Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_À mà, Rin này

Miku nói, giọng lúc này đã vui vẻ trở lại.

_Cậu còn nhớ chuyện mà tớ nhờ cậu không?

_Là chuyện gì? - Tôi hỏi, nét mặt ngạc nhiên tột độ.

_Chuyện tớ nhờ cậu nói vè tớ với Kaito ấy - Miku nói, ánh mắt nhìn tôi dò hỏi.

_Cậu đã làm chưa?

Tôi cảm thấy trái tim mình như ngừng đập trong tích tắc.

Ôi không. Ôi không.

Tôi đã quá say sưa trong những câu chuyện dài bất tận cùng Kaito mà quên khuấy mất nhiệm vụ Miku giao cho.

Tôi thật là một đứa bạn vô tâm và ích kỉ.

Giờ thì sao đây?Tôi nên trả lời thế nào đây?Thú nhận sự thật hay lại tiếp tục trắng trợn nói dối?

Không...không được,tôi đã lừa dối Miku hơn một lần và thế là quá đủ rồi.Tôi không thể tiếp tục vô liêm sỉ mà gạt cậu ấy thêm lần nữa.

Nhưng...chả lẽ...lại nói thật?Miku nhất định sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa cho mà xem...Tôi phải làm gì bây giờ?

_Miku à...Tớ...

Tiếng chuông điện thoại đột ngột cất lên, cắt ngang câu nói đang dở chừng của tôi.

Mừng rỡ vì được giải thoát khỏi tình huống khó xử, tôi nhìn Miku bằng ánh mắt xin-lỗi-nhưng-tớ-đang-có-chút-việc-bận, tắt nhạc chuông và rồi lững thững đi ra khỏi lớp, bước ra ngoài hành lang đầy ánh nắng.

Cúi xuống nhìn vào tên người gọi đang hiện lên trên màn hình điện thoại, tôi hơi ngạc nhiên một chút.

Là Len.Anh gọi cho tôi vào giờ này,khi tôi đang ở trường,để làm gì?

_Anh

Ngay cả khi ở cách xa nhau cả dặm, tôi vẫn có thể cảm thấy được hơi thở của Len, cảm nhận được nụ cười và hơi ấm dịu dàng của anh ở đầu dây bên đó.

Tôi khẽ rùng mình, cái này gọi là gì?Thần giao cách cảm sao?

_Có chuyện gì vậy anh?

_Neru...

Từ đầu tiên mà Len thốt ra giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào tâm trạng vui vẻ của tôi.

Tôi co người lại,cảm giác khó chịu,chộn rộn mỗi khi thấy Neru ở cạnh Len lại ập về, cào xé trong lòng.

_... và anh sẽ ra ngoài ăn tối nay...nên anh có thể không về nhà với em được,Rin ạ.Cơm anh đã chuẩn bị sẵn, thức ăn anh cũng đã nấu rồi...Có lẽ tối nay em sẽ phải ăn một mình.Anh xin lỗi.Anh hứa sẽ cố gắng trở về với em sớm nhất có thể

Len vốn luôn luôn chu đáo và ân cần như thế... nhưng tại sao lần này, nó lại khiến cho lòng tôi buồn đến như vậy?

Tại sao không phải là một cô gái khác... mà lại là Neru?

Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở và nhịp tim tăng dữ dội...

_Rin?Em không sao chứ?

Len hỏi, giọng anh tràn ngập hoảng hốt và lo lắng.

Tôi thở dốc, cố gắng làm cho mình trở nên bình tĩnh lại.

Không... Không được.Không phải lúc này.Tôi đã lớn rồi, không nên để cho anh phải lo lắng chỉ vì sự ích kỉ của chính mình nữa.

Anh có thích Neru hay không,có thích ở cạnh chị ấy hay không, là quyền lựa chọn của anh.

_Không sao ạ

Tôi nhẹ nhàng nói, dần dần kiểm soát được trở lại nhịp thở của chính mình.

Hai bàn tay nắm chặt đến bật máu, tôi cố mím môi lại, ngăn không cho mình bật khóc.

_Vâng, em biết rồi.Anh và chị đi vui vẻ nhé

Len cuời dịu dàng.

_Cảm ơn em

Anh đâu có biết rằng, để nói được những từ ấy, tôi đã phải khổ sở đau đớn như thế nào.

