chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải khẽ thiếp đi ở trên sofa trong phòng bệnh của Tiểu Mễ.
Khoảnh khắc anh an tĩnh ngủ ngon trên ghế khiến cô không ngừng run động. Người đàn ông này, từ trước đến giờ đều bài xích cô kể cả cô là Dĩ An hay Tiểu Mễ cũng không thể ở cùng một chỗ với anh.
Cô đã nghĩ rằng nếu như kẻ dư thừa kia không đột ngột xuất hiện tại mắt anh, cô phải chăng sẽ là phu nhân của anh?
Bất luận là chuyện gì, cô cũng phải thử. Cô không muốn nhìn thấy anh cùng người khác vui vẻ, cô là người theo anh từ nhỏ, từ lúc anh ở thời thiếu niên với đôi bàn tay trắng, không phải là chủ tịch, càng không phải là người đứng đầu hắc đạo, cô đã yêu anh. Vương Nguyên kia, cậu ta chẳng là cái thá gì để có thể được anh yêu chiều đến như thế!
Tiểu Mễ nhịn không được đến gần anh, tay vươn lên toan xoa lấy mái tóc đen kia thì bị bắt lại.

-Cô là ai?

Dịch Dương Thiên Tỉ cùng Chu Vũ vừa đến nơi đã nhìn thấy cảnh này, Vương Tuấn Khải cũng quá đào hoa đi, lâm hoạn nạn mà còn có người theo đuổi!

Tiểu Mễ nhận ra hai người, trong lòng trầm ngâm một hồi.

Thiên Tỉ cũng buông tay cô xuống, nhìn xuống người phía dưới sớm đã tỉnh, lại còn nhìn Thiên Tỉ với anh ghê rợn...

-Sao giờ này mới tới.

Vương Tuấn Khải vừa tỉnh đã thấy cảnh này, có chút chói mắt, liền bật người dậy, ánh mắt rơi vào hai người.

-Hừ, tôi về sẽ kể chuyện này với Vương Nguyên, xem cậu còn dám dùng ánh mắt đó không?

Thiên Tỉ bất bình liếc cô một cái.
Chu Vũ thấy anh tỉnh dậy liền quỳ xuống.

-Boss tôi là...

-Đứng dậy đi, chuyện này không có lần sau! Đưa tôi về nhà.

Vương Tuấn Khải thẳng thừng đứng dậy ra ngoài. Ba người bên trong nhìn anh chằm chằm.

-Nhớ vợ đến vậy cơ à.

Thiên Tỉ vẫn không quên châm chọc anh, ai biểu lúc trước hắn nói Thiên Tỉ ta đây sợ lão bà.

-Sợ em ấy nghe lời cậu nói xong lại cho tôi nhịn ăn.

Vương Tuấn Khải khinh bỉ đi ra ngoài. Chu Vũ cũng quá hiểu đại boss này rồi, liền đứng lên đi theo, Thiên Tỉ cũng ra ngoài.

-Dẫn cô ta theo, sau này phụ trách việc dọn dẹp nhà cửa.

Vương Tuấn Khải dứt lời, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Mễ bừng sức sống vội vã đi theo.

-Cha, lá gan cậu đây cũng lớn thật, sợ phải ăn chay mà còn dám dẫn gái về theo.

Thiên Tỉ cũng Chu Vũ ngạc nhiên nhìn anh.

-Cô ta cứu tôi hai lần, tôi báo đáp. Đừng nghĩ bậy, ít nhất trái tim cậu cũng cần có máu người!

Vương Tuấn Khải chỉ vào tim của Thiên Tỉ, sau đó xoay người đi ra khỏi bệnh viện. Chu Vũ biểu hiện như vô tội nhìn Thiên Tỉ.

-Ít ra còn phải có trái tim. Nhé!

Chu Vũ cũng dựa theo hành động của boss mà làm với Thiên Tỉ, sau đó cuốn gói chạy thục mạng.

-......

-Tốt lắm, Vương Tuấn Khải, lần sau có bị lão bà nhà cậu đuổi ra ngoài sofa bố đây cũng méo thèm mở khóa dùm!!!!!!!!!!

Mặt Tiểu Mễ tái ngắt đứng nhìn cảnh tượng vừa rồi. Vương Nguyên, xem ra cậu ở vị trí của tôi sống tốt hơn những gì tôi tưởng.

