chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tiệc rút cục cũng tan, mọi người bỏ mặc Tiểu Mễ ở lại dọn dẹp đống rác ngoài sân, nhanh chóng vào giấc ngủ.
Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên vào trong phòng.

-20 ngày, anh chính là nhớ em đến chết!

Vương Tuấn Khải như tỉnh như say, ôm chặt Vương Nguyên.

-Ngủ đi, em phụ Tiểu Mễ dọn dẹp trước.

Thấy Vương Nguyên mở cửa, anh liền nắm tay cậu lại.

-Không được, em ở lại với anh. Đó là chuyện mà cô ta muốn làm.

-Ai lại để ân nhân cứu mạng dọn dẹp, ai bảo em là vợ anh nên bây giờ phải trả ơn hộ anh, mau đi ngủ, lát em vào.

Vương Nguyên gỡ tay anh ra khỏi người mình, thân thể có chút bài xích.
Vương Tuấn Khải bị đẩy xuống giường nhanh chóng đánh một giấc. Vương Nguyên thở hắc một cái rồi mở cửa đi ra sân ngoài.
Liền nhìn một cái đã thấy Tiểu Mễ chăm chỉ quét dọn.
Tiểu Mễ trông thấy cậu liền nở nụ cười tươi.

-Vương tiên sinh , tôi không cần cậu giúp đâu, sắp xong rồi.

Dứt câu liền thấy bộ dạng Vương Nguyên nhếch nhát cười đến yêu mị.

-Ai nói với cô, tôi giúp cô dọn?

-A, không phải... tôi chỉ nghĩ rằng Vương tiên sinh đây rủ lòng thương...

Tiểu Mễ cố rặng nụ cười gượng trên khuôn mặt xinh đẹp.

-Oh, không phải gì? Không phải cô vừa nghe lén vợ chồng chúng tôi tâm sự hả?

-Không có, tôi không làm chuyện đó. Nãy tới giờ...

Thấy bộ dạng của Tiểu Mễ, Vương Nguyên lại tiếp tục nở nụ cười, tay đút vào túi quần tiêu sái đi đến gần chỗ cô.

-Tôi chỉ đùa một chút thôi mà.

Sau đó liền xoay người ra sân sau ngắm trăng. Mặc kệ sắc mặt của cô thế nào.

Bàn tay Tiểu Mễ nắm chặt lại, con ngươi lại lóe lên một tia ác cảm nhìn theo bóng lưng cậu.

-Ai, chị không ngờ bảo bối ngốc nghếch hồi xưa nay lại có thể khiến người khác giận đến run người.

Vương Nguyên vừa ra sân sau đã thấy gương mặt lém lỉnh, tinh nghịch của Liễu Vi Linh. Miệng cũng nhoẻn cười rực rỡ.

-Giờ này chị vẫn chưa ngủ sao?

-Đột nhiên thích thú ngắm trăng nha. Lại đây.

Liễu Vi linh vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, Vương Nguyên liền đi đến.

-Hôm nay trăng đẹp thật, sáng tròn vành vạnh.

Liễu Vi Linh mở miệng trước, khuôn mặt cô trở nên hiền hòa trước ánh trăng, Vương Nguyên nhìn cô.

-Sao chị lại về nước?

-Ngốc này, còn không phải việc em bị mất tích sao?

-Chậc, Chí Hoành cậu ấy nghiêm trọng hóa đến vậy cơ đấy.

-Còn không phải lo cho em sao! Giờ có thể kể cho chị chút chuyện về những ngày qua được chưa?

-Toàn chuyện đau buồn.

Liễu Vi Linh nhìn cậu.

-Hôm nay là ngày kể sự thực trước ánh trăng.

-Chị cũng có thể nghĩ rằng, lúc em mất tích, em phần nào đã biết được tất cả mọi chuyện. Sự việc về 5 năm trước.

-5 năm trước?

-Chị tin không, 15 tuổi, em nhìn thấy cảnh ông nội mất, mẹ bị người ta chôn sống, sau đó bị bán ở chợ đen, qua năm sau lại tiếp tục bị vũ nhục bởi nhiều người.