Nhưng giống như một trò đùa độc ác của số phận,tôi...Tôi lại diễn quá giỏi.

Giống như một bản năng sẵn có, tôi có thể dễ dàng che đậy cảm xúc của mình, hoặc buột ra một lời nói dối không chớp mắt giống như cách mà tôi đã làm với Miku trước đó.

Những lời nói dối như vậy, hầu như đều vô hại và không làm ảnh hưởng đến bất kì ai khác... nhưng lại đâm những nhát dao vô hình vào trái tim của tôi.

Mỗi lần nói dối là tâm hồn tôi áy náy dằn vặt.Mỗi lần phải diễn là con tim tôi day dứt đau khổ.

Chính là lúc này đây.Khi mà tôi phải đóng vai cô em gái ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn không có vấn đề gì với chuyện anh đi với cô gái khác, và tỏ ra rằng mình vẫn hoàn toàn vui vẻ.

Tôi đã nhập vai đạt đến nỗi anh gần như không tỏ ra nghi ngờ một chút gì.Tôi nên vui...hay nên buồn vì chuyện ấy?

Nhấn nút tắt cuộc gọi và nắm chặt điện thoại trong tay mình, tôi cúi gằm mặt xuống, mắt nhìn trân trân vào những họa tiết trên gạch lát sàn.Ầng ậng nước.Một giọt nước mắt tủi thân âm thầm chảy xuống.

Trước mặt anh, tôi có thể tỏ ra cứng rắn, nhưng trong lòng...tôi dường như đã chết rồi.

Tại sao?Tại sao tôi lại phải đau đớn đến thế?Tôi yêu anh.Giống như cách mà tất cả những người em gái khác yêu chính anh trai của mình.Hoàn toàn trong sáng không vẩn đục.Lại càng không phải theo kiểu loạn luân mà xã hội ai cũng khinh bỉ dè bỉu.Vì nếu chuyện đó xảy ra, tôi đã phải biết trước từ rất lâu rồi.

Trái tim tôi là thứ hiểu được tình cảm trong lòng tôi rõ nhất, nên nếu tôi coi anh hơn cả một người anh trai, nó chắc chắn đã phải mách bảo điều đó cho tôi,đã phải cảnh báo cho tôi điều đó từ lâu.Nhưng không...chuyện ấy đã không hề xảy ra.

Vậy thì...tại sao?

Tôi không biết.Chỉ biết là, cuộc nói chuyện vừa rồi đã rút sạch toàn bộ năng lượng và suy nghĩ của tôi trong cả buổi chiều hôm ấy.

Tôi không thiết tha nghe giảng.

Tôi không muốn nói chuyện với Miku.

Tôi không có tâm trạng để làm bất cứ một điều gì hết.

Trong đầu tôi chỉ tua đi tua lại cái viễn cảnh đáng sợ, cái viễn cảnh Len và Neru sẽ ở bên cạnh nhau...mà không hề có tôi.

Tất cả những gì tôi muốn làm là hét lên, là đập đầu thật mạnh xuống bàn để quên đi tất cả những suy nghĩ kinh khủng ấy.

Tại sao lại là chị ta.

Có lẽ nếu Len đi cùng với Gumi hay Lily, hay bất kì cô gái nào khác theo đuổi anh, thì tôi đã chẳng phải khổ sở như thế này.

Nhưng Neru....thì lại khác.

Ở chị ta có một cái gì đó rất khác với những cô gái còn lại.

Không biết điều đó là gì, nhưng nó thực sự làm cho tôi cảm thấy bất an.

Từ cái cách mà chị cư xử với tôi, cho đến cái cách chị nhìn tôi như thể đang giấu tôi một chuyện gì đó.Một bí mật đen tối.Có thể về Len, hoặc chị ta, hoặc có thể là về chính tôi.

Tôi không rõ.Có thể tất cả chỉ là do trí tưởng tượng, nhưng tiềm thức của tôi luôn luôn phát tín hiệu cảnh báo mỗi khi Neru lại gần Len.

Rốt cục, chị ta thực sự là ai?Và chị ta muốn gì ở anh?

Tôi lại cảm thấy những giọt nước mắt bất lực trào lên nơi khóe mắt mình.

Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, kết thúc tiết học cuối cùng.

