một câu chuyện baxu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
out ra khỏi ứng dụng luôn!

Điện thoại hiện lên thông báo "Tài khoản của bạn tạm thời không truy cập được", anh cáu tiết ấn nút tìm hiểu thêm, liền bị một dòng chữ viết hoa in đậm chói mắt trêu ngươi vô cùng đập vào mắt.

"Chúng tôi đã đình chỉ tài khoản của bạn."

Vãi l...

Lần đầu tiên trong đời Thuận cảm thấy hốt hoảng đến thế, mặt anh tái mét, cố gắng khiếu nại vài lần nhưng không được, đành cầm theo mấy túi đồ, phi xuống nhà rồi lên xe phóng vèo đi luôn.

Hôm nay trời nắng chang chang, mùa thu như mải mê rong ruổi ở tận phương xa rồi trễ hẹn với thành phố, đi trên đường mà Thuận thấy lòng cứ như lửa đốt. Nhà anh cách nhà Phúc không xa cho lắm, may mà trước đây có lần đèo Thạch đến nhà cậu ăn chực nên anh nhớ đường, đi khoảng chừng gần mười phút là đến nơi.

Lúc anh xuống xe vừa vặn trông thấy Phúc cũng đang ngồi trước cửa nhà xỏ giày, điện thoại đặt bên chân vẫn đang sáng đèn, hiển thị khung chat với anh từ ban nãy. Anh thoáng nhìn ra hình như cậu có nhắn lại mấy tin, nhưng lúc đó tài khoản của anh đã bị khóa, nên không thể gửi đi được nữa.

Phúc xỏ giày xong ngẩng đầu, bắt gặp Thuận đang đứng trước nhà mình thì giật nảy người. Cậu thấy anh đứng giữa trời nắng như thiêu như đốt, mặt mũi đỏ bừng, hơi thở đứt quãng, vội vã sốt ruột, trông có vài phần tương tự với chính mình mấy tháng về trước. Thuận không đợi cậu kịp thắc mắc đã tiến đến gần, chìa cho cậu xem dòng thông báo hiển thị trên điện thoại.

"Đm anh bị khóa nick!"

Phúc ngơ ngác ngẩng lên nhìn anh, rồi nhìn lại dòng thông báo đình chỉ tài khoản vì lý do bảo mật, ngập ngừng hỏi dò.

"Anh ấn vào link xem sếch à..."

"Đm." Thuận tức đến bật cười. "Anh có điên quái đâu."

"Uầy..." Phúc rón rén chọt một ngón tay vào bắp tay anh, như để xác minh anh là thật chứ không phải AI. "Anh vừa chửi bậy kia..."

"... Anh cũng không phải tiên."

Phản ứng của Thuận làm Phúc bật cười. Cậu hình như không có ý định đứng lên nữa, nên anh liền tiến đến ngồi xổm trước mặt cậu luôn, vừa vặn có thể trông thấy núm đồng tiền ẩn hiện ở bên má mỗi khi cậu cười vui. Anh thở hắt ra một hơi, bấy giờ mới đưa tay lên quệt mồ hôi trên trán.

"Mệt quá..."

"Anh đi đến đây mà không bưng bịt gì à?"

"Sợ không kịp." Anh cười lắc đầu. "Sợ em lại nghĩ anh đùa em."

"... em nghĩ anh đùa em thật."

"Anh nói rồi, anh không đùa cợt."

Thuận đặt chiếc túi đựng khăn len mà Phúc tặng anh ra giữa hai người họ, đợi đến khi cậu tiếp tục nhìn mình, mới chậm rãi mở lời.

"Nhưng gì ban nãy chưa kịp nhắn, anh sẽ nói nốt bây giờ."

"Anh nghĩ là... anh thích em."

"Thế nên có thể tặng lại cho anh món quà này không?" Thuận đẩy chiếc túi về phía gần Phúc hơn, như cho cậu một sự lựa chọn. "Lần này anh sẽ đồng ý."

Có lẽ những gì anh nói đột ngột quá, trong một thoáng Phúc không biết nên phản ứng ra sao mới phải. Cổ họng cậu như bị thứ gì làm cho nghẹn ứ, cố gắng mãi cũng không thể nói được thành câu. Đúng lúc đó, Thuận lại giúp cậu giải vây.

Lần nào cũng thế...

Anh lấy từ phía sau ra thêm một chiếc túi nữa, đặt nó song song với chiếc khăn len, hạ giọng nhẹ nhàng như thể muốn vây cậu vào bên trong một vùng đất không tên nào đó.

"Nếu không thể, vậy thì lần này để anh."

"Tặng em món quà này, có đồng ý làm người yêu anh không?"

"Nếu đồng ý thì nhận lấy."

