chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên lạc vào một thế giới khác. Nơi đó! Cậu thấy chính mình đang ở trong một ngôi nhà nhỏ, xung quanh toàn là cây cỏ. Mưa đột ngột kéo đến dày đặc, dữ dội. Cây cỏ cũng vì vậy mà đung đưa mình trong mưa, thưởng thúc hương vị đầu mùa, dường như có điều gì đó khiến Vương Nguyên vô thức đi vào bên trong.
-Mẹ, trời mưa lớn quá!
Là cậu mà, cậu đang lúng túng lấy chậu bát ra hứng nước giột. Trông 'cậu' có vẻ nhỏ bé, ốm yếu hơn trước giờ nhiều.
-Con nhanh chui xuống gậm bàn đi Tiểu Tư.
Người phụ nữ vẻ mặt hiền hậu, tuy nhiên lại lo lắng không thôi thúc giục Tiểu Tư.
-Vâng, mẹ cũng mau chui vào. Ngồi mình con chán lắm!
Tiểu Tư kia nhanh nhẹn nắm lấy tay bà rồi ngồi thụp xuống dưới gậm bàn. Bà liền ôm chặt Tiểu Tư, nước mắt nhịn không được mà nức nở tuôn trào.
-Đều tại mẹ không tốt, hại con thành ra như vậy, là tại mẹ!
Người phụ nữ tủi thân chỉ biết ôm đứa con trai bảo bối của mình mà khóc, mà than vãn.
-Mẹ là lỗi của cha con, chính ông ta ham mê phú quý vứt bỏ mẹ con chúng ta!
Tiểu Tư cũng mếu máo mà khóc.
Họ cứ thế mà khóc hết nước mắt, Tiểu Tư còn nhỏ liền thiếp đi trong lòng mẹ mình.
Bão cũng dần tan ra.

Sáng hôm sau.

-Mau mở cửa!!!!
Hai mẹ con Tiểu Tư nghe tiếng gọi liền tỉnh dậy, bà đứng dậy, mau chóng mở cửa.
-Cha!
Bà nhịn không được mà thốt lên tiếng. Từ khi bà rời khỏi căn nhà họ Vương, cũng đã 15 năm trời không nhìn thấy cha chồng cùng chồng cũ cũ của mình.
-Con không định mời ta vào nhà sao?
Cha của ông Vương vẫn oai phong như thế.
-Mời cha mời cha. Tiểu Tư mau nấu trà dâng ông nội.
Ông bước vào, nhìn thấy Tiểu Tư non nớt, ông cuối cùng cũng đó có cháu trai. Vậy mà 15 năm qua phải nuôi cháu gái của kẻ khác để đứa cháu đích tôn này chịu bao thiệt thòi.
-Không cần! Ta chỉ muốn đón Tiểu Tư về nhà.
Ông vừa nói dứt lời liền có 2 thủ vệ đi tới nắm tay Tiểu Tư.
-Không! Đừng làm như vậy với con. Cầu xin người. 15năm qua, con không cần tiền bạc của nhà họ Vương, một lòng chăm sóc cho con trai mình. Nó là dũng khí duy nhất có thể khiến con được sống đến bây giờ. Cha niệm tình cũ, đừng bắt con của con.
Bà ngay lập tức chạy đến chỗ Tiểu Tư nắm lấy tay cậu rồi quỳ xuống. Vẻ mặt thống khổ, dập đầu xuống cầu xin ông. Ông cũng không nỡ, dù gì đây cũng là con dâu mà ông mến nhất.
-Con cũng không thể để nó chịu thiệt thòi được. Hay là con về cùng chịu không?
Ông cúi người đỡ bà dậy.
-Không! Con con sẽ phải nhìn sắc mặt của kẻ khác.
-Con cũng không đủ khả năng nuôi dưỡng Tiểu Tư, vì tương lai của nó, nhẫn nhịn một chút đi.
-Mẹ! Ông nội, con không muốn xa mẹ con, ông mau đi đi.
Tiểu Tư liền thoát khỏi tay của thủ vệ kia lao vào lòng bà, sợ hãi mà lên tiếng.
-Coi như ta cầu xin con, Mã Hoa. Ta cũng không còn sống được bao lâu, ta muốn gặp cháu của ta, được nhìn thấy nó trưởng thành.
Ông nội liền quỳ xuống, bà thấy thế liền đỡ ông lên.
-Được, con...sẽ cố gắng.
Ngay hôm đó Tiểu Tư cùng mẹ quay về nơi cậu đáng lẽ đã ở lâu rồi.
Vừa vào đến nhà đã nhìn thấy vợ mới của con trai mình, ông nội Vương liền cau mày, rồi khẽ bảo hai người.
-Tiểu Tư cùng mẹ ở chung một phòng lớn nhé, trên lầu 3 đấy.
Mã Hoa liền kéo Tiểu Tư đi, cũng không thèm để ý sắc mặt lúc này của Phượng Triệu.
-Ba, có phải người không nể mặt con không? Cô ta đã là chuyện cũ, người không nhất thiết phải như thế.
Phương Triệu ngông cuồng hất mặt nhìn ông nội.
-Nhà này cũng chả phải của mày, tốt nhất nên im lặng mà sống cùng đứa con riêng của mày đi.
-Con riêng? Là ai?
Phượng Triệu bất ngờ, trợn tròn mắt nhìn ông nội.
-Mày tưởng chuyện lăng loằng của mày không ai biết sao? Vương Ngọc là con của kẻ khác. Đếm đầu ngón tay cũng không đếm hết mày đã lên giường cùng bao nhiêu kẻ đàn ông. Lại còn bên ngoài bao nuôi nam nhân.
Ông nội tức đến run người, tay móc trong túi áo khoác xấp ảnh Phượng Triệu cùng kẻ khác vật lộn nhau trên giường.
-Ông dám theo dõi tôi sao? Nên nhớ, nếu tôi và Vương Triết con trai ông li dị, nửa gia sản kia là của tôi.
Phượng Triệu liếc mắt nhìn sấp ảnh, sắc mặt tái nhợt.
-Tao muốn mày ngày ngày phải nhìn thấy Mã Hoa sống vui vẻ mới hả dạ.
Ông nội rời đi, lên lầu.

