Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi yêu cái cảm giác được nằm trong vòng tay của Len, yêu cái cảm giác được anh trai mình âu yếm vuốt ve.

Đối với tôi, Len là một người anh trai đặc biệt, không giống như bất kì một người con trai nào mà tôi từng gặp.

Khi mà những cặp anh em khác, càng lớn càng tách biệt, càng lớn càng rời xa nhau dần để lo cho cuộc sống riêng, thì Len vẫn luôn luôn ở bên cạnh tôi, chăm sóc tôi dịu dàng và ân cần như chăm bẵm một đứa trẻ mới lớn. Anh bảo bọc tôi giống như bảo bọc một con búp bê thủy tinh mong manh dễ vỡ trong lồng kính, không muốn tôi bị thương, không muốn tôi phải chịu bất kì một sự đau đớn khổ sở nào.

Tôi yêu anh. Yêu rất nhiều. Dù tôi đã không còn nhớ tôi và anh đã cùng nhau lớn lên như thế nào, nhưng quá khứ đã không còn quan trọng - hiện tại là hiện tại, anh có tôi và tôi có anh. Mỗi khi phải xa anh là dường như tôi phát điên lên, mạch máu trong cơ thể sục sôi, tôi chỉ muốn mau chóng về nhà để được sà vào vòng tay rộng mở của anh, để được nhận nụ hôn ấm áp dịu dàng, để được bàn tay mềm mại to lớn của anh xoa nhẹ lên mái tóc vỗ về....

Ngoài anh ra tôi không còn một người thân nào cả... và đó cũng là lí do tôi yêu anh hơn bất kì thứ gì.

Anh là Len Kagamine, một người con trai mạnh mẽ và quyến rũ. Đôi mắt xanh lạnh và sắc sảo. Khuôn mặt lạnh lùng vô thần với tất cả mọi người nhưng lại luôn dịu dàng tràn ngập yêu thương đến kì lạ mỗi khi chỉ còn mình anh và tôi. Mái tóc dày vàng óng. Sống mũi cao và thẳng.

Ở anh toát ra vẻ lạnh lùng nhưng kiêu hãnh âm thầm của một chàng trai xuất thân từ gia đình khá giả, của một chàng trai tự hào về những gì mà mình có.

Và cũng chính vì vậy, anh luôn là mơ ước của mọi cô gái. Tôi thường xuyên bắt gặp những cái nhìn đầy ngưỡng mộ mà họ dành cho anh mỗi khi hai chúng tôi cùng bước xuống phố. Đôi lúc, tôi cảm thấy có một chút tự ti và xấu hổ về bản thân mình, một con bé tẻ nhạt không chút nổi bật- dường như giá trị của anh cũng giảm xuống phần nào khi phải đi với một đứa em gái chả có gì đặc biệt giống như tôi...

Nhưng tôi không ghen tị. Tôi tự hào và hạnh phúc vì những gì mà anh có. Niềm kiêu hãnh của anh, chẳng khác nào niềm kiêu hãnh của tôi vậy.

Sâu thẳm trong lòng, tôi thực sự mong muốn những tháng ngày hạnh phúc này sẽ kéo dài, mãi mãi.

_Rin...-Len luôn luôn nói mỗi khi đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán tôi.

_Anh sẽ luôn ở bên em. Anh yêu em.

Lời yêu thốt ra thì thầm và dịu dàng tựa như một hơi thở. Tôi say trong giấc mơ hạnh phúc, nhưng cũng không mù quáng đến nỗi đánh mất đi cả thực tại. Thực ra tôi biết, "Anh yêu em" không phải là một điều mà một người anh trai bình thường hay nói với em gái của mình...

"Miku này" Tôi lựa lúc thầy giáo vẫn đang say sưa với bài giảng lê thê về đạo hàm tích phân mà không để ý, viết nhanh ra một mẩu giấy nháp rồi chuyền sang cho cô bạn thân "Tớ có chuyện muốn hỏi"

"Chuyện gì thế? Hỏi nhanh lên, tớ buồn ngủ đến sắp gục xuống bàn rồi đây này" Mẩu giấy nhanh chóng được đẩy sang phía tôi cùng với nét chữ nguệch ngoạc quen thuộc của Miku.

"Uhm..." Tôi cố gắng lựa chọn từ ngữ thích hợp để viết lại. "Một người anh trai lúc nào cũng tỏ ra quan tâm đến em gái hơn những người anh trai bình thường, luôn luôn chăm sóc cho cô ấy, thậm chí còn nói là yêu cô ấy... liệu chuyện đó có bị coi là bất bình thường không? Hay chỉ là do anh ta quá lo lắng cho em gái mình? Tớ hỏi nghiêm túc đấy nhé"

Tôi không phải chờ đợi quá lâu để được đọc câu trả lời.

"Thế có nghĩa là anh ta yêu em gái của chính anh ta đấy, đồ ngốc ạ.Mới nghĩ đến đã thấy kinh rồi.Loại bệnh hoạn như vậy thì nên đuổi đi thật xa để khỏi làm ô nhiễm xã hội.Mà anh ta là ai?Tớ có quen biết anh ta không thế?"

