chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thực tại.

Đã 8 ngày, Vương Nguyên mất tích, thi thể Vương Tuấn Khải cũng không thể tìm ra. Dịch Dương Thiên Tỉ khổ não nghĩ cách xoay xở, chống chọi cùng với công ty cũng như tổ chức, nên việc tìm người đành giao lại cho Lưu Chí Hoành và Chu Vũ.
-Tiểu Hoành, cậu ăn chút gì đi, lấy sức đi tìm người.
Chu Vũ cầm hộp cơm đến cho cậu, rồi khẽ thở dài. Hai người bọn họ như điên dại đi tìm người, cũng không có lấy một chút thông tin gì.
-Làm sao đây, cả hai người bọn họ cứ thế mà mất tích.
Chí Hoành mệt mỏi, nước mắt suốt mấy ngày qua đã chảy rất nhiều.
-Tất cả đều tại tôi.
Chu Vũ hiện giờ thực sự rất căm ghét bản thân, chỉ vì muốn giữ mạng sống của em mình mà bất chấp khiến đôi uyên ương kia khổ sở lạc mất nhau, chưa kể hiện giờ chưa rõ tung tích của Vương Tuấn Khải, không biết boss có bị gì không. Quả thực sốt ruột đến chết mất.
-Đúng rồi, còn người có thể giúp chúng ta tìm người.
Lưu Chí Hoành bật dậy, chạy lên phòng mình kiếm đồ.
Chu Vũ cũng mặc kệ, khẽ ngã người lên chiếc ghế.
Tay Chí Hoành run run cầm tờ giấy nhỏ, hên quá, lúc ấy cậu không vứt nó đi. Tờ giấy ghi lại một số điện thoại của người khác.
-Chu Vũ đưa tôi điện thoại.
Giọng cậu nôn nóng, hối thúc Chu Vũ, Chu Vũ cũng mau chóng đưa cho cậu. Làm ơn bắt máy...
-Chị!
Lưu Chí Hoành xúc động, bên kia bắt máy rồi.
_____________________________
Ở một thôn xóm, yên tĩnh, chỉ có mùi nước biển.
Một cô gái nhỏ nhắn, trẻ tuổi, lặng lẽ đi vào phòng, trên tay cầm chén thuốc.
Căn phòng nhỏ đó, có Vương Tuấn Khải.
Cũng đã 8 ngày, kể từ khi cứu với anh ở gần bờ, anh đã vượt qua 8 ngày nguy hiểm nhất của cuộc đời, đối mặt với sự sống và cái chết, từng giây, từng phưt chiến đấu đến tận hơi thở cuối cùng.
Cô gái đứng nhìn anh, bất chợt mỉm cười.
-Rốt cuộc, anh vẫn thuộc về em, Vương Tuấn Khải.
__________________________________

-Thiên Tỉ, anh về rồi. Em, em có cách tìm được người rồi.
Chí Hoành có phần vui vẻ, nhào vào lòng Thiên Tỉ, Chu Vũ lặng lẽ đi vào phòng làm việc của Thiên Tỉ.
-Cách gì?
Giọng nói đầy sự mệt mỏi, lo âu.
-Chị Vi Linh.
-Em nói gì? Vi Linh? Có phải là Liễu Vi Linh không?
Thiên Tỉ bất ngờ nhìn Chí Hoành, người phụ nữ này...
-Đúng thê, chị ấy đang ở bên Pháp, đang trên đường về đây. Thiên Tỉ, chúng ta được cứu rồi.
-Chị ấy chịu về ư?
-Ừm, nghe chuyện em kể, chị ấy tức tốc cho trực thăng của mình quay trở về.
-Vậy thì tốt rồi.
Rốt cuộc, cũng đã có phao tới cứu trợ, bọn họ có thể thả lỏng mình một chút. Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hai người đợi bọn tôi một lát, chúng tôi nhất định đem hai người trở về.

Chu Vũ chán chường, nhìn xung quanh phòng làm việc của Dịch Dương Thiên Tỉ, đúng là, rốt cuộc anh ta đã hiểu vì sao Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải hiểu nhau đến vậy. Căn bản là tính tình họ đặc biệt giống nhau, phòng làm việc tuyệt đối không một vết bụi cho dù có không vào đi chăng nữa.
Ây, sao lại bất cẩn ném điện thoại xuống đất cơ chứ.
Chu Vũ cúi đầu, nhặt điện thoại ở dưới gầm bàn lên, màn hình là hình của Thiên Tỉ cùng Chí Hoành. Là điện thoại cũ của Lưu Chí Hoành đây mà.

