dang đôi tay ôm lấy em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cùng cũng cắt đuôi được. dự án vừa rồi cũng là bài tập cuối của học phần junhyeon đã đăng kí, chỉ cần thi cuối kì nữa là sẽ có thể không đụng mặt cô bạn cùng lớp nhiệt tình kia. nghĩ đến chuyện bây giờ chạy về kí túc là có thể gặp taerae thì nó nhanh chóng phấn chấn trở lại, quyết định sẽ đi mua kem về cùng taerae ăn.

đang trên đường đến cửa hàng tiện lợi, junhyeon không cẩn thận vấp chân dẫn đến bị ngã. may mà xung quanh không có ai, nếu không thì nó thực sự không biết đào lỗ ở đâu mà chui xuống. nén đau đứng dậy đi tiếp, nó cảm thấy gió đêm thật vô tình và lạnh lùng biết bao, chẳng ấm áp như taerae nhà mình.

về đến kí túc, junhyeon mỉm cười đưa túi kem ra trước mặt anh người yêu, taerae đang tỏ vẻ hờn dỗi thì ngay lập tức hốt hoảng vì cánh tay rướm máu cùng chiếc quần đã bị lủng một lỗ nhỏ dính đầy bụi đất. hỏi ra mới biết, trên đường mua kem cho mình junhyeon đã bị ngã để tay chân đau nhức thế này.

miệng taerae liên tục mắng junhyeon là đồ ngốc không biết quan sát xung quanh nhưng mắt thì cứ đỏ hoe, tay nhanh nhẹn mà nhẹ nhàng sát trùng vết thương cho em. junhyeon chỉ biết cười hềnh hệch nói mình không sao, đưa cánh tay lành lặn liên tục vuốt ve taerae nhằm giúp anh người yêu hạ hỏa.

băng bó cho junhyeon xong, taerae nhanh chóng đứng lên giảng một bài dài, đề nghị junhyeon sau này làm gì cũng phải cẩn thận, đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, đi đứng phải biết nhìn trước nhìn sau. junhyeon vâng vâng dạ dạ rồi hôn chóc một cái lên môi anh, thành công dỗ được anh người yêu nhỏ.

"nói vậy chứ anh vẫn còn giận em đấy nhé, em mà cứ thế lỡ sau này không có anh ở bên thì sao?" taerae vô thức nói ra điều khiến mình trăn trở, anh vẫn lo cho junhyeon rất nhiều. hôm nay có thể chỉ là một tai nạn nhỏ, lỡ đâu sau này junhyeon gặp phải bất trắc thì anh thực sự sẽ rất lo lắng, chỉ muốn bảo vệ em ngày lúc này.

câu hỏi của taerae khiến junhyeon lặng người đi. phải đấy anh, sau này chúng mình đúng là chẳng thể ở bên nhau được nữa. vào năm anh 31 tuổi, em và anh sẽ chia tay sau 9 năm bên nhau, cuộc tình này còn cứu vãn nổi hay không phụ thuộc hết vào lần trở về này của em. em không chắc mình có đủ dũng cảm để đến tìm anh, ở cái tuổi 30 đầy khó khăn ấy. nhưng từ ngày đặt trên môi anh một nụ hôn ở căn nhà cũ, từ ngày trở về tuổi 20 làm lại từ đầu với anh, em hiện tại rất dũng cảm, cũng rất muốn được gặp anh của tuổi 32, em muốn được nói lời quay lại với anh, nói với anh rằng junhyeon nhớ anh nhiều lắm.

đứng dậy, nó choàng tay ôm lấy người yêu nhỏ bé của mình, thầm trân trọng từng phút giây nó có được tại đây với anh.






vì cục diện đã thay đổi, giờ đây ba của taerae và bạn học của junhyeon đã giữ được mạng sống, tuy nhiên người ngăn hai cái chết diễn ra, junhyeon thì đang rất khổ cực bởi những tai nạn nhỏ trong cuộc sống.

bắt đầu từ cái đêm vấp ngã trên đường đi đến cửa hàng tiện lợi, một loạt những tai nạn nhỏ liên tiếp xảy đến với junhyeon. taerae không khỏi cảm thấy lo lắng cho em người yêu, những ngày sau đó đều kè kè bên cạnh, nửa bước cũng không muốn rời. junhyeon chắc chắn mình đã thay đổi tương lai nên ít nhiều cũng sẽ gánh những khó khăn trên người, chỉ cần trả đủ là có thể bình yên như lúc đầu. nhưng tận hai mạng sống, làm sao một chàng trai 20 tuổi có thể gánh vác hết?

