chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên nhìn Tiểu Mễ từ trên cao, tay đang nâng niu bông hoa trên tay, hiện đã bóp chặt, cánh hoa nhẹ nhàng bay xuống đất. Gió bắt đầu thổi mạnh vào thân thể cậu. Dù, dù đã biết trước được kết quả, nhưng sao tim lại đau thế này...

-Cô, nhắc lại cho tôi nghe rõ hơn.

-Hôm đó, hai người, hai người bị bắt, kẻ bắt cóc ra lệnh tôi đem tiền đến khách sạn chuộc người. Ai ngờ vừa đến tôi và Vương Tuấn Khải đều trúng xuân dược....

-Cô!

Vương Nguyên kéo Tiểu Mễ đứng lên, thuận theo đà Tiểu Mễ tự mình trượt chân ngã xuống đất, thoát khỏi cánh tay của Vương Nguyên. Thân thể Tiểu Mễ vừa thoát ra khỏi cánh tay của cậu đã rơi vào lồng ngực ấm áp của Vương Tuấn Khải.

-Tiểu Khải.

Tiểu Mễ kêu lên một tiếng khi nhìn thấy khuôn mặt anh trước mặt. Cô hạnh phúc đến vô vàn, mỉm cười rực rỡ, Vương Nguyên chứng kiến hết toàn cảnh. Cậu cũng không nói một tiếng nào, trực tiếp xoay lưng bỏ đi. Vương Tuấn Khải vội buông cô ra, toan đuổi theo cậu liền bị Tiểu Mễ níu kéo.

-Tiểu Khải, em xin lỗi. Em định nói với cậu ấy rằng em sẽ đi phá cái thai này, hức, nhưng mà, cậu ấy...

Vương Tuấn Khải cực kì gắt gỏng kéo tay cô ra khỏi cánh tay anh, ánh mắt căm ghét bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay đánh người thu lại khi nhìn thấy cô nhẹ sờ bụng.

-Cái thai cô không cần phá.

-Nhưng mà, em,...

-Tránh ra!

Vương Tuấn Khải định đẩy Tiểu Mễ ra đã thấy người khác ôm lấy.

-Tuấn Khải, con đang làm gì với thai phụ thế, nó đang mang thai đứa con của con đấy.

Trương Dương, cô của anh một bước nhanh hơn Vương Tuấn Khải. Vừa nghe tin báo Vương Tuấn Khải có con đều vui mừng không thôi, từ trước đến giờ bà ghét chuyện tình cảm của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

-Con có việc.

-Đứng lại, con có phải không nghe lời ta chỉ vì cậu con trai đó? Từ lúc bước vào gia đình này, ta đã thay mẹ con dặn dò cậu ta phải biết chấp nhận chuyện này. Cậu ta không sinh cho con một đứa con.

-Con không cần đứa con đó.

Trương Dương tức giận giơ tay, tát một cái vào má của anh, dù nhẹ nhưng nó vẫn khiến mọi người trong nhà hoảng sợ. Đây là lần thứ hai cô ba tát thiếu gia, lần đầu là khi được nghe thông báo về tin thiếu gia lấy Vương Thiếu, còn bây giờ là chuyện người nối dõi.

-Tỉnh táo lại cho ta, con ở lại, ta cho người tìm kiếm cậu ta, giờ con lên chức ba rồi. Ít nhất cũng ra dáng một chút.

Tiểu Mễ cũng không thể người được sẽ có người giúp cô. Ông trời lần này đứng về phía cô rồi.



Vương Nguyên không có nơi để đi, vẫn là đến mộ mẹ mình. Một nơi khiến cậu thoải mái.

-Tiểu Tư...

Vương Nguyên vừa đánh mắt xuống mộ mẹ mình, mộ đã được dọn dẹp sạch sẽ, còn có bánh trái mới được thay, hoa hồng đỏ rực nằm cạnh.
Người đàn ông đi về phía cậu, có vẻ gầy gò, đáy mắt chất chứa sự lo lắng cùng ân hận.

-Ông? Ông đến đây làm gì?

-Tiểu Tư, cha xin lỗi.

Người đàn ông quỳ gối xuống, trước mặt cậu, nói lời xin lỗi, khóe mắt cũng đã nhòe.

-Ông không cần xin lỗi. Sớm lúc khi sinh ra mang dòng máu của kẻ bội bạc, đó là lỗi của ông trời.

Cậu chán ghét vô cùng, quay lưng đi. Vốn còn tưởng có thể sẽ tâm sự với mẹ một chút liền bị người này làm phiền.

-Thật ra, ta biết Phượng Triệu hại mẹ con chết.

Bóng lưng Vương Nguyên dừng hẳn lại. Cổ họng cậu nghẹn đắng lại, ông ta lại biết, biết được cái chết của mẹ cậu, vậy mà vẫn dương mắt đứng nhìn. Bao nhiêu uất ức của cậu hòa vào dòng nước mắt, cậu quay lại nhìn vẻ mặt hối lỗi ấy, tay Vương Nguyên xiết chặt lại.

