chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Tôi đã có vợ, hơn nữa cái gì cũng hơn cô!

Vương Tuấn Khải dứt lời, sắc mặt Tiểu Mễ tái nhợt đi.

-Tại sao? Em chỉ cần ở cạnh anh, em không cần danh phận!

Tiểu Mễ dàn dụa nước mắt, tay nắm chặt lấy tấm mềm, thở dốc.

-Anh, có thể, có thể để em làm việc cho anh, có được không?
Vương Tuấn Khải vẫn ánh nhìn đó nhìn cô.

-Em, em không cần gì nhiều, chỉ cần được ở cạnh anh dù trong công việc cũng được, nể tình em cứu anh, có được không?

Tiểu Mễ lật tấm mềm ra, mạnh mẽ tút kim truyền nước biển ra khỏi tay như rút khỏi gông xích, chạy tới ôm chặt lấy chân anh, mặt cô giờ chỉ có sự bi thương, đau khổ. Nơi tay, vết máu chảy dài.

-Cô hà cớ gì phải lãng phí tuổi thanh xuân mình như thế?

Vương Tuấn Khải nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Ở cạnh người mình thương, không lãng phí.

Tiểu Mễ lắc đầu mạnh. Đôi mắt nhìn anh tỏ vẻ đáng thương.

-Được rồi, nể tình cô cứu tôi, dù đó chỉ là vô tình. Tôi sẽ cho cô một công việc. Cô biết làm kế toán không?

Vương Tuấn Khải có hơi bực bội, khẽ rút chân mình ra khỏi tay cô, đi lại ghế sofa ngồi.

-Không.

-Thư kí?

-Em không biết.

-Ý tưởng sáng tạo?

-Em không biết

-Rốt cục thì cô biết làm nghề gì?

Giọng điệu bắt đầu cau có.

-Em không biết chữ.

Tiểu Mễ ngấn lệ nhìn anh.

-Nhưng em rất giỏi nấu ăn và công việc nhà. Từ nhỏ mẹ đã không cho em đi học, bắt em phải tự mình nấu ăn và dọn dẹp từ lúc lớn lên.

Tiểu Mễ vội tiếp lời.
Như vậy không phải cô ta muốn làm người giúp việc ở nhà anh chứ! Hơn nữa, cô ta còn dành tình cảm hết mực cho anh, tuyệt đối không được.
Tiểu Mễ nhìn sắc mặt Vương Tuấn Khải, sau đó lại tiếp lời.

-Em nhất định sẽ cố gắng không bộc lộ xúc cảm của mình với anh ngay trước mặt vợ của anh.

Nghe câu này, sắc mặt anh cũng dịu nhẹ được phần nào.

-Nếu như cô khiến vợ phu nhân tôi hiểu lầm, tôi nhất định sẽ biến cô từ ân nhân thành kẻ đáng phải giết.

Ngữ điệu đầy phần đe dọa, Tiểu Mễ vui mừng đứng dậy, tay nhanh chóng lau nước mắt.

-Cảm ơn anh.

Vương Nguyên rời khỏi xe taxi, một mình đi đến căn nhà bỏ hoang. Nơi này chính là nơi cậu nhớ lại tất cả mọi chuyện.
Đi vào trong căn nhà này, đâu đâu cũng là vỏ lon bia bị vứt lăn lóc trên sàn nhà.

-Khắc Phong.

Thanh âm dịu nhẹ, trầm bổng, Khắc Phong đang nằm lịm dưới đất nghe thấy tiếng cậu gọi liền ngồi dậy, nhìn cậu chằm chằm.

-Có phải là mơ hay không?

Khắc Phong tự đưa tay sờ lên mặt mình, liền nhéo một cái để xem là thực hay giả. Kết quả liền đau một trận.

-Chính là thật, em là Mã Tư Viễn sao?

-Ừ.

Vương Nguyên lạnh nhạt, nhìn hắn.

-Em, em tìm anh sao?

Khắc Phong lớ mớ, sau năm năm trời xa cách, rốt cuộc ngày hắn chờ đã tới, ngày cậu chủ động đến tìm hắn.

-Em cần anh trợ giúp một số việc.

Hôm nay Vương Nguyên điềm tĩnh đến lạnh lùng, đôi mắt hồn nhiên vui tươi ngày nào đột nhiên trở nên sâu thẳm, không ai thấu hiểu nổi, không ai dám nhìn vào ánh mắt ấy, chỉ sợ họ cảm giác như lạc vào bóng tối không lối ra.
Khắc Phong cũng nhận ra điểm khác thường này của cậu, lập tức đứng dậy, nắm lấy bả vai cậu.

-Em, khác xưa quá!

