chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Chiêu cầm lấy li trà trên bàn, thổi nhẹ rồi thưởng thức. Tiểu Mễ được quản gia dẫn vào phòng khách. Thấy Vương chiêu, cô lập tức vui mừng chào hỏi.

-Có chuyện lớn gì?

-A, thật ra, bác, con có chuyện quan trọng phải thưa với bác,ong bác làm chủ cho con!

Tiểu Mễ quả quyết.

-Nói!

-Con có thai với Vương Tuấn Khải. Hắn ta uống say rồi ép con quan hệ, sau đó hai tháng, con có mang.

Tiểu Mễ nức nở, lau lệ nhạt nhòa, dùng ánh mắt ngập nước nhìn ông.

Vương Chiêu nghe xong cũng chỉ cười nhạt.

-Nó là tổng giám đốc của tập đoàn có tầm lớn! Bao nhiêu nữ nhân muốn có con với hắn còn đến lượt ngươi sao? Hơn nữa hắn còn có người hắn yêu thương.

-Chính là vì vương Tuấn Khải anh ta uống say, sau đó làm xằng bậy. Bây giờ, con, con... Con muốn phá cái thai!

-Oh? Ngươi có bằng chứng gì nói ngươi có con với hắn?

Tiểu Mễ câm như thóc, quả thực, cô không có bằng chứng gì để chứng minh, huống hồ...

-Được, nếu bác không nhận cháu, cha không nhận con. Con đi phá cái thai.

Tiểu Mễ đã dàn dụa nước mắt, đứng thẳng dậy chạy ra ngoài.

Vương Chiêu vẫn đăm chiêu suy nghĩ.

-Dám sát cô ta cho tôi, có hành động gì thì báo lại.

-Vâng.

Quản gia cũng lui xuống. Trong phòng khách chỉ còn ông.

Nếu như trong bụng cô ta quả thực có đứa con của Vương Tuấn Khải, chẳng phải là quá tốt hay sao? Dưỡng cô ta đến khi sinh con, sau đó đưa tiền tống ả đi, chuyện này có lẽ sẽ đơn giản! Vương Chiêu cũng không suy nghĩ gì nhiều về chuyện đó.

Ngay khi Tiểu Mễ vừa ra khỏi nhà Vương Chiêu đã lập tức bắt taxi đến bệnh viện phụ khoa. Người của Vương Chiêu liền gọi cho ông xin chờ lệnh.

-Bắt xét nghiệm máu đi.

-Vâng.

Tiểu Mễ vừa định đặt chân vào bên khoa phụ khoa, người của Vương Chiêu nắm lấy tay cô, kéo nhanh đến chỗ xét nghiệm máu.

-Phiền cô cho tôi xét nghiệm cái thai trong bụng này có phải là con của bộ ADN này không?!

Người kia cũng không nói gì nhiều, trực tiếp thông báo cho bên phụ tá rồi ngang nhiên đi thẳng vào đại sảnh, nơi một số người đang đợi đến lượt của mình, tùy tiện xông vào phòng bác sĩ, cũng tiện tay nâng người đang khám thai kia ra ngoài.

-Dựa vào đâu chứ, các anh biết tôi là ai không?

Thai phụ kia gắt gỏng vì bị đưa ra ngoài trong lúc đang khám thai, có biết tôi là tiểu thư nhà nào không?

Người kia cũng không nói gì chỉ ầm ừ vài câu rồi trở vào trong.

-Dựa vào Vương Chiêu.

Thai phụ kia đặc biệt không dám hé một lời nào nữa, mọi người bên ngoài cũng nghe thấy hết, quả thực đáng sợ!

Bên trong phòng bác sĩ, Tiểu Mễ đặt tay lên bụng mình, dáng vẻ thương xót.

-Ngài là chồng cô ấy sao?

Vị nữ bác sĩ nâng gọng kính nhìn người kia. Đáp lại là một cái gật đầu. Bác sĩ lại thở dài một cái.

-Thế anh có biết nếu đang mang thai ở giai đoạn đầu mà xét nghiệm máu sẽ ảnh hưởng đến thai nhi thế nào không?

-Mong cô cứ làm theo yêu cầu tôi, hậu quả tôi gánh!

-Không! Không được!

Tiểu Mễ nghe xong lập tức hoảng sợ, hoang mang toan đứng dậy thì bị kéo lại không thương tiếc.

-Nếu anh muốn con anh có một trí óc chậm phát triển, tôi sẽ làm.

-Vậy thì làm nhanh một chút.

Lập tức, Tiểu Mễ được đưa vào bên trong phòng xét nghiệm, người kia đứng bên ngoài. Chỉ nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng la thất thanh của Tiểu Mễ.

Sau 30' bác sĩ khẽ lau mồ hôi trên vầng tráng rồi bước ra ngoài, vẻ mặt không mấy thân thiện.

-1 tiếng nữa có kết quả.

-Cám ơn.

Vị bác sĩ lần nữa đi vào trong, Tiểu Mễ được y tá đưa ra ngoài, trong giây phút cận kề nhau ấy, vị bác sĩ nữ liền gật đầu một cái rồi đẩy gọng kính tiến vào. Tiểu Mễ cũng yên tâm phần nào. Diệu kế của Vương Ngọc quả thực quá hoàn hảo!

.

Cũng là lúc tan tầm, Vương Chiêu đang thưởng thức tách trà thượng hạng thì quản gia hấp tấp chạy đến báo tin vui.

-Xác thực là cô ta mang thai của Vương Thiếu Gia thưa ngài.

-Oh? Gọi điện cho Tiểu Khải sang đây!

Nếu như Vương Tuấn Khải có con nối dõi, vậy thì tốt quá rồi. Không phải chịu mấy lời ác ý từ mọi người trong gia tộc, có thể đường đường chính chính bước đến vị trí trưởng môn của gia tộc nhà họ Vương. Coi như là niềm vui cho Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên về già có con cháu. Nghĩ thôi, Vương Chiêu đã cười.

-Vương Thiếu Gia bảo rằng lát nữa ngài ấy sẽ đến.

-Chuẩn bị rượu ngon.

-Vâng ạ.

Nhưng ông lại đột nhiên quên mất, Vương Nguyên sẽ chấp nhận chuyện Vương Tuấn Khải ra đường xằng bậy?

Vương Nguyên trở về nhà vào buổi tối, tuyết cũng ngừng rơi hẳn. Vườn hoa linh lan lại một lần nữa được phủ một màu tuyết trắng xóa. Vương Nguyên thích thú đi dạo xung quanh, thỉnh thoảng lại cúi xuống nắm lấy một ít hạt tuyết ma sát vào hai tay.

-Vương Gia, xin ngài hãy bỏ qua cho tôi.

Tiểu Mễ nhân cơ hội Vương Tuấn Khải không có nhà, vả lại người làm cũng không xuất hiện vào lúc này. Không nhanh không chậm mà quỳ xuống, lớp mắt bao phủ làn nước mắt, từng giọt tí tách rơi xuống.

-Cô làm gì ở đây?

Vương Nguyên đương nhiên đến gần cô, đỡ cô dậy, nhưng nhất quyết cô vẫn quỳ.

-Tôi, tôi không còn mặt mũi nào nhìn cậu nữa, cậu tốt với tôi như vậy, nhưng tôi lại đi phản bội cậu! Tôi thật đánh chết.

Tiểu Mễ dứt lời, liền liên tục tát mạnh vào má mình.

-Cô làm gì vậy, Tiểu Mễ, rốt cuộc có chuyện gì?

-Tôi, tôi có con với Vương Tuấn Khải!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net