Vương Nguyên vừa nhận được điện thoại mật báo, nói rằng Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ, Chu Vũ trở về. Hơn nữa còn dần theo một tiểu nha đầu xinh đẹp.
Tốt, Vương Tuấn Khải vẫn còn sống.

-Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải cuối cùng đã về nhà.

Chí Hoành hớt hải xông thẳng vào phòng cậu báo tin mừng.

-Thật, thật sao?

Đôi mắt nai nhỏ của Vương Nguyên bừng sáng, trong đó có chút nước, mũi cũng đỏ ửng lên như chú tuần lộc nhỏ, cái miệng nhỏ lại nở nụ cười tươi, bừng tỉnh một sức sống.

-Đang trên đường về, cậu mau ra nghênh tiếp.

Chí Hoành nhìn thấy sắc mặt cậu cũng vui theo. Rốt cuộc, mọi chuyện cũng được bình yên.

-Để mình ra ngoài.

Vương Nguyên háo hức chạy ra ngoài. Liễu Vi Linh nhìn thấy sắc mặt cậu như vậy... cũng chỉ miễn cưỡng cười.

Mau chóng, chiếc xế hộp đi vào biệt thự.
Hình ảnh Vương Tuấn Khải bước ra khỏi xe khiến tim Vương Nguyên đập mạnh sau hồi hít thở điều hòa không khí.
Ngay sau đó là một cái ôm xiết chặt. Chặt đến mức suýt nữa cậu tưởng mình đã hòa vào tro cốt của Vương Tuấn Khải.

-Anh thực sự thực sự nhớ em.

-Em cũng vậy.

Kèm theo đó là nước mắt của Vương Nguyên.

-Bé con, đừng khóc. Anh sẽ vẫn ở đây, bảo hộ em cả đời.

Vẫn là cái ánh mắt ôn nhu đó nhìn cậu, tay vẫn như cũ xoa nhẹ đầu cậu. Tất cả mọi hành động đều như cũ, duy con người thì không.

-Hừ, tâm tình cho ai xem, tôi đây vẫn là kẻ lẻ bóng, đề nghị các người vào phòng mà chim chuột. Liễu Vi Linh đây chán ghét ăn thức ăn của chó!!!!

Liễu Vi Linh liếc mắt một cái rồi bỏ vào trong nhà.
Chu Vũ cũng hùa theo.

-Boss em giống ý kiến trên.

Sau đó chạy vào nhà.

-Chu Vũ, cậu cũng đừng có hùa đến thế!

Thiên Tỉ hừ lạnh một cái, lại chạy ngay đến Chí Hoành.
Riêng Tiểu Mễ sao lại có cảm giác là người ngoài như thế này.

-Cô ấy là ai?

Vương Nguyên chỉ tay về phía Tiểu Mễ.

-Người giúp việc cho chúng ta, cô ấy là người trong ngôi làng nhỏ, cô ta cứu anh hai lần nên muốn anh đưa lên thành phố.

-Oh! Ân nhân của anh sao lại muốn làm người giúp việc?

-Em quan tâm cô ta hơn anh đấy, bé con!

Vương Tuấn Khải liền kéo Vương Nguyên vào nhà, thuận tiện nói với Tiểu Mễ.

-Sáng mai cô có thể bắt đầu công việc của mình.

-Vâng.

Tiểu Mễ từ đầu đến cuối im lặng không lên tiếng. Chậm rãi vào ngôi nhà.

Sau đó bọn họ cũng không nói nhiều liền tổ chức tiệc mừng Vương Tuấn Khải, đương nhiên là chỉ có sáu người, thêm Tiểu Mễ nữa là bảy.

-Tiệc thanh tẩy bụi trần cho Vương Tuấn Khải bắt đầu.

Chu Vũ nhanh chóng đứng lên bậc cao, nói một câu rồi nhảy xuống dưới bể bơi.
Mọi người cũng nhảy theo, sau đó ăn uống ngoài trời.

-Lại thêm một tiểu yêu tinh nhỏ chắn đường nữa rồi.

Liễu Vi Linh cầm chắc ly dược, lắc nhẹ vài cái rồi thưởng thức. Vương Nguyên đứng kế bên nướng thịt cũng khẽ nở nụ cười.

-Cũng tốt, sau này có người giải tỏa căng thẳng.

Đột nhiên Liễu Vi Linh cảm thấy lạnh sống lưng, bảo bối bé nhỏ của cô ngày nào ngại ngùng chất phác, nay lại vì một lí do mà trở nên tàn độc. Dù sao cô vẫn đứng về phía tâm can cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net