Một câu liền nói ra hết, hốc mắt cậu chốc lát lại đỏ rực, Liễu Vi Linh trợn tròn mắt.

-Là cha em hãm hại?

-Gần như thế, chuyện vũ nhục, chị đoán thử xem.

Liễu Vi Linh ngớ người, cô rốt cục cũng đã hiểu vài ngày trước cậu gặp riêng cô, là để trả thù Vương Gia, là để, công ty tập đoàn Vương Thị sụp đổ!
Chuyện này, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!

-Có lẽ...

-Là hiểu lầm?

Vương Nguyên cười như không cười, trực tiếp cướp lời, ánh trăng chiếu rọi vào tâm hồn cậu, khó chịu đến phát điên.
Liễu Vi Linh nhìn gương mặt thanh tú cậu thống khổ, tay kia không tự chủ được mà vỗ về.
Vương Nguyên cảm giác cô như mẹ mình, liền dựa đầu vào vai cô, đưa mắt nhìn về thứ ánh sáng không chói mắt người kia. Thật dịu nhẹ, thật thuần khiết.

-Này, nhớ lại mấy năm trước khi chị gặp em cũng thật vui, lúc ấy chị chỉ là một con nhóc ngông cuồng, xem trời bằng vung.

-Lúc đó chị cũng rất xinh đẹp nha.

-Thằng nhóc này, có phải vì chị đẹp nên em mới xen vào khuyên chị cải tà quy chính?

-Đúng là có chút...

Hai người trò chuyện một lúc, Vương Nguyên dường như mệt mỏi, thiếp đi trên vai cô.
Tia sáng chiếu lên gương mặt cậu, những giọt nước mắt vẫn còn đọng trên má.
Một bàn tay ấm áp quen thuộc lau nó đi...

Sáng hôm sau...

-Ở lại mấy ngày rồi hãy đi...

Chí Hoành quyến luyến, nắm tay Vương Nguyên không chịu rời.

-Chúng ta cũng có cuộc sống riêng của mình đấy.

Thiên Tỉ đen mặt.

-Tớ có nhà, vả lại ở nhiều người quá lại không tiện nha~ An tâm, nhất định sẽ tái ngộ với cậu mà, cả chị nữa.

Vương Nguyên ôm từng người một, Vương Tuấn Khải vẫn trầm mặc, Tiểu Mễ thì đã ngồi sẵn ngoài xe.

-Được rồi, đi thôi, làm ơn, biệt thự nhà tôi cách nhà cậu cũng chỉ vài con đường.

Vương Tuấn Khải trực tiếp ôm ngang cậu ra ngoài xe. Mấy người trong nhà cũng không rảnh để ăn thức ăn chó đâu.

-Ôi!

Tiểu Mễ ngạc nhiên nhìn bọn họ.
Vương Tuấn Khải sắc lạnh đến ngút trời.

-Ai cho cô ngồi ở phụ lái?

Vốn dĩ cô nên ngồi ở phía sau, người cầm lái là anh, ngồi cạnh anh đương nhiên là Vương Nguyên.
Vương Nguyên nhìn cô.

-Xin lỗi, nhưng ngồi đằng sau tôi quả thực không quen, xin thông cảm giúp cho tôi.

Tiểu Mễ luốn cuốn mở cửa kính xe.

-Đừng tức giận, Chu Vũ, hôm nay cậu cầm lái đi.

Vương Nguyên nắm lấy tay Vương Tuấn Khải, miệng mau chóng gọi Chu Vũ.
Chu Vũ hắn không cam lòng!!!!!!!!!

-Vâng...

Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải ngồi đằng sau, Chu Vũ tiến lên phía trước ngồi vào buồng lái, khởi động xe.
Trước khi đi xuống, Vương Nguyên không quên đưa mắt về phía Tiểu Mễ cả hai không hẹn mà nhìn nhau. Một bên đắc ý, một bên tức đến run người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net