-Ta, quả thực có lỗi với cả hai người phụ nữ, hai người phụ nữ yêu thương ta nhất trên đời.

-Câm miệng. Ông có biết rằng vì ông mà tôi và mẹ một ngày cũng sống không yên, những ngày tôi cùng mẹ sống trong những lời sỉ nhục, những ngày mẹ bệnh đến mức không thể nói chuyện, chỉ mình đứa trẻ 5 tuổi không hiểu chuyện đi cầu xin người ta cứu giúp. Là những ngày tôi đến trường với sự tự ti, tôi là đứa con hoang, không có cha! Ông có biết tôi và mẹ đã khổ sở đến mức nào không?

Cậu như trút hết sự bực tức bao năm qua vào lời nói , đem nó xoáy sâu vào tim ông ta.

-Ta xin lỗi. Cũng do lòng tham vọng của ta, quên mất gia đình...

-Vậy nên, tôi nhất định sẽ hủy hoại sự nghiệp của ông!

Ánh mắt hận thù của cậu lóe lên, ông lặng lẽ đem tệp tài liệu đã chuẩn bị sẵn, đưa cho cậu.

-Phần còn lại của công ty Ức Lãm, ta giao cho con. Ta sẽ lên chùa, không màng sự đời nữa...

Cầm lấy tài liệu trên tay, Vương Nguyên mở ra, bên trong là giấy bút di chúc, toàn bộ cổ phần công ty Ức Lãm.

-Con không cần phải cực tâm đi lấy cổ phần nữa đâu.

-Ông đem đống tài sản này bù vào tổn thất của tôi sao? Ông nghĩ tiền bạc mua nổi thanh xuân của con người sao? Mua nổi mạng sống của con người ư?

-Không, cha không nghĩ như vậy! Ta chỉ muốn đền bù phần nào cho con mà thôi. Chỉ mong con chấp thuận một chuyện.

-Ha, ông nói thử xem?

-Vương Ngọc, con bé vô tội, là ta đã hại con bé. Đứa bé tội nghiệp, con bé từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm gia đình. Nó, không phải con của ta, mà là do Phượng Triệu cùng kẻ khác sinh ra. Mọi chuyện từ đầu đến cuối một tay ta sắp đặt. Ta không thể cho nó tình thương của một người cha. Ta mong con có thể quan tâm con bé một chút!

Tay ông nắm lấy tay Vương Nguyên. Liền bị cậu hất ra, ông đã ốm yếu, sức khỏe đã xuống cấp lắm rồi, bị một cú hất dù nhẹ hay nặng đều gục ngã.

-Chuyện đó là do ông gây ra, tôi chẳng có lí do nào để quan tâm cô ta.

Ông nằm trên cỏ ho khan từng cơn, tay nắm chặt lấy ngọn cỏ, ánh mắt thiết tha nhìn tấm bia người mình thương, rồi nhìn cậu, nở một nụ cười chân thật nhất, sau khi đi được hai phần ba cuộc đời.

-Con quả thật rất giống mẹ. Mẹ con khi biết tin ta lấy Phượng Triệu, nét mặt của giống như con. Căm hận, phẫn nộ rồi gào thét, tim ta đau đớn đến rỉ máu, nhưng vẫn cố gắng gượng, ta muốn trở thành một người được nhiều người ngưỡng mộ, không thể sống cuộc đời nghèo khó mãi được. Ta đã nghi rằng sau khi lợi dụng Phượng Triệu sẽ li hôn, sẽ đón mẹ con về nhà của mình...

Vương Nguyên vẫn lặng lẽ nhìn ông nằm trên ngọn cỏ yếu ớt đến đáng thương, cậu từ lâu đã mủi lòng. Quả thực cậu cũng là kẻ đáng thương, thiếu tình cảm gia đình, không thể hình dung được một ngày bản thân có cha.

-Tiểu Tư, ta xin lỗi con, mong con hãy nể tình ta, mà tha thứ cho Vương Ngọc.

-Được rồi, ông đi đi, đây không phải là nơi ông có thể đến.

Vương Nguyên gắt gao nắm chặt tài liệu trong tay.

Ông cố gắng, chật vật để đứng dậy, Vương Nguyên liền thuận tay đỡ một tay ông lên. Ông thầm mừng, trước lúc ra về ông đã hỏi cậu một câu.

-Con có thể gọi ta một tiếng cha không?

Đáp lại ông chỉ là tiếng gió vi vu, không một âm thanh đáp lại, cậu sớm đã bỏ đi.

Ông cũng chỉ cười trừ rồi xoay ra cổng.

-CHA!

Vương Nguyên gọi theo, từ lâu cậu đã ước ao được gọi cha, ngay lúc này đi, cậu đã thực hiện được điều ước. Ông chỉ cười nhẹ. Vẻ mặt mãn nguyện rồi bước tiếp về phía trước.



Mai thi nhưng vẫn tranh thủ up =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net