Tôi đọc lại từng dòng chữ một lần nữa, nhún vai trước khi vò nát tờ giấy ở trong bàn tay của mình.

Bệnh hoạn... Kinh tởm.... Chúng chắc chắn không phải là những từ ngữ dùng để miêu tả một người cao quí giống như Len.

Anh có lí do riêng để chăm lo cho tôi, nhưng chắc chắn không phải là lí do kinh khủng như Miku vừa đặt giả thiết.

Một người như anh không bao giờ chấp nhận những gì đi ngược lại với luân thường đạo lí của xã hội.Từ trước đến nay, anh luôn cố gắng dạy dỗ tôi trở thành một người con gái hoàn hảo, nhu mì, đáp ứng được đủ mọi yêu cầu của xã hội, được mọi người yêu quí.

Anh thương tôi vì tôi không có một gia đình hoàn chỉnh giống như những cô gái khác, nên bằng mọi cách có thể, anh nỗ lực để tôi có thể sống một cuộc đời bình thường giống như họ, được thoải mái vô tư, được sống hồn nhiên giống như mọi cô gái mới lớn.

Trừ một chuyện duy nhất.

Anh không muốn tôi có bạn trai.

_Len à, tại sao?

Trong một buổi tối hiếm hoi ngủ chung với nhau, tôi vòng tay qua người Len, dụi đầu vào lòng anh hỏi nhỏ.
_Các bạn của em đều đã có người yêu, đều đã hẹn hò, thậm chí còn có nụ hôn đầu tiên... vậy mà em... chẳng biết một cái gì cả. Giống như một con kì lân lạc lõng ấy.

_Rin...-Bàn tay anh hơi dừng lại trên mái tóc rối bù của tôi.

_Mọi điều anh đã và đang làm, đều là muốn tốt cho em...

_Em biết nhưng...

Trong bóng tối, tiếng thở của anh và tôi như thể đang quyện lại làm một.

Anh khẽ đưa tay kéo tôi lại gần, để khuôn mặt tôi nằm trọn trong vòm ngực ấm áp vững chãi của anh. Tôi cảm thấy làn môi mềm mại áp lên đôi má mình.

_Trái tim của con trai thường dễ bay nhảy.

Anh nhẹ nhàng nói, giọng khàn đục vì bầu không khí giá lạnh.
_Họ coi việc chinh phục ai đó giống như một trò săn đuổi, mà một khi đã tóm được con mồi thì sẽ chẳng còn gì hấp dẫn. Em sẽ bị bỏ lại để cho họ lao vào một cuộc đi săn mới, theo đuổi một cô gái khác. Anh không muốn nhìn em phải chịu đựng điều đó.

Tôi khẽ gật đầu, nhưng sâu trong thâm tâm lại không đồng ý với quan điểm của anh.

_Thế còn Len?

Tôi hỏi, những ngón tay dài chạm nhẹ lên gò má anh.
_Anh đã bao giờ như thế chưa?Bỏ cô gái mình thích lại phía sau, và chạy theo một người khác...

Bầu không khí trong phòng đông cứng lại. Lần đầu tiên, Len ngoảnh mặt sang nơi khác, lảng tránh ánh nhìn của tôi.

_Anh Len?-Tôi lo lắng.

_Anh...-Nỗi u buồn cùng sự đau khổ phảng phất trong giọng nói của Len không thể nào nhầm lẫn được.

_Chưa bao giờ ngừng hướng về người đó. Nhưng cô ấy đã bị anh làm tổn thương.Nỗi đau mà anh để lại cho cô ấy sẽ suốt đời không thể nào chữa lành được.

_Len...

_Tất cả những gì anh còn lại bây giờ là em. Ngoài em ra, anh không còn một ai khác ở bên mình

Anh ôm chặt tôi trong lòng, vùi đầu vào vai tôi, những giọt nước rơi từ khóe mắt anh lăn vào áo tôi ướt đẫm.

_Hứa với anh là sẽ không bao giờ rời xa anh...

_Anh...

_Anh yêu em

Con tim tôi lặng đi.Tôi còn biết nói gì nữa đây?

_Em cũng yêu anh

Tôi nói, cảm thấy mình là một đứa em gái thật tệ. Suốt thời gian anh đau đớn,dằn vặt vì tình yêu với một cô gái xa lạ nào đó, thì tôi đã ở đâu?

Lúc nào tôi cũng đòi hỏi sự yêu thương của anh một cách ích kỉ mà chưa bao giờ nghĩ đến nỗi đau của anh,dù chỉ một lần...

Vòng tay qua cổ Len và siết lấy anh thật chặt,để những giọt nước mắt của anh rơi trên khuôn mặt mình,tôi tự hỏi, rốt cục đó là người con gái nào mà lại có quyền lực mạnh mẽ đến như vậy.