Hôm sau. Ông nội cùng Mã Hoa ra ngoài có chuyện, Tiểu Tư vừa đi học về liền nghe thấy tiếng rên rỉ trong phòng ngủ của khách. Bản tính vốn hiếu kì, cậu liền rón rén xem trộm.
Trong phòng, Phượng Triệu thở gấp, trần chuồng trèo lên người đàn ông, liên tục cưỡng ngựa. Người đàn ông kia cũng không ngừng thở dốc, tay nhịn không được nhào nặn bầu ngực căng của Phượng Triệu.
-Thật tuyệt. A~ bảo bối cùng nhau thử kiểu khác.
Người đàn ông liền lật ả xuống, kéo ả xuống giường, xoay lưng ả lại, mặt ả đối mặt với bức tường lạnh lẽo. Người kia mạnh dạn đâm thẳng vào.
-Ha...ưm....đã....sướng....sướng chết mất.
Phượng Triệu phóng đãng rên rỉ, ả cứ tưởng trong nhà không có ai. Tiểu Tư đứng ngoài nhìn thấy mọi chuyện liền sợ hãi. Toan bỏ người đi thì vô ý đụng trúng bình hoa trưng kiểu.
Phượng Triệu đang thích thú thỏa mãn liền sợ hãi ngừng lại.
-Là ai?
Người đàn ông vẻ mặt cau có chạy ra ngoài mặc kệ mình đang ở trần.
-A~ là một con thỏ trắng trẻo nõn nà.
Hắn nhìn thấy cậu liền nắm lấy vai cậu, tay xoa nắn gương mặt TiểU Tư.
-Bé ngoan, chút nữa chú thỏa mãn con.
Giọng điệu kinh tởm này rót vào tai cậu khiến cậu nhịn không được mà bật khóc.
-Thả tôi ra.
Cậu gào thét, đẩy hắn ra xa.
-Này, người yêu, thù lao của anh đổi lại là nhóc này nhé.
Hắn liếc mắt nhìn Phượng Triệu đã mặc quần áo từ lúc nào.
-Được, thoải mái.
Ả cười lớn rồi vẻ mặt làm ngơ quay ra ngoài.
-Bé con, chú đây thèm thuồng kiểu xe trấn. Mau đi với chú.
Hắn với lấy quần áo của mình rồi kéo cậu ra thẳng xe mình.
-Cứu tôi với. Cứu!!
Tiểu Tư hét lớn, nhưng cũng vô ích, bởi biệt thự lớn thế này, lại không có ai ở nhà. Nhịn không được lại khóc to.
-Ngoan một chút đi.
Giọng điệu gã lớn hơn, đẩy cậu ra ghế sau, thân mình đè lên. Tay tự lúc nào đã xé được chiếc sơ mi đi học của cậu. Làn da non nớt, trắng mịn, hai quả đào nhỏ nhỏ khiến hắn cực kì kích thích. Hắn ham muốn tột cùng.
-Buông raaaaaaaa
Cậu thét lên liền bị hắn tát một cái rồi nhào vào cổ cậu cắn mút. Mùi vị này thật mê người mà. Tay hắn vì vậy mà chơi đùa hột đào nhỏ trước ngực cậu.
-Thả...ưm....
Cậu liền bị áo của hắn chặn miệng. Nước mắt chảy xuống như mưa rào.
Đau quá! Mẹ ơi, cứu con! Mẹ ơi! Con không muốn.
Tay gã nhịn không được kéo chiếc quần tây cậu xuống, tiếng kéo khóa quâng khiến cậu kích động nhưng không thể kháng cự.
Bàn tay dơ bẩn của hắn len vào trong chiếc quần trong cậu đang mặc.
-A, là tiểu mỹ thụ nhỏ bé đây mà.
Hắn liếm ngực cậu một cái rồi nhanh chóng chiếm đoạt cậu.
-Mau cút đi.
Tiểu Tư, cậu đã tưởng rằng đời này cậu sẽ chấm dứt tại đây. Là một cậu con trai có vẻ lớn hơn cậu, đang ra sức kéo gã đàn ông kia ra khỏi xe, gã kia liền điên tiết bước xuống toan đánh cậu thanh niên kia thì bị một cú đá cao. Sau đó gục ngã xuống, chưa kịp tỉnh táo lại tiếp thêm mấy cú đấm đá khác, lao đến như vũ bão, như muốn thay cậu trút hết nỗi hận trong lòng.
Tiểu Tư ngay lập tức mang đồ vào, lấy áo của gã kia làm áo mình, sau đó bỏ chạy. Người niên thiếu kia ngay sau đó liền đuổi theo cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net