Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_Neru... chị...

Tôi đang lắp bắp không ra tiếng thì tiếng chuông hết giờ vang lên.Neru nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi, ngăn không cho tôi hỏi thêm bất kì câu gì.

Tôi như đang rơi vào vòng xoáy hỗn độn của cảm xúc.Hoang mang, lo lắng, hoảng sợ.

Neru thực ra đang che giấu chuyện gì?Chị ta... chị ta rốt cục là gì của Len?Tôi không thể nào đoán ranổi.Hẳn đó là một bí mật động trời, một bí mật mà cả Len và Neru đều không muốn cho tôi biết... phải vậy không?

Tôi ngồi yên như chết, mắt nhìn trân trân vào không khí trong suốt những tiết học còn lại. Len làm gì cũng đều có lí do.Nếu anh đã không muốn cho tôi biết, hẳn phải là vì một lí do chính đáng nào đó- và tôi cũng không nên phí công vô ích mà đào bới, lục tung lại quá khứ của hai người họ làm gì.

Nhưng thực sự, tôi không thể nào kiềm chế được cơn tò mò khủng khiếp đang trỗi dậy trong lòng... nhất là khi chuyện đó còn lien quan đến tôi. Đến tôi. Len, Neru và tôi- giữa ba chúng tôi bị ràng buộc bởi điều gì?

Tôi ghét phải chấp nhận những thứ mơ hồ.Tôi muốn được biết sự thật.

_Rin Kagamine, đã hết giờ rồi đấy

Tiếng của cô bạn Teto vang lên làm cho tôi choàng tỉnh.

Tôi nhìn quanh.Lớp học vắng vẻ tịnh không một bóng người, chỉ còn lại mình Teto và tôi.

_Tớ xin lỗi - Tôi mỉm cười ngượng nghịu. - Tại tớ...tớ phải suy nghĩ về một vài chuyện...

_Về bạn trai cậu phải không? - Teto nhìn tôi và nháy mắt. - Trời, Rin ạ, trông cậu cứ như đang thất tình ấy!

Tôi há hốc miệng.

_Không, không phải, thật ra tớ đang nghĩ về...

Tôi nói, nhưng rồi quyết định im bặt giữa chừng. Cậu ấy sẽ chả tin đâu.Làm gì có ai, trừ tôi ra, mải nghĩ về chính anh trai mình đến mức quên cả thời gian chứ?

Mà lúc nghĩ về Len trông mình giống như đang thất tình lắm à, tôi sửng sốt nghĩ thầm.

_Không có gì - Tôi nói. - Tớ đi ăn trưa đây, chào cậu nhé Teto

_Bye Rin! - Teto vui vẻ đáp lại.

Bước ra khỏi hành lang vắng tanh, tôi thở dài.

Kaito và Miku đã đi trước mà chẳng hề đợi tôi gì hết.Cũng có thể vì cả hai mải nói chuyện với nhau mà quên mất tôi chăng?Thế thì kệ, xem như một tín hiệu đáng mừng... chỉ có điều, bây giờ tôi biết đi ăn trưa cùng ai đây...?

_Rin

Bàn tay ai đó xoay người tôi lại và chỉ trong phút chốc, cơ thể của hai chúng tôi áp chặt vào nhau.

Tim tôi như ngừng đập, chết lặngkhi nhận ra mùi hương quyến rũ quen thuộc...

_Anh Len!

Tôi sung sướng thốt lên.Vòng tay qua cổ anh, tôi kéo anh lại sát mình, hoàn toàn quên mất cả hai đang đứng giữa sân trường.

_Sao anh lại ở đây?

_Anh muốn ăn trưa với Rin - Len mỉm cười, cọ nhẹ má vào má tôi. - Được chứ?

Tôi hơi do dự.

_Em cũng muốn như vậy lắm Len... nhưng mà em phải tìm Kaito trước đã

Bàn tay đặt trên eo tôi hơi siết lại. Len nhìn tôi, giọng anh đột nhiên nghe rất lạ.

_Em vừa nói em phải tìm ai cơ?

_Em...

Tôi ngừng lại khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ phía xa. Miku hớn hở chạy lên trước, giọng hồ hởi như bắt được vàng.

_Rin ngốc!Cuối cùng cũng tìm thấy cậu!Đi ăn trưa với tớ và Kaito không?

_Kaito đâu? - Tôi hỏi, mắt tò mò đảo quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net