Đoạn Video/chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nheo y hệt anh trai mình. "Cứ tuôn ra hết đi! Đây là cơ hội hoàn hảo để cho cả thế giới biết về sự thật rằng mấy ông anh kia không có ngầu như mấy lời có cánh mà báo chí dành cho họ đâu!"

Kageyama Miwa bao dung cười, nàng lấy một tay che miệng. "Chị ước rằng mình có thể thoải mái như thế, nhưng đây là chuyện riêng kiểu riêng tư đó, không phải mấy chuyện bên lề xấu hổ đâu. Nên lần này em hãy toả sáng đi Natsu-chan."

Nói xong, nàng quay sang người phụ nữ ngồi gần đó. "Hoặc là cô có chuyện gì muốn chia sẻ không, Hinata-san?"

Người phụ nữ nọ lắc đầu, bà mỉm cười hiền hậu. "Buồn thay rằng ta kể chuyện không hay đâu. Con thấy đấy, năng khiếu của Shouyou và Natsu đều là di truyền từ người cha quá cố của chúng." Sau đó, với biểu cảm quý mến, bà nói thêm. "Còn nữa, Miwa, ta đã nói rằng con không cần phải dùng kính ngữ với ta. Con cũng là người trong nhà, nhất là giờ tụi nhỏ cũng chính thức kết hôn rồi."

Miwa cũng nở nụ cười chân thành với tất cả sự biết ơn. "Dù vẫn con chưa quen lắm, nhưng con cảm ơn mẹ."

"Tobio-nii thì quen từ lâu rồi cơ. Nhưng chắc đấy là do ảnh đã tập suốt từ hồi cấp 3 rồi," Natsu khúc khích, vui vẻ bóc mẽ anh rể.

Là một người tự nhận kém khoản kể chuyện, mẹ em cuối cùng vẫn nói mấy câu tiết lộ. "Thằng bé quá lịch sự, đến mức ta cũng thấy ngại cho nó. Phải mất đến ba năm nó mới thôi không gọi ta là Hinata-san nữa."

"Đấy là do hai anh ấy quá bận chơi trò bạn thân," Natsu càu nhàu. Sau đó em lại nói nhỏ. "Mặc dù Tobio-nii gần như sống ở nhà mình và con còn bắt gặp hai anh ấy ân ái với nhau đến tám tỉ lần."

Câu nói này khiến cho Miwa phải bật cười—dù đã che miệng nhưng tiếng cười của nàng vẫn dễ dàng nghe thấy được—một biểu cảm chưa ai từng nhìn thấy trên mặt em trai nàng, trừ khi có Shouyou ở bên cạnh. "Chúng nó làm thế thật à?"

"Ô vâng!" Natsu thấy có người chú ý đến câu chuyện của mình thì tâm trạng vui đến quên lối về. "Hai ông ấy còn không có tí đứng đắn nào, như người ta thì có làm gì thì làm trong phòng anh Shouyou thôi đúng không! Đằng này cứ thỉnh thoảng em lại thấy họ ngủ chồng đống lên nhau trên ghế dài phòng khách, hoặc là ôm ấp trong kotatsu vào mùa đông ấy."

"Làm ơn nói với chị là em có ảnh chụp lại mấy lần đó đi Natsu-chan."

Một nụ cười lém lỉnh bung nở trên mặt em. Cô gái nhỏ lấy điện thoại từ trong túi xách, rất tự hào mở ra. "Em có cả một album về mấy cái khoảnh khắc đó cơ."

Hai cô gái sau đó mải mê tán dóc và cười rúc rích trước những tấm ảnh của anh em họ. Trong một giây, camera giống như muốn zoom lớn góc quay chỗ chiếc điện thoại họ đang cầm, nhưng chợt nhận ra việc làm đó có thể không được lịch sự.

Bên cạnh họ, bà Hinata tặng cho camera một ánh nhìn thông cảm nhưng vui vẻ. Người đứng sau máy quay đang kính trọng nói vài lời với bà nên người xem không còn nghe thấy âm thanh nữa, sau đó góc máy lại rời đi.


Trong khi di chuyển đến một nhóm khách khác, camera lướt qua—nhưng vẫn đủ chậm để bắt được cuộc đối thoại của cặp đôi mới cưới, có vẻ họ vừa trò chuyện xong thì một tiếng hắt hơi có chút lớn của Shouyou đập vào màn hình.

"Oi, đừng có để bị cảm bây giờ chứ," Tobio dịu giọng nhắc nhở, tuy thế y vẫn lấy một cái khăn mềm ở bàn bên cạnh để lau mũi cho chồng mình.

"Tớ có sao đâu!" Shouyou phồng má. "Chắc có ai đó đang nói đến tớ thôi."