__________________

Tại một phòng thí nghiệm lớn, nơi này đang hiện diện một tiếu thiên thần. Vương Nguyên vẫn đang nằm im trên bàn thí nghiệm, thỉnh thoảng lại chau mày, vài giọt nước mắt khẽ khàng rơi ra. Khắc Phong lại tự mình lau nó đi.
-Tóm lại là khi nào em ấy mới tỉnh?
-Đợi cậu ta khám phá hết kí ức của mấy năm trước.
Bạch Sở Ngọc nhởn nhơ đáp lời Khắc Phong.
-Cũng đã 8 ngày rồi.
Khắc Phong nhìn cậu, thở dài một cái.
-Anh có chắc là Vương Tuấn Khải đã chết?
-Tất nhiên, hắn ta có là trời thì cũng không thể nằm sâ dưới nước mà sống qua 8 ngày.
-Nên nhớ, tôi nghe theo anh, đem cậu ta đến đây để khôi phục trí nhớ, điều này đã khiến anh tôi trở mặt với tôi. Cho nên, Khắc Phong anh đừng phụ lòng tôi. Nếu không, cậu ta sẽ yêu thích ở trong quá khứ mất.
Bạch Sở Ngọc nhếch môi nói với hắn vài câu. Đúng thật là anh trai anh ta đã trở mặt, ngay lập tức truy đuổi Sở Ngọc anh, anh lại không tin anh trai chỉ vì cậu ta muốn bức chết em mình.
Xem ra Vương Nguyên này cũng ghê gớm.
-Tôi biết rồi.
Vương Nguyên vẫn cứ trong tình trạng hôn mê khiến Khắc Phong lo lắng không thôi.

___________________________

-Con mẹ nó, tụi kia dám bắt cóc Tiểu Nguyên.
Tiếng đập bàn của cô gái khiến ba người Chu Vũ, Chí Hoành, Thiên Tỉ khẽ giật mình.
-Chị Vi Linh, hiện tại tụi em cũng đã bí quá nên mới nhờ chị. Chị có cách gì không?
Chí Hoành vội vàng nói.
-Tất nhiên, chị đã cho đàn em lục tung cả cái tỉnh thành này lên, có tận chân trời, chị cũng phải tìm ra.
Giọng nói của Liễu Vi Linh đanh lại. Hai mắt nguy hiểm khẽ nheo lại.
Thiên Tỉ cũng mừng thầm.
-Này, Chí Hoành, điện thoại này của cậu à?
Chu Vũ đưa chiếc điện thoại vừa mới nhặt được đem ra cho cậu.
-Điện thoại này, kì quái, rõ ràng là của tôi, nhưng tôi căn bản không có chút kí ức về mật khẩu.
Chí Hoành đón lấy, tay kia gãi đầu cố nhớ.
-Không có chút kí ức? Ý em là gì?
Liễu Vi Linh cau mày lại nhìn Chí Hoành.
-Thực ra, chuyện này em xảy ra khi em ở bệnh viện chăm sóc cho Vương Nguyên, sau đó về nhà liền quên mất.
-Trước giờ, em không hề đặt pass cho điện thoại.
Thiên Tỉ nhìn cậu, rồi lại nhìn điện thoại. Dường như biết được gì đó.
-Vậy thì thử mở khóa xem sao?
Chí Hoành liền vuốt điện thoại, thử ra một dãy số, ngày sinh của cậu cũng không phải, của anh lại càng không. Kỉ niệm ngày cưới cũng sai nốt. Mò thử các số căn bản là không thể ra.
-Thật là, em thử nghĩ xem còn ngày nào của hai đứa tụi em không? Chẳng hạn như, kỉ niệm hẹn hò, số ngày quen nhau, hay lần đầu gặp mặt?
Vi Linh cũng sốt ruột chết đi được.
-Lần đầu gặp mặt? 1002 sao?
Thiên Tỉ tiện tay nhấn vào dãy số.

Ngay lập tức điện thoại sáng lên, may quá mở được khóa rồi.
-Thiên Tỉ, anh quả thật xứng tầm.
Chu Vũ đáng nể phục, theo trí não con ngươi mà nói, để nhớ được ngày tình cờ gặp nhau thực sự quá khó đi...
Sau đó, bọn họ thử tìm trong tin nhắn, điện thoại, video, hình ảnh, tất cả đều kiểm tra, không có gì bất ngờ...
Rốt cục thì điện thoại này có gì??
-Cứ ấn hết các chức năng trong điện thoại đi.
Chu Vũ kiến nghị, tay tiện thể nhấn hết tất cả...
Tay cậu ta dừng lại ở mục ghi chú.
-Đây là?
Đầu óc Chí Hoành mông lung, mơ màng không rõ.
"Là bác sĩ phụ trách Vương Nguyên có vấn đề, đổi thuốc, sau đó bắt cóc."
Ghi chú ngắn gọn, nhưng nói lén tất cả.
Thì ra, thì ra việc kéo dài ở bệnh viện, việc cơ thể Vương Nguyên có dính đến ma túy, tất cả mọi thứ đều là do một tay tên bác sĩ kia làm.
Khốn nạn.
-Lập tức đi điều tra tên khốn đó.
Thiên Tỉ nhìn về phía Chu Vũ.
-Vâng.
Bây giờ mới cảm thấy Chu Vũ cũng có ích cho bọn họ về khoản điều tra thông tin cá nhân của từng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net