chính vì lẽ đó, một tai nạn lớn đã ập đến với junhyeon trên đường quốc lộ, nó bị xe đâm ngay trên đường đến điểm hẹn với taerae.

kì nghỉ của sinh viên bắt đầu, taerae trở về nhà thăm gia đình, junhyeon ở lại kí túc xá sắp xếp nốt công việc. nhân một ngày rảnh rỗi, cả hai hẹn nhau ra ngoài chơi. những tưởng ngày hôm ấy sẽ thật tuyệt vời với đôi trẻ, không ngờ tai nạn đến quá nhanh, quá bất chợt, junhyeon cứ thế nằm sõng soài trên đường, ngay bên vệ đường đối diện chính là taerae, người đang dang sẵn vòng tay chờ em chạy đến sau mấy tuần không gặp.

junhyeon nhanh chóng được đưa đến bệnh viên trung ương, nơi taerae sẽ làm điều dưỡng viên 5 năm sau đó. junhyeon trong quãng thời gian hẹn hò với taerae trước đây chưa một lần gặp tai nạn, có vẻ lần này sẽ là lần gánh hậu quả cuối cùng sau khi tự mình thay đổi tương lai kia.

taerae ngồi sụp xuống trước phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, trái tim đập mạnh như muốn nổ tung. dạo gần đây người yêu anh rất hay gặp phải những tai nạn nhỏ, linh tính mách bảo taerae có chuyện gì đó không ổn nhưng lần nào gặng hỏi junhyeon cũng chỉ cười xòa cho qua, vậy mà hôm nay lại gặp nạn ngay trước mắt anh. dặn bản thân không được rơi nước mắt, anh cứ cắn môi và siết chặt bàn tay, chờ trước cửa phòng.

thật may, junhyeon hoàn toàn ổn định.

những ngày sau đó, taerae túc trực bên giường bệnh của junhyeon, để ý từng li từng tí đến em người yêu như chỉ sợ lơ là vài giây nó sẽ lập tức ngã xuống. junhyeon đối với sự chăm sóc đặc biệt này vô cùng hưởng thụ, hở tí là sẽ kêu đau để được taerae vỗ về, thổi phù phù lên vết thương. y tá trong bệnh viện dường như ngoài việc thay thuốc thì chẳng còn gì để giúp đỡ bệnh nhân, bởi người con trai với mái tóc màu hạt dẻ luôn ở bên 24 giờ 7 ngày không sót giờ nào.

junhyeon sau khi xuất viện hoàn toàn không gặp trở ngại gì trong cuộc sống, cùng taerae tay trong tay trở về kí túc xá. đến nơi, taerae thở hắt ra một hơi, xếp gọn đồ của cả hai vào tủ, anh quay lại nhìn junhyeon.

"junhyeon đừng bỏ anh được không? anh sẽ nhớ em nhiều lắm."

taerae nói rồi nước mắt trực trào, không thể kiềm chế cảm xúc mà khóc nấc lên trước mặt junhyeon. nó chết trân nhìn anh, thực sự cảm thán anh che giấu cảm xúc sao mà giỏi thế. những ngày trong viện có khó khăn cỡ nào anh cũng không khóc, vậy mà khi thực sự an toàn trở về lại khóc nấc lên như một đứa trẻ.

nó đau xót ôm anh vào lòng, xoa dịu tâm hồn anh, mong rằng anh người yêu sẽ thôi vì mình mà rơi nước mắt.

"em hứa, taerae."






junhyeon sau vụ tai nạn đã triệt để không bị vấp ngã hay bị bỏng tới bỏng lui như hồi trước nữa, nó thầm cảm thấy may mắn vì đã tự gánh hết hậu quả do tự ý thay đổi tương lai mà không ảnh hưởng gì đến taerae, ngoại trừ chuyện khiến anh lo lắng và khóc rất nhiều. nó cảm thấy cực kì có lỗi.