"Ai rảnh hơi đi tán phét về cậu chứ đồ—" câu mắng của y bị cắt ngắn bởi y cũng lại hắt hơi một cái.

Shouyou khịt mũi cười. Sau đó, với tông giọng châm biếm cậu nhại lại. "Đừng có để bị cảm bây giờ chứ, Cảm-geyama."

"Cậu nhận ra rằng lúc này cậu đang tự nói xấu bản thân đấy chứ hả? Hoặc thế hoặc là nói chị gái tớ?"

"Chết toi!" Shouyou bật thốt. "Tớ quên mất tiêu."

"Cậu đúng là đồ ngốc, Shou ạ."

Họ lại tiếp tục hục hặc, may mắn thay người xem không phải lo mình sẽ phải nghe đến nhức đầu, vì camera đã hoàn toàn đi khỏi khu vực nọ.


Lần này, màn hình mở ra bằng hình ảnh ai đó đang bình phẩm.

"Nhạc nhẽo kiểu gì thế nhở?"

Vài người ngoái lại, một số người còn nheo mắt cố nghe rõ hơn những bài hát được phát trong hội trường.

"Sao thế? Toàn bài hay cả mà?" Adriah Thomas trông gần như bất bình.

"Trừ đoạn em chỉ biết một nửa chỗ đó," Inunaki Shion phàn nàn. "Với cả, tại sao lại là nhạc Tây?"

"Bây giờ cậu mới nhận ra à?" Sakusa Kiyoomi nhìn lạnh nhạt nhìn anh. "Kageyama Shouyou-kun hồi ở kí túc xá nghe mấy bài này suốt còn gì."

"Cậu ấy nói mấy bài đó toàn là Tobio-kun giới thiệu cho nghe," Miya Atsumu nhún vai giải thích. "Mặc dù tui cũng không bao giờ đoán được rằng Tobio-kun thích thể loại nhạc như này."

"Có lẽ là do chú có gu nhạc dở tệ," Adriah nửa đùa nửa thật mắng. "Đây toàn là bài kinh điển cả đấy." "Nghe lãng mạn ghê ta ơi!" Bokuto Koutarou đồng tình, vừa đang ngân nga theo bài 'Close to you' của The Carpenters đang phát trên loa tổng, anh cúi xuống nhìn vị hôn phu của mình—đang khoác tay và đứng sát bên anh—với ánh nhìn dạt dào yêu thương.

"Đúng vậy, lãng mạn thật đấy." Akaashi Keiji gật đầu, nghiêng đầu tựa lên vai anh.

"Ờ hở, không phải ai cũng có bồ đâu," Inunaki kêu ca, anh căm phẫn nhìn họ.

"Đây là đám cưới mà Shion," Oliver Barnes mắng. "Tất nhiên là phải lãng mạn rồi."

"Mấy đứa nó lúc nào cũng thế này à?" Hirugami Fukurou hỏi người đồng chức đội trưởng đứng bên cạnh mình.

"Ồ, không," Meian Shuugo đáp lại với nụ cười rộng miệng. "Này còn đỡ, bình thường mệt hơn nhiều."

Người vợ thân yêu đứng bên cạnh anh bẽn lẽn cười, trong khi biểu cảm của Hirugami trông khá gượng ép.

"Tôi ước mình cũng cười được như thế, nhưng tôi quá hiểu cảm giác của anh mà." Đội trưởng Schweiden Adlers đánh mắt về phía bàn buffet, nơi có thể nhìn thấy Hoshiumi Kourai đang càn quét đồ ăn trên đĩa cùng với Ushijima Wakatoshi đeo một bộ mặt quan ngại đi theo.

"Cậu chỉ có một tên rắc rối thôi," Meian bĩu môi ghen tỵ. "Nhìn đội tôi xem, y chang một cái động điên với sáu tên tăng động, mà trong đấy có đến bốn tên ngáo gấp đôi chỗ còn lại."

"Thôi nào, ít nhất thì một trong số chúng đã kết hôn rồi còn gì."

"Phải," Meian cười. " Và chúng ta cùng hội cùng thuyền rồi. Bởi vì giờ cậu ta là em rể cậu mà."

"Thật là một diễm phúc," dù cho câu nói có phần châm biếm, Hirugami vẫn nở một nụ cười tự hào.

Mọi người đều đang mải mê trò chuyện giữa các nhóm nhỏ, nên người đằng sau camera không thể chen vào để làm phỏng vấn. Và nhóm các tuyển thủ bóng chuyền chuyên nghiệp trông có vẻ còn náo nhiệt hơn hẳn các hội khác.

---------------------------

Chương hai đã lên rồi đây. Đây là chương nói riêng về những vị khách tham dự hôn lễ. Ngoài ra còn có hint các CP khác nữa nha hihi...

Nó dài hơn mình nghĩ...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net