Cô ta là ai,là người như thế nào mà có thể tác động được đến trái tim Len,điều mà gần như không một ai khác có thể làm được...thậm chí,đôi khi ngay cả tôi cũng còn không thể.

Có phải là Gumi,cô gái với mái tóc xanh và nụ cười hiền hòa,người thường tiễn Len đến tận cổng trường mỗi khi anh tan học?

Có phải là Lily,con gái của người phụ nữ sống bên cạnh nhà chúng tôi,lúc nào cũng mỉm cười và nháy mắt với Len mỗi khi hai anh em tôi bước ra khỏi nhà?

Không,có lẽ là không phải.Chỉ có mình tôi mỉm cười và chào lại cô ta,còn Len luôn thờ ơ đi qua không một lời đáp lại.Một người như vậy không thể nào là người Len thích,không,không thể nào.

Người cuối cùng mà tôi có thể nghĩ tới,rốt cục,lại là Neru Akita.

Không chỉ là bạn cùng lớp với Len,đó còn là một cô nàng hết sức kì lạ.

Tôi không ngạc nhiên khi biết chị ấy thích anh trai tôi.Dù chị ấy chưa bao giờ nói ra,nhưng tôi có thể dễ dàng đoán được qua cái cách chị nhìn anh,cái cách chị nhắc về anh một cách dịu dàng.

Tôi cũng không ngạc nhiên khi anh nói anh thân với chị hơn những cô gái khác trong trường.

Bằng chứng là thứ bảy nào chị cũng đến nhà tôi và cùng chúng tôi ăn tối-điều đó chứng tỏ,anh với chị chắc chắn cũng phải thuộc dạng bạn bè thân lâu năm.Không,tất cả những điều ấy đều không làm tôi bất ngờ.

Cái mà tôi thắc mắc,và cảm thấy khó hiểu hơn hết thảy,là cách chị đối xử với tôi.Luôn luôn nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy.Luôn tỏ ra hối lỗi mặc dù chị chẳng làm gì sai.Luôn rụt rè và dè dặt trước tôi giống như thể tôi là một cô tiểu thư cao quí, còn chị chỉ là một người dưới quyền không hơn không kém.

_Ơ Neru, chị làm rơi quyển sách rồi kìa

_Xin lỗi !Xin lỗi !

Neru cúi gập người khổ sở,tay với xuống nhặt lại quyển sách.

_Neru,chị có vào được không,để em giúp chị.

_Thôi đừng.

Neru gạt tay tôi ra,mắt nhìn trừng trừng vào một điểm vô định trong không khí.

_Chuyện này chị tự làm được,em không cần phải lo đâu.

_Neru,tối nay chị muốn chúng ta ăn gì vậy,để em còn đi mua đồ.

_Em thích ăn gì thì cứ mua,chị ăn gì cũng không quan trọng đâu mà

Và rất nhiều những lần nói chuyện khách sáo tương tự.

Tôi ngạc nhiên và thất vọng rất nhiều.Đối với tôi,bạn thân của Len cũng giống như bạn thân của tôi vậy-tôi sẽ đối xử thân thiện và kết bạn với người đó bằng mọi giá.

Tôi đã tìm mọi cách để làm thân với chị rồi...vậy mà tại sao chị lại đón nhận thiện chí của tôi một cách gượng gạo đến thế?Chị đã từng làm điều gì có lỗi với tôi hay sao?

Dù sao thì,nói gì thì nói,cảm giác phải chia sẻ Len với một ai đó,cũng chẳng phải là một cảm giác vui vẻ gì.

Bất kể khi nào nhìn thấy họ ở cạnh nhau,bụng tôi luôn chộn rộn một thứ cảm xúc khó chịu không thể miêu tả được thành lời.

Điều kì lạ nhất là cảm giác ấy không bao giờ đến mỗi khi Len ở cùng với những cô gái khác.Nó chỉ ập tới khi Neru xuất hiện.

Thật khó hiểu.

Tôi biết, cái ngày mà tôi phải xa Len đã không còn cách bao xa nữa.

Một người hoàn mĩ với rất nhiều cái đuôi theo đuổi giống như anh,sớm thôi,sẽ tìm được người con gái mà anh yêu thực sự,rồi sẽ cùng cô ấy xây dựng nên một tổ ấm hạnh phúc.

Đến lúc đó,tôi không thể mãi ở bên anh và đòi hỏi sự quan tâm của anh giống như bây giờ được-anh còn có một cô gái khác để yêu thương và bảo vệ kia mà.

Cho nên khát khao lớn nhất của tôi lúc này, không gì khác, chính là mong muốn có thể tìm được người con trai định mệnh của đời mình.

Một người yêu tôi giống như cách mà Len đã yêu.Một người đủ mạnh mẽ và hoàn hảo để lấp đầy vị trí của Len khi anh đã đi mất.

Tìm được một người thứ hai giống Len quả là khó hơn cả hái sao trên trời,tôi thừa thông minh để hiểu được điều ấy,nhưng không hiểu sao trái tim tôi vẫn luôn quanh quất kiếm tìm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net