-Thời gian khiến bản chất thực sự của con người được bộc lộ.

-Em, định nhờ anh chuyện gì?

-Giúp em báo thù!

Đôi mắt Vương Nguyên một lần nữa nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, khiến lòng hắn bất chợt cuộc trào, như con sóng giận dữ dâng lên một cỗi cảm xúc mãnh liệt. Báo thù? Rốt cuộc là ai?

Thiên Tỉ cùng Chu Vũ nhanh chóng lên đường đi tìm Vương Tuấn Khải. Sau khi nhận được điện thoại của anh, cả hai tức tốc đánh xe đi, giao chuyện công ty cho một số người đáng tin cậy.
Trên đường đi đến bệnh viện, Thiên Tỉ vẫn cứ trầm ngâm. Thấy sắc mặt của Thiên Tỉ qua kính chiếu hậu, Chu Vũ khẽ thở dài.

-Tôi nghĩ Boss vẫn còn sống, chẳng phải giọng vừa rồi là của ngài ấy sao?

-Lỡ như chuyện này là cái bẫy thì sao?

-Bẫy? Cho dù là bẫy tôi cũng phải thử một lần, tại tôi ham sống sợ chết mới khiến ngài ấy chết đi sống lại.

Chu Vũ dứt lời, rồi tiếp tục tập trung lái xe thật nhanh đến chỗ đó. Thiên Tỉ cũng nghĩ như cậu ta, có chết cũng phải cứu anh ra ngoài. Chuyện này có nên báo với Chí Hoành không nhỉ?
Thiên Tỉ chuyển mình, tay kia chuẩn bị nhấn cuộc gọi đi. Nhưng lại thôi, có lẽ đợi bọn hắn xác thực mọi chuyện rồi mới báo thì tốt hơn, không thể để Vương Nguyên cùng mọi người mừng hụt được.


Tại ngôi nhà lớn.
Liễu Vi Linh oai phong ngồi giữa, gác chân lên bàn, tay cầm khẩu súng giảm thanh nghịch ngợm.

-Có đưa hay là không?

Giọng điệu lại lạnh lẽo thêm vài phần, con ngươi kia nguy hiểm đến tột cùng.
Kẻ kia đang run sợ trước cô.

-Đây là miếng cơm của tôi, cô không thể đạp đổ.

Đấy là vị giám đốc của công ty Ức Lãm, Ức Lãm chính là của cha cậu- Vương Triết.

-Tôi cũng đã cho ông một số tiền đủ để ông sài cả đời. Già rồi, cũng nên biết điều một tí.

Tay Liễu Vi Linh gõ nhẹ trên mặt bàn, phía trước là một valy tiền. Cô muốn mua cổ phần công ty Ức Lãm một cách đàng hoàng.

-Hay là, muốn chết cháy chung với cả nhà ông trên kia cùng số cổ phiếu nhỏ nhoi? Nói!

Vị giám đốc kia sợ hãi, đang yên đang lành, từ đâu ra có một cô gái trẻ tự xưng mình là người giúp việc vào đây, sau đó liền chiếm thế thượng phong.
Liễu Vi Linh nhìn sắc mặt của láo già kia, lòng lại nguội lạnh, bất chợt đứng dậy, cầm lấy thùng xăng trong góc đã được cô chuẩn bị sẵn. Đi đến trước mặt hắn, tưới xăng xung quanh.

-Tôi kí, tôi kí. Cô đừng làm càng, đừng làm càng.

-Già lừa ưa nặng.

Khinh bỉ một câu rồi trực tiếp đưa giấy chuyển nhượng cổ phần cho hắn, tay hắn run đến độ làm rớt cây bút đã nắm chặt trong tay.

-Phải cho tôi tiền trong valy!

-Tôi không phải kẻ tiểu nhân.

Nghe được câu này của cô, hắn mới an tĩnh kí vào đơn.
Tiếng bút cũng đã dừng, 4% cổ phần công ty Ức Lãm đã được mua dưới tên Ban Tiểu Tùng.
Cô ném valy cho hắn rồi cầm sấp giấy tờ chạy ra ngoài.

-Được 4% rồi này!

-Tốt lắm, em cám ơn chị, được chút nào hay chút ấy.

Giọng điệu Vương Nguyên có hơi khẩn trương, Vi Linh có thể thấy rõ qua điện thoại.

-Không cần gấp, chị nhất định giúp em đoạt lấy cổ phần, trở thành người có nhiều cổ phần nhất trong công ty.

-Chị nhớ cẩn thận.

Lòng Vương Nguyên cũng thấy nhẹ nhõm chừng nào.

Cùng nhau tạo phản thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net