Tôi thu xếp sách vở và bỏ về lặng lẽ như một cái bóng, mặc kệ cái nhìn lo lắng của Miku.

Thực sự thì tôi là ai?

Có phải lúc nào cũng là kẻ ra rìa, là người thừa thãi trong mối quan hệ của tất cả mọi người không?Miku và Kaito.Len và Neru.Sớm thôi,tôi sẽ trở thành vật cản trở của tất cả những mối quan hệ ấy.Rồi tôi sẽ đi đâu?Sẽ về đâu?Mọi nguời đều bỏ tôi lại phía sau, vậy thì tôi còn lại cái gì?

Nỗi cô độc gặm nhấm tâm hồn tôi, khiến tôi càng cảm thấy mình trở nên đáng thương và nực cười hơn bao giờ hết...

Một ngón tay đụng nhẹ vào bàn tay tôi.Rồi hai ngón.Rồi cả bàn tay của người đó nắm lấy, siết chặt những ngón tay lạnh giá của tôi,giữ chúng trong lòng mình.

Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu.

Kaito dịu dàng nhìn tôi, đôi mắt xanh phảng phất lo lắng xen lẫn với buồn bã.

_Rin...Hôm nay cậu sao vậy?Cậu im lặng trong lớp và chẳng nói chuyện với ai...Tớ...Tớ đã rất lo cho cậu...

Bàn tay tôi vô thức siết lấy Kaito.

Ít ra vẫn còn có người thực sự lo cho mình.Ít ra vẫn còn có cậu ấy.

Tôi cười nhẹ, trao cho Kaito ánh nhìn trìu mến đầy biết ơn.

_Tớ ổn - Tôi nói khẽ.

Những hạt mưa bay lất phất giữa không khí se lạnh, rơi trên gò má nóng hổi của tôi.

_Chỉ là suy nghĩ một chút chuyện về người đó

_Về ai? - Kaito hỏi.

Tôi nhìn Kaito, mỉm cuời, và rồi chầm chậm lắc đầu.

_Một người rất rất quan trọng đối với tớ.Một người mà tớ nguyện sẽ dành trọn cả cuộc đời này để ở bên.Chỉ tiếc là... bây giờ,người đó đã sắp rời xa tớ rồi

Tôi biết là sự thật không phải như vậy. Dù Len có tình cảm với Neru hay không, tôi chắc chắn tình yêu thương anh dành cho tôi vẫn sẽ vẹn nguyên, không thay đổi. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn không thể kiềm chế thốt ra những lời đau khổ kia.

Có lẽ... tôi đã bị mờ mắt bởi cảm giác đau đớn và cô độc.

Có lẽ, cái viễn cảnh Neru và Len lại hiện về choán đầy trong tâm trí, khiến cho tôi quên đi hết tất cả.

Tôi nắm chặt tay lại, cúi gằm mặt xuống, không muốn để cho Kaito nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ yếu đuối đang rơi lã chã trên khuôn mặt của mình...

_Nhưng Rin... cậu còn có tớ

Kaito thì thầm, và trong phút chốc tôi nhận ra cậu ấy đang ghì tôi vào lòng, rất chặt.

_Tớ đã dõi theo cậu từ lâu lắm rồi...Tớ luôn muốn trở thành một người bạn tốt của cậu, trở thành một phần cuộc sống của cậu, chỉ có điều hôm nay tớ mới đủ can đảm để nói ra điều ấy...

_Kaito...

_Rin...

Cảm giác khi biết có một người thực sự, thực sự quan tâm đến mình, nó sẽ như thế nào nhỉ?

Đối với tôi,nó mới thật lạ lẫm làm sao...

Ở trường, tôi không phải là một học sinh thật sự năng nổ hay có quá nhiều bạn bè.

Tôi có hòa đồng, có nói chuyện với mọi người, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức xã giao.

Miku cũng chỉ quan tâm đến tôi trong một chừng mực nhất định.

Vậy nên khi biết Kaito đã luôn dõi theo mình, luôn lo lắng cho mình, tôi cảm thấy trái tim yếu đuối của mình như vỡ òa ra vì hạnh phúc.

Ngay cả Miku cũng chưa bao giờ lo cho tôi đến như vậy, chưa bao giờ.

Miku...

Miku.