để chuộc lỗi cho một tháng mệt mỏi vừa rồi, nó quyết định rủ taerae ra ngoài đi chơi bù cho buổi của tháng trước. để chắc chắn buổi hẹn diễn ra thuận lợi, cả hai diện đồ có cùng màu sắc do taerae lựa chọn, nắm tay nhau đi đến công viên.

trong tương lai, cả hai chẳng mấy khi dành được thời gian cho nhau vì công việc quá bận rộn. junhyeon ngày nào cũng có lịch hẹn với khách hàng ở studio, công việc điều dưỡng của taerae rất thuận lợi, đồng nghĩa với đó áp lực cũng tăng lên. cả hai cứ thế mà mất đi tiếng nói chung, mất đi bao nhiêu thời gian rảnh chỉ dành để lấy lại tinh thần tiếp tục làm việc, hoàn toàn không có lúc nào dành cho nhau.

thời gian của junhyeon ở tuổi 20 đã trôi qua 3 tháng rồi, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, cũng có rất nhiều điều được thay đổi lại. hôm nay nó không muốn nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa, chỉ muốn nắm tay taerae đi chơi thật vui, trân trọng từng phút giây tình yêu này còn tồn tại.

hai người thử hết một lượt các trò trong công viên giải trí, cài lên tóc nhau những chiếc bờm xinh xắn, junhyeon là con cún, taerae là vịt vàng. junhyeon cùng taerae cắn chiếc bánh quẩy rắc đường, nhìn nhau cười rồi đưa tay phủi đi đường trắng còn vương bên khóe môi của đối phương.

cả hai thử chụp ảnh trong công viên, in ra rất nhiều tấm kỉ niệm cất trong điện thoại, trong túi áo. những chuyện trước đây chưa từng thử vì bận đi học, đi làm, junhyeon đều muốn có thể thực hiện với taerae. nó cảm giác thời gian của mình chẳng còn nhiều nữa.

chớp mắt đã tới xế chiều, hoàng hôn hôm nay dịu nhẹ, bầu trời ánh hồng ôm lấy cả công viên. taerae đề nghị junhyeon kết thúc buổi đi chơi bằng một chuyến đi vòng quanh thành phố, cũng có nghĩa là ngồi vòng quay tròn khổng lồ.

cả hai từ lúc tiến vào khoang đến lúc ổn định chỗ ngồi vẫn luôn vô thức nắm tay nhau. vòng quay từ từ chuyển khoang của họ đến đỉnh, taerae và junhyeon cùng lúc quay sang nhìn nhau. junhyeon cười dịu dàng, xoa xoa bàn tay taerae đang nắm chặt lấy tay mình, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh, nó chưa kịp nói gì anh đã cướp lời trước.

"anh nhớ em nhiều lắm, kum junhyeon của tuổi 30."

nó sững sờ, như không tin vào tai mình mà mở to đôi mắt. cùng lúc đó taerae rơi lệ, anh rời bàn tay đang đan chặt vào tay junhyeon.

"hẹn gặp em khi chúng ta đều sẵn sàng, em nhé?"

junhyeon tỉnh mộng.

cơn đau đầu như búa bổ đã biến mất từ lúc nào, căn phòng ngủ ở căn hộ thuê cùng gyuvin và gunwook hiện ra trước mắt. nó từ từ ngồi dậy, chạm nhẹ vào hai hàng nước lăn dài trên khuôn mặt.

thì ra là thế, thì ra không chỉ mình nó quay lại cái tuổi 20 đầy hứa hẹn. taerae thực sự đã cùng nó xây dựng thêm nhiều kỉ niệm, không quá đẹp, chỉ có nhau.

nó ôm mặt khóc nấc lên tại chỗ, nó nhớ anh vô cùng, nhớ anh cả ở tuổi 22 ấy, cả ở năm 32 này.

như nhớ ra lời hẹn của anh ở vòng quay, nó lập tức chạy đến công viên giải trí năm nào. công viên giờ đây đã bớt phần náo nhiệt, các trò chơi cũng chẳng cần xếp hàng dài mua vé như lúc trước nữa. chẳng hiểu động lực nào kéo chân nó đến nơi đây thay vì trở về căn nhà cũ, đánh liều tìm anh một phen nữa.

nhưng đâm lao thì phải theo lao thôi, junhyeon bước đến vòng quay năm nào giờ đã dừng hoạt động, nó tiếc nuối, chẳng lẽ lại không thể gặp anh sau từng ấy thời gian bên nhau ư?

nó lại lần nữa nức nở trước vòng quay không bóng người, nó muốn gặp anh, muốn ôm anh vào lòng, muốn hôn lên tóc anh, lên đôi môi hồng nhuận.

junhyeon thực sự nhớ anh nhiều lắm.

bờ vai đang run rẩy bỗng như có bàn tay ai đó chạm vào, nhẹ nhàng mà thân quen đến lạ. hơi thở nó như đình trệ ngay tức khắc, giọng nói ấy, sao mà quen thuộc quá, sao mà thân thương quá. có phải anh, taerae đấy không?

