chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Có lẽ trước đây tôi đã từng cảnh cáo các người, rút vốn đầu tư công ty ngay lúc tôi vắng mặt! Tốt, bây giờ cút về nông thôn.

Vương Tuấn Khải cầm sấp tài liệu mà Thiên Tỉ đã thống kê và tính toán từ trước ném xuống mặt bàn sáng bóng khiến mọi người trong phòng họp lo lắng, có người còn chảy mồ hôi khắp người.

-Chủ tịch, xin cho chúng tôi một cơ hội.

Đám người kia lập tức rời khỏi ghế, quỳ xuống đất, hai tay chắp lại, bộ dạng nhếch nhác mong anh tha thứ. Bây giờ có ngu mới rời khỏi công ty này!

-Công ty tôi không cần các ông, sa thải! Bảo vệ, lôi bọn họ ra ngoài.

Vương Tuấn Khải dứt khoát hạ lệnh, những kẻ còn lại cũng không dám hó hé, đám người đang quỳ kia gào thét thấu trời khi bị bảo vệ lôi ra ngoài.

Cửa phòng họp đột nhiên bị mở mạnh.

-Boss, Vương tiên sinh gặp chuyện rồi!

Chu Vũ hối hả sau khi nghe điện thoại báo tin dữ này liền cấp tốc chạy vào phòng họp.
Vương Tuấn Khải tức tối đứng lên, mau chóng rời công ty.

-Xảy ra chuyện gì?

Lúc này, Vương Tuấn Khải lái chiếc xe thể thao, Chu Vũ bên cạnh cảm nhận được hơi thở giết người của người đàn ông này.

-Là không cẩn thận bị người ta đụng xe trúng.

Dứt câu, Vương Tuấn Khải nhấn ga, chạy càng ngày càng nhanh.

-Nói, bệnh viện nào?

-Dạ, là bệnh viện X.

Sau đó, xe chạy với tốc độ kinh hoảng, như chạy đua với gió và mây.

-Chủ tịch.

Giám đốc bệnh viện nghe tin Vương Tuấn Khải đến đây liền ngay ngắn chào hỏi.

-Người vừa mới vào đây do tai nạn đang ở phòng mấy?

Giám đốc bệnh viện nghệch mặt ra một lúc. Không ngờ chủ tịch cũng có ngày lo lắng đến như vậy.

-A, đang cấp cứu ở tầng 2.

-Tình trạng?

Vương Tuấn Khải liều mạng chạy lên tầng 2, đám người kia cũng chạy theo, họ tò mò ai lại khiến chủ tịch kia lo lắng đến như vậy.

-Khá nguy kịch.

Giám đốc vừa trả lời lại, đã nhìn thấy Vương Tuấn Khải đứng trước cửa phòng cấp cứu.

-Tiểu Khải!

-Vương Nguyên!

Vương Tuấn Khải gấp đến mức thở không kịp, nhào đến ôm chặt cậu.

-Anh sao vậy, em chỉ bị trầy da một chút.

Chỉ nghe được tiếng thở hắt ra của đối phương.

-Em, sao lại bất cẩn đến vậy?

Mắt Vương Tuấn Khải rà soát trên người cậu.

-Ây ya, em không sao! Người trong kia mới có sao!

-Như vậy thì tốt rồi.

Bàn tay Vương Tuấn Khải xiết chặt lấy bàn tau Vương Nguyên, bàn tay anh thấm mồ hôi, mắt cũng hơi ửng đỏ. Đột nhiên, cảm giác này, thật bức bối.

-Vậy là sao?

Chu Vũ hớt hải chạy theo, liền nhìn thấy cảnh này.

-Tôi đúng là có bị tai nạn, nhưng có người cứu.

-Ai?

Chu Vũ ồ lên một tiếng, cũng may có người đỡ cho Vương tiên sinh, nếu không.... Sẽ không có nếu như.

-Vương Ngọc.

Câu trả lời khiến Vương Tuấn Khải và Chu Vũ kinh ngạc.

Cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.

-Ai là người thân của bệnh nhân?

Bác sĩ phẫu thuật mang dáng vẻ mệt mỏi.

-Là tôi.

Vương Nguyên trực tiếp đứng dậy.

-Hiện tại tình trạng của bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, có lẽ một hai ngày sau sẽ tỉnh thôi. Đừng quá lo lắng.

-Vâng.

-Tôi sẽ chuyện bệnh nhân sang phong điều dưỡng. Lát nữa thì có thể thăm.

Vương Nguyên nở nụ cười.

-Cám ơn bác sĩ.

Sau, Chu Vũ mới đứng cạnh cậu, miệng ô a.

-Có hiểu lầm gì không, Vương Ngọc, cô ta lại giúp cậu cơ á?

-Chắc chắn cô ta có âm mưu gì đó.

Vương Tuấn Khải đến cạnh cậu, tay kia trực tiếp nắm chặt tay cậu.

-Đợi cô ấy tỉnh, em sẽ giải thích.

-Cậu về công ty, dời lại cuộc họp ban quản trị vào ngày mốt.

-Vâng.

Chu Vũ cũng mau chóng rời đi. Hành lang phòng cấp cứu chỉ còn có hai người. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, gần, mà lại xa...

-Em đi làm thủ tục nhập viện.

Khoảnh khắc Vương Nguyên xoay lưng đi, tay Vương Tuấn Khải vô thức đưa lên không trung. Chỉ một chút nữa thôi, anh sẽ níu giữ cậu ở lại...
Sau lại thu tay về, hai tay buông lõng, tại sao, cảm này lại chân thực đến vậy...
Vương Nguyên dù xoay lưng đi nhưng ánh mắt lại hững hờ đánh về phía sau, bước chân chậm chạp lại trở nên nhanh chóng mà sải bước.

Vương Nguyên đi thật nhanh đến nhà vệ sinh, đóng cửa kín, thở hắt ra ngoài.
Ngay sau đó lại là tiếng chuông điện thoại. Là Khắc Phong gọi đến cho cậu.

-Alo, được, tuần sau em sẽ đưa cho anh.

Khắc Phong ở đầu dây bên kia, lại ậm ờ, liền nói.

-Tiểu Tư, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ quay lại như xưa chứ?

-Sẽ không.

Vương Nguyên trực tiếp tắt máy, một tia hy vọng đối với Khắc Phong mà nói là hoàn toàn không có.

Vương Nguyên, mày phải tỉnh táo lại đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net