Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm đó, tôi đi học về sớm.

Khẽ đẩy cửa vào nhà, tay tôi đột ngột ngừng bặt, nhận ra cánh cửa đã bị ai đó chặn lại, chỉ chừa lại một khe hở đủ nhỏ để nhìn vào trong.

Là ai chứ, nếu như Len không có ở nhà vào lúc này?

Lòng không khỏi thắc mắc, tôi để ánh mắt mình lọt qua khe hở nhỏ, liếc vào bên trong phòng khách vắng lặng.

Tim tôi như ngừng đập.

Len và Neru đang đứng mặt đối mặt, nhìn nhau trong câm nín. Toàn thân Neru trắng bệch, ngăn cản mình không để lộ ra bất kì một sự tức giận nào.

_Len, tại sao? - Chị ta hỏi, giọng khàn đặc vì phải cố nuốt cơn giận dữ vào trong lòng. - Chỉ vì vậy, mà cậu cấm không cho tớ đặt chân vào ngôi nhà này ư?

_Cậu cũng biết rồi mà - Len đáp lại, giọng nói không kém phần lạnh lùng. - Tớ đã tha thứ cho cậu những điều không thể, vậy thì cậu còn có lí do gì để đòi hỏi thêm nữa, hả Neru? Sau tất cả những gì mà cậu đã làm?

_Đó đã là chuyện của năm năm trước rồi

Neru nắm chặt tay lại, run rẩy nhìn vào ánh mắt lạnh tanh không chút xúc động của Len.

_Con bé cũng chẳng bị thương hay thiệt mạng. Chẳng phải nó đang sống hoàn toàn vui vẻ và khỏe mạnh, ở ngay bên cạnh cậu đấy thôi ? Cậu không thể quên hết đi quá khứ và để ý đến tình cảm của tớ à, Len?

_Không - Len thản nhiên nói, đứng yên tại chỗ như một pho tượng. - Cậu thừa biết tớ yêu cô ấy như thế nào rồi cơ mà

_Quên cái thứ tình yêu ngu ngốc đó đi và nhìn thẳng vào mắt tớ đây này, Len

Neru đột ngột nắm lấy cổ áo Len, kéo anh lại gần một cách thô bạo.

_Cậu thừa biết tớ hơn con bé ở tất cả mọi thứ. Ngoại hình, học thức, cho đến gia thế. Tớ hoàn toàn xứng đáng với cậu hơn bất kì ai trên đời này. Hãy thừa nhận điều đó đi

Trước khi Len kịp phản ứng, Neru ghé môi đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.

Tôi đứng sững, mạch máu dưới cơ thể đột ngột sôi lên, lấn át hoàn toàn mọi giác quan còn lại.

Là cảm giác hụt hẫng, đau khổ. Cảm giác như vừa mất đi thứ quan trọng nhất trên cuộc đời này.

Không suy nghĩ gì cả, tôi quay người, chạy thật nhanh ra khỏi ngôi nhà, để mặc nước mắt rơi đầm đìa trên khuôn mặt mình.

Tôi ghét Neru. Tôi hận vì đã để cho chị ta được phép bước chân vào cuộc sống của tôi và Len... Chị ta lấy cái quyền gì để mà nói về tôi với Len bằng cái giọng khinh miệt đó?

Bước những bước chân vô hồn trên vỉa hè, tôi thẫn thờ, chẳng biết rồi mình sẽ phải đi đâu. Nhà là nơi duy nhất tôi có thể quay về, nhưng hiện tại, tôi không muốn về đó, không muốn phải đối diện với cả hai người. Ánh sáng của buổi chiều tà phủ lên, khiến cho cái bóng dài trên mặt đất càng trở nên cô độc và lạnh lẽo...

_R... Rin...

Ai đó gọi tôi, giọng nức nở. Miku bấu chặt lấy vai tôi, nước mắt lăn dài trên gò má ửng hồng của cậu ấy. Tôi luống cuống ôm cô bạn vào lòng, bối rối không biết phải làm gì. Đã có chuyện gì tồi tệ xảy ra sao...?

_Tớ... tớ đã tỏ tình với Kaito... - Miku thổn thức, những từ ngữ lắp băp đứt quãng. - Và cậu ấy đã từ chối...

_Đồ ngốc! - Tôi khẽ trách, lông mày nhíu lại. - Cả hai mới chỉ quen nhau được hơn một tháng. Sao cậu có thể vội vã như vậy?

_Vấn đề không phải là ở đó... Rin

Miku nghẹn ngào, những ngón tay bấu chặt lấy người tôi đau điếng.

_Cậu ấy bảo cậu ấy đã thích người khác... Từ rất lâu rồi...Vậy hóa ra mọi nỗ lực của tớ đều là vô ích...

Tôi sững lại một chút, bất ngờ trước lời của Miku.

Kaito... cậu ấy đã có người mình thích rồi ư? Tôi đã tưởng cậu ấy là mẫu người chỉ suốt ngày chúi đầu vào công việc thôi chứ... Thở dài, tôi khẽ siết nhẹ lấy vai Miku,ôm lấy người cô bạn vẫn còn đang run rẩy.

_Có thể đó chỉ là cái cớ để cậu ấy từ chối cậu thôi thì sao, Miku - Tôi nói nhẹ. - Cứ bình tĩnh, để tớ đi nói chuyện với cậu ấy

[...]