Hai tay Phúc xoắn xuýt vần vò gấu quần mãi không buông, nghe anh nói vậy thì ngơ ngác nhìn túi quà, lí nhí hỏi anh.

"Gì... gì thế ạ?"

"Gọng kính."

Nói là để cậu lựa chọn, nhưng Thuận lại rất tự nhiên lấy hộp kính từ trong túi ra, mở hộp rồi chìa đến trước mặt cậu.

"Hôm trước thấy em đeo kính như này đứng hát, đẹp trai lắm. Lát anh dẫn em đi cắt mắt kính thêm nữa là ổn."

Nói rồi anh vươn tay gỡ chiếc kính cậu đang đeo xuống, giúp cậu đeo cái mới lên, ngắm nghía một hồi mà tự tâm đắc.

"Hợp."

Gọng kính mới không có mắt, nên tầm nhìn của Phúc lại trở nên mờ mờ ảo ảo. Anh Thuận ngồi ngay phía trước, rất gần kề, vậy mà cậu cứ có cảm giác bồng bềnh như vừa bước vào một giấc mơ hoang đường lúc ban trưa. Anh còn giơ tay lên xoa đầu cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay khiến Phúc nhận ra hết thảy đều là sự thật. Bên ngoài trời vẫn nắng gay gắt, đến cả cơn gió thổi qua cũng mang theo sức nóng đủ làm lòng người choáng váng.

Đi cả một quãng đường xa như vậy hẳn anh Thuận cũng mệt lắm, dù lau mồ hôi liên tục nhưng tóc hai bên mai của anh vẫn ướt sũng. Phúc nhìn anh đến ngây người, bỗng có một xúc động muốn chạm vào anh, hoặc là làm gì đó hơn cả thế...

Muốn hôn anh quá...

Ý nghĩ đột ngột ập tới, lũ lượt xâm lấn như thủy triều. Anh Thuận vẫn nhìn cậu suốt từ nãy, thấy cậu cứ ngẩn người thì tò mò, định tiến lại gần hơn xem cậu đang nghĩ sao. Nào ngờ anh vừa tiến một chút, cậu đã đột ngột rướn người, nhanh như chuồn chuồn lướt nước đặt lên môi anh một nụ hôn ngắn ngủi.

"Em đồng ý."

Phúc nói câu này rất nhanh, như sợ nếu chậm trễ một giây thôi thì mọi phép màu đều sẽ tan biến. Thuận hơi khựng lại trước hành động của cậu, nhưng chỉ qua chốc lát đã lại nở nụ cười. Anh vòng một tay ra sau cổ cậu, định sẽ dạy cho cậu thế nào là hôn môi với người yêu thực sự, nào ngờ...

Đúng, lại là nào ngờ, như mọi lần, đúng lúc này, Phúc chợt lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Thuận: "..................."

Thuận: "?????????????????????"

Vào một buổi chiều cuối hè oi bức, Sơn đang nằm trong phòng bật điều hòa quẩy nhạc suy, thầm nghĩ nhân sinh không còn gì viên mãn hơn nữa, chợt nhận được một cuộc gọi bất thường từ crush của bạn thân. Sơn có dự cảm chẳng lành, vừa nhấc máy đã nghe thấy bên kia hoảng loạn gào lên.

"Ê đm cứu anh với Sơn ơi Phúc nó ngất thật rồi!!!"

"Vãi l!" Sơn bật dậy như con tôm. "Đã bảo hôm nay chỉ là giảm xóc cơ mà, anh làm cái gì mà nó ngất mẹ ra được vậy???"

"Chuyện khó nói..."

"Thế mẹ nó đâu?"

"Đi vắng rồi."

"Ôi cái đm..."

"Cái đấy không quan trọng!" Ở đây dây bên kia, Thuận đang mồ hồi mồ kê nhễ nhại. Anh vừa thở dốc cõng trên lưng em người yêu mới kiếm được, vừa phân phó nhiệm vụ cho Sơn. "Quan trọng là bây giờ anh đưa Phúc vào viện rồi, mà không có ai ở nhà trông nhà cả, cậu qua trông nhà hộ anh đi."

"Cái đéo g-..."

"Luôn nhé. Tầm này trộm cắp như rươi!"

Thế là cúp máy.

Sơn nghe tiếng tút tút kéo dài, lại nhìn vào màn hình điện thoại tối om, căn phòng mát rượi và bản nhạc suy còn chưa quẩy xong, chỉ có thể ngửa cổ lên trời chửi cả lò cái lũ yêu đương hãm tài!

Đkm công anh xúc tép nuôi cò,

Cò ăn cò lớn cò dò theo trai!

Cút hết!!!

-

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net