Cái tên Miku hiện ra trong trí óc giống như một hồi chuông đưa tôi trở về hiện thực.

Phải rồi, Miku thích Kaito.

Và tôi có trách nhiệm làm cầu nối, giúp cho cả hai đến được với nhau... phải vậy không?

_Kaito...

Tôi khẽ đẩy Kaito ra một chút.

Cậu ấy nhìn tôi,ngạc nhiên và dò hỏi.

_Sáng mai... cậu có thể qua đây và cùng tớ đi học được không? Tớ... tớ muốn giới thiệu cậu với một người

Miku và tôi vốn luôn cùng nhau đi học vào buổi sáng.
Có lẽ, bằng cách rủ Kaito đi cùng chúng tôi và để cho hai người đó có cơ hội được nói chuyện, tôi sẽ sớm không phải can dự vào chuyện tình cảm riêng tư của Miku nữa.

Tôi căm ghét cái cảm giác mình là một vật cản. Kể cả khi, Kaito là người tìm đến tôi trước.

_Uhm được rồi

Kaito mỉm cười, giọng nói của cậu ấy thoáng chút do dự.

_Nhất định tớ sẽ đến

_Cảm ơn cậu

Chúng tôi dừng lại trước ngôi biệt thự màu xám tro lạnh lẽo,nằm khuất sau những cây liễu lá xanh như mắt ngọc.

Là nhà của tôi.Ngôi nhà vốn đã lạnh lẽo, nay lại càng thêm cô quạnh khi vắng bóng anh.

Bất giác cổ họng tôi khô khốc.Tôi không muốn bước chân vào nhà, không muốn phải trải qua cảm giác đơn độc một mình trong bóng tối một chút nào.

_Tớ về đây - Kaito vẫy nhẹ tay, ra dấu cho một lời tạm biệt.

_Mai gặp lại cậu, Rin

Tấm lưng rộng lớn của Kaito xoay về phía tôi.

Cậu ấy chuẩn bị bỏ đi.

Cậu ấy chuẩn bị đi.

Không.Không.Không... Tôi không thể chịu đựng nổi sự cô độc này thêm một phút nào nữa. Những người tôi cần nhất, yêu nhất đều không còn ở đây...Tôi....đơn giản là không thể...

_Khoan đã !

Bàn tay tôi níu chặt lấy cánh tay Kaito trước cả khi trí óc tôi kịp nhận thức được hành động của mình.

Kaito sững người.Giữa bầu không khí giá lạnh, hai má cậu ấy dường như thoáng đỏ.

_Rin? - Ánh mắt cậu ấy lộ rõ sự lo lắng.

_Có chuyện gì vậy?

_Tớ không hiểu bài thầy giảng chiều nay... - Đôi lúc tôi thực sự căm ghét cái tài nói dối không chớp mắt của mình- nhưng thỉnh thoảng nó lại giúp ích cho tôi, rất nhiều là đằng khác.

_Không một chút gì cả. Nên cậu có thể ở lại giảng cho tớ một ít không, Kaito?Tớ xin cậu đấy.Bây giờ tớ chẳng biết nhờ ai cả... Kaito...

Tôi nỗ lực trong tuyệt vọng để níu giữ Kaito ở lại.

Tôi chẳng cần Kaito giảng bài cho tôi, chẳng cần một cái gì hết.

Tôi chỉ muốn tối nay mình sẽ không phải cô độc trong căn nhà cô quạnh này.Nhớ về Len. Khóc vì Len. Tôi muốn sự hiện diện của Kaito sẽ khiến cho mình có thể quên được anh... dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.Đơn giản là tôi muốn quên đi hết tất cả.

_Xin cậu... Kaito...

_Được rồi, Rin

Kaito khẽ lau những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, tự hỏi tại sao tôi lại phải tỏ ra đau khổ đến mức như vậy...

_Tớ sẽ ở lại đây với cậu.Bất cứ khi nào cậu cần

_Cảm ơn cậu, Kaito...

Tôi thì thầm, những giọt nước mắt vẫn cứ lăn dài...

Tôi biết tối nay sẽ là một buổi tối chẳng hề dễ chịu, giống như mọi buổi tối vắng Len vẫn thế.

Nhưng tôi không hề đơn độc. Và đó là tất cả những gì tôi cần.... tôi muốn... vào lúc này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net