"junhyeon có thấy nhớ anh không?"

phải rồi, chính xác là giọng nói ấy, chính xác là người nó thương đây rồi. chầm chậm quay người lại với anh, nhìn thấy khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, thì ra ngay tại thời điểm này, con tim em và anh đã lại chung nhịp đập.

"taerae, em yêu anh, mình quay về bên nhau nhé?"

taerae gật đầu, cả hai đưa nhau vào một cái ôm chặt, cái ôm chứa bao nỗi niềm nhung nhớ, cái ôm chứa bao tình cảm chắt chiu từng ngày.

thật may quá, cuối cùng cũng có thể trở về bên nhau.

thì ra không chỉ mình junhyeon vẫn hằng ngày cố gắng, thì ra taerae cũng muốn hàn gắn mối quan hệ này.

họ cười, rồi hôn lấy nhau.

end.





cảm ơn mọi người đã dành thời gian ra đọc oneshot này của mình. đây là lần đầu tiên mình viết một fic mà vừa dài vừa nhanh như thế, bây giờ đăng lên cũng không tin vào mắt mình luôn =)))) 

dù không ai hỏi nhưng mình sẽ ở đây giải đáp thắc mắc cho mọi người.

junhyeon và taerae lần đầu gặp nhau dưới gốc anh đào, tiết trời mát mẻ cùng những cơn gió thoảng của mùa xuân. thời điểm cuộc đời taerae u tối nhất là lúc một junhyeon tràn đầy năng lượng xin phép bước vào, họ trở thành bạn từ đó.

junhyeon và taerae lần quay về quá khứ cũng gặp lại nhau đúng mùa anh đào nở, khi họ chính thức hẹn hò vài tháng trước.

junhyeon và taerae chia tay vì công việc khó khăn, vì những bộn bề trong cuộc sống. từ tình yêu thời đại học đẹp đẽ, khi trở thành những người lớn đi làm mỏi mệt, họ dần mất đi tiếng nói chung, những cuộc cãi vã xảy ra thường xuyên hơn dẫn đến khủng hoảng tuổi 30 ở cả hai người. bức thư tạm biệt junhyeon để lại cho taerae trên kệ tủ khi nào rảnh mình sẽ viết, và chắc chắn nội dung thư chỉ đề cập hai từ "tạm biệt", chứng tỏ tình cảm vẫn chẳng hề nguôi ngoai của hai người.

junhyeon và taerae may mắn được cùng nhau trở về quá khứ, khi junhyeon lơ ngơ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, taerae đã khôn ngoan giả vờ như không biết gì, tự nhiên như không mà bắt đầu chuỗi ngày yêu đương thời đại học với junhyeon. taerae đương nhiên biết chuyện của bố mình và bạn học của junhyeon, anh đã thực sự cảm động khi nghe junhyeon khuyên mình nên gọi điện về cho gia đình. tình cảm thời gian quay lại tuổi 20 đều đến từ cả hai phía, junhyeon và taerae đều muốn vun đắp lại mối tình đầu dang dở, tạo tiền đề cho tương lai của chính họ.

dạo này mình thích xem xuyên không lắm, nhất là kiểu quay về quá khứ hoặc tiến đến tương lai. ngoài đời tất nhiên chẳng thể tồn tại câu chuyện hão huyền như thế, nên mình quyết định viết thử cho junrae một phen. mong mọi người sẽ đón nhận câu chuyện này của mình, của otp.

và cũng chính vì chẳng hề tồn tại cái gọi là "xuyên không", nên nếu mọi người đang có tình cảm với ai, muốn bày tỏ điều gì với họ hãy suy nghĩ thật kĩ tình cảm của mình và mạnh dạn nói với họ nhé. sẽ chẳng có cơ hội nào cho chúng ta như junrae, vậy nên bất cứ khi nào có thể nắm bắt, mọi người hãy cố gắng bày tỏ cảm xúc của mình.

junrae quay lại với nhau thành công là câu chuyện này cũng đi đến hồi kết rồi, một lần nữa cảm ơn mọi người đã ở đây đọc hết "kể từ ngày mình chia tay" được mình nảy ra ý tưởng một cách rất ngẫu nhiên này. mong mọi người sẽ đón chờ những câu chuyện mới của mình nhé!

hạnh phúc chỉ đến khi junhyeon ngừng mơ.

junrae | kể từ ngày mình chia tay.

21/07/23.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net