Tôi tìm thấy Kaito đang ngồi thẫn thờ một mình trong phòng họp của hội học sinh, mắt đăm đăm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lí do mà Kaito từ chối Miku, thật ra tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Miku không phải là mẫu con gái mà Kaito thích, đó là chưa kể, cả hai còn chưa có nhiều thời gian tiếp xúc và thấu hiểu nhau...

Nhưng tôi không tài nào lí giải nổi tại sao cậu ấy phải lấy lí do là đã thích người khác để làm sụp đổ hoàn toàn chút hy vọng còn sót lại của cô bạn tội nghiệp.

Tôi thở dài, khẽ tiến thêm một bước. Kaito ngẩng lên, ánh mắt buồn bã, sâu thăm thẳm chạm vào cái nhìn đầy thắc mắc xen lẫn chút oán trách của tôi.

_Kaito... - Tôi bắt đầu.

_Tớ hiểu tại sao cậu lại đến đây

Kaito thở dài, đôi môi cong lên thành một nụ cười buồn bã bi thương.

_Nhưng tớ chẳng còn cách nào khác. Tình cảm của tớ đã dành cho người khác mất rồi

_Là ai?

Tôi ngồi xuống trước mặt Kaito, quyết tâm phải làm cho rõ được mọi chuyện.

_Ngay cả thế đi chăng nữa, cậu cũng không nên để Miku mất hết hy vọng như vậy. Ba năm trung học vẫn còn dài. Miku sẵn sàng cố hết sức, nếu điều đó có thể giúp cô ấy làm cậu thay đổi tình cảm của mình

_Chuyện đó là không thể - Kaito mỉm cười. - Cậu sẽ nghĩ thế nào, nếu người mà tớ thích ngày nào cũng xuất hiện bên cạnh Miku, ân cần với tớ và luôn lo lắng cho tớ nhiều hơn cả những gì mà Miku đã làm? Nếu cậu là tớ thì cậu có thể quên cô gái ấy đi và chỉ tập trung vào Miku được không, Rin?

_Kaito... tớ...

Tôi sợ sệt đáp lại, một phần trí não tôi dường như đã bắt đầu hiểu ra ai là người mà Kaito nói tới.

Kaito đứng dậy tiến về phía tôi, còn tôi thì lùi lại, lo sợ không hiểu cậu ấy đang muốn gì. Chúng tôi cứ như vậy cho đến khi lưng tôi va nhẹ vào bức tường cuối phòng.

_Tớ biết như thế này thật ích kỉ, nhưng...

Kaito giam giữ tôi giữa hai cánh tay mạnh mẽ của cậu ấy, ánh mắt nóng rực như xoáy vào người tôi, thiêu đốt.

_Tớ thật sự thích cậu, Rin ạ. Hãy quên Miku đi và chỉ nghĩ về tớ mà thôi

Dứt lời, đôi môi cậu ấy va thật mạnh vào môi tôi, hai cánh tay siết lấy người tôi thật chặt. Tôi chết điếng, cảm giác như bên trong mình có thứ gì đó đang vỡ vụn.

Không. Nụ hôn đầu tiên của cuộc đời tôi. Không. Kaito luồn tay vào mái tóc tôi, áp đầu tôi gần hơn nữa vào khuôn mặt nóng bừng của mình. Tôi yếu ớt chống cự, tâm trí vẫn không ngừng gào thét.

Nụ hôn đầu tiên của tôi. Không được.

Tôi không cam tâm để nó bị vuột mất bởi người con trai mà tôi không thích, không bao giờ!

_Đồ xấu xa!

Giật mạnh người ra khỏi vòng tay của Kaito, tôi dang tay, tát thật mạnh vào khuôn mặt đang sững sờ kia.

Kaito đưa tay chạm nhẹ lên bên má đỏ lừ, ánh mắt dường như vẫn không thể tin nổi. Cố gắng nắm chặt tay để kiềm chế giọt nước mắt uất ức đang chỉ chực trào ra, tôi chỉnh lại chiếc áo đồng phục hơi xộc xệch, trao cho Kaito cái nhìn lạnh lùng.

_Tớ không bao giờ đi cướp lấy người mà bạn thân của mình yêu quí, Kaito ạ - Tôi nói. - Tớ vốn luôn luôn yêu quí và ngưỡng mộ cậu, nhưng... sao cậu lại có thể làm thế?

_Rin... tớ xin lỗi... - Kaito nói, run rẩy và hối hận khi thấy tôi đã đau đớn như thế nào. - Tớ chỉ muốn cậu biết... Rin, tớ thích cậu, thích cậu rất nhiều

_Tớ hiểu... - Tôi nói, thở dài.- Nhưng chuyện giữa hai chúng ta chỉ đơn giản là không thể. Hãy quên chuyện này đi. Tớ hy vọng sau này chúng ta vẫn có thể là bạn

Kaito khẽ gật đầu,ánh mắt vẫn lạnh lẽo và u tối.

Trong một chốc, tôi thoáng nhìn thấy một mái tóc vàng lướt qua nơi cửa phòng, nhưng khi chớp mắt nhìn lại, thì mái tóc ấy đã biến mất như chưa hề tồn tại.Giống như một cơn gió.

Có lẽ, tôi đã nhìn nhầm...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net