park Hye Ji nhiều lần nhìn lên cái đồng hồ treo trên tường, nói, "Jeongsan, ba con mấy giờ mới về vậy?"

Thực ra bình thường vào thời gian này Jeongsan đã đi ngủ rồi, nên trên gương mặt nhỏ bé đó cũng đã xuất hiện vẻ buồn ngủ, vừa ngáp vừa nói, "Con không biết nữa, ba nói, ba đi vùng khác rồi, nếu như tối nay về không kịp, thì kêu con ngủ một mình."

"Cái gì?!" Park Hye Ji có chút lờ mờ, sao lại có người cha như thế này, không ngờ lại bận đến nỗi mà để một đứa trẻ ba tuổi ở nhà một mình như vậy, thật là không có một chút trách nhiệm nào cả! Hèn gì người phụ nữ kia lại đi ra khỏi nhà, người đàn ông này chắc là một người cuồng công việc, nên mới làm cô giận bỏ đi.

Jeongsan làm ra vẻ như đã quen với việc như thế này và nói, "Không sao đâu, ba con cũng thường hay như vậy lắm, Jeongsan cũng đã quen rồi, bây giờ đã trễ rồi, cám ơn cô hôm nay đã chơi với con, cô về nhà đi."

"..." đứa trẻ này, hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác cũng cảm thấy thương xót.

Park Hye Ji ôm lấy Jeongsan, nói, "Jeongsan, nếu như hôm nay ba con không về, thì cô ở lại ngủ với con, có chịu không?"

Jeongsan chính là đang đợi câu nói này đây!

Cái đầu nhỏ ấy lập tức gật lia lịa còn nhanh hơn con gà mổ thóc vậy, "Dạ chịu, con cám ơn cô!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net