chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán cà phê cổ điển, bao năm vẫn yên tĩnh như vậy. Nhớ những năm còn là cậu học trò lém lỉnh, thường xuyên đến đây để trốn những buổi tập thể dục, nghĩ lại đã thấy vui. Vương Nguyên khẽ cười, rồi đẩy cửa bước vào. Hương vị của sự im lặng quả thật bức người, quán cũng đã theo năm tháng, có những vết nứt tựa như vết nhăn nheo của con người khi già đi vậy. Ông chủ nhìn cậu rồi mỉm cười.

-Lâu rồi mới thấy cháu quay trở lại.

Cậu cũng mỉm cười, chào ông chủ.

-Vẫn là một cốc sữa tươi chứ?

A, đúng rồi, hồi lúc 15 tuổi, khi mẹ cậu vẫn còn sống, thường hay nói với cậu rằng uống sữa sẽ giúp con lớn hơn, thông minh hơn. Vì vậy trong suốt những năm đi học, cậu chỉ uống sữa.

-Dạ không, cho cháu một cà phê đen không đường.

Ông chủ nhìn cậu trong giây lát, có chút ngạc nhiên. Cậu bé học sinh xưa chỉ chuyên đến đây tìm một góc yên tĩnh học tập, chỉ chung tình với một cốc sữa nay đã khác. Không còn tinh khiết như màu của sữa trắng, cũng không yêu thích mùi vị ngọt ngào của nó nữa, cà phê đen... Quả thực cậu bé năm đó nay đã trưởng thành. Trưởng thành một cách cô độc.

-Mẹ cháu vẫn khỏe chứ?

-Mẹ cháu mất rồi.

Một lần nữa, ông chủ lại ngẩng đầu nhìn cậu. Vương Nguyên lại cười, cười trong sự đau khổ. Sau cùng tìm đến chỗ cũ, một góc của quán, nơi có tấm gỗ chắn góc khuất.

Xung quanh vẫn chỉ là những chậu hoa oải hương, xinh đẹp, u tịch.

Ngay khi cốc cà phê đen được bưng ra, cũng là lúc Khắc Phong đi đến chỗ cậu.

-Anh tới rồi à?

Vương Nguyên ung dung đem cốc cà phê nhâm nhi, vị đắng lan tỏa vào khoang vị, đắng đến não lòng. Đắng lan đến tận trái tim đang rỉ máu.

-Tiểu Tư, anh có tin tốt cho em đây.

Khắc Phong vui vẻ mang đến một tệp tài liệu, đẩy nó về phía cậu, ánh mắt mong chờ.

-Cái này là?

Cậu cũng thuận tay cầm lên, tiện thể đem ra xem. Bên trong là toàn bộ danh sách đen, tài liệu mang tính chất quan trọng của công ty Vương Tuấn Khải.

-Những tháng này, nhờ tài liệu mà em đánh cắp được, cộng với việc anh cho người theo dõi anh ta, đã thu thập được không ít tài liệu phạm pháp, hối lộ cấp trên thuận cho việc xây dựng hạng mục, cùng với việc ngày trước anh ta có mặt tròn những phi vụ buôn bán. Chỉ cần đưa ra ánh sáng, anh không tin tập đoàn Vương Thị không sụp đổ.

Những lời Khắc Phong vừa nói tựa như tiếng sét đánh qua tai cậu, không phải cậu luôn mong chờ đến giây phút này sao? Không phải cậu đã phải mạo hiểm để đánh cắp chúng sao? Nhưng tại sao? Cậu lại chẳng hề sung sướng giống Khắc Phong! Thậm chí còn có cảm giác nghẹn ngào, lo lắng cho Vương Tuấn Khải. Cả đời anh cẩn thận, vậy mà lại bất cẩn với cậu. Anh đã đặt hết niềm tin đời mình cho Vương Nguyên. Đột nhiên cậu có cảm giác tội lỗi len lỏi trong trí óc, bàn tay cậu siết chặt tập tài liệu.

-Tạm thời, em sẽ giữ những bằng chứng này, chờ đến thời điểm, em sẽ tung ra.

-Vương Nguyên, hiện tại là thời điểm tốt nhất, mau chóng đi giao nộp cho cảnh sát. Còn đợi chờ chuyện gì nữa?

Khắc Phong nóng lòng nhìn cậu, sau đó lại thở hắt ra, nở nụ cười cay đắng.

-Chẳng lẽ em lại yêu hắn đến mức không muốn cho hắn ngồi tù?

-Tuyệt đối không có. Nếu như không nỡ, em lại đưa tài liệu của hắn cho anh làm gì? Hiện tại chưa phải là thời điểm, chờ giấy ly hôn của em và hắn hoàn tất rồi tính bước sau.

Vương Nguyên mau chóng cất tài liệu vào cặp. Tay cầm cà phê nhấp một ngụm.

-Em, Tiểu Tư, chúng ta cần nói chuyện nghiêm túc. Em có muốn cho anh một cơ hội để theo đuổi em?

-Xin lỗi, Khắc Phong, em bây giờ chỉ mong có một cuộc sống đơn giản, không tình yêu.

-Nghĩa là anh không còn cơ hội nào nữa sao?

Ánh mắt đầy thất vọng của Khắc Phong nhìn cậu. Vương Nguyên lại cảm thấy như mình là một tội đồ, chỉ chuyên gây rối cho người khác.

-Xin lỗi.

Cậu đứng dậy, chuẩn bị ra về thì cánh tay bị người nam nhân trước mặt siết chặt.

-Nhưng trong những năm tháng đó, em đã từng thực lòng yêu anh mà phải không? Đã từng yêu, có lẽ sẽ sớm yêu lại. Làm ơn, Tiểu Tư.

Khắc Phong van xin cậu.

Nhưng trong chuyện tình yêu, làm gì có hai từ Van Xin?

-Trong những năm tháng đó, người cạnh bên em nhiều nhất là Vương Tuấn Khải... Em không muốn làm anh tổn thương, chúng ta vẫn cứ duy trì tình cảm anh em là tốt nhất.

Vương Nguyên gỡ bỏ bàn tay lạnh kia ra khỏi cánh tay mình, chùng lòng mà đi ra khỏi quán.

Cậu không muốn dối lòng mình. Quả thực cậu đã từng yêu Vương Tuấn Khải, có lẽ còn lớn hơn cả tình yêu mà Khắc Phong dành cho cậu. Tất cả là chuyện đã từng. Cậu không muốn khiến mình lần nữa tổn thương, không muốn lại mất đi một người anh trai thân thiết.

Nhưng, còn một chuyện khiến cậu mệt lòng nhất có lẽ là, chuyện tài liệu này. Tập tài liệu này nếu được tung ra ngoài, chắc chắn khiến Vương Tuấn Khải ở tù chung thân!

Vương Nguyên, mày có phải rất muốn trả thù không? Vậy thì nộp cho cảnh sát.

Mã Tư Viễn, Vương Tuấn Khải là kẻ đã khiến mày khổ sở trong tuổi 18, đau đớn thể xác lẫn tinh thần. Mau, mau đem giao nộp chúng.

"Cả đời này, anh chỉ muốn một mình em, em duy nhất, một người quan trọng đối với anh, thế nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ yêu em, cố chấp yêu em."

"Anh đang cố gắng đắp cho em, bánh kem này anh đặc biệt tự tay làm ra. Em nếm thử xem?"

"Em bảo sẽ không ai thể làm hại anh được sao? Đương nhiên một mình em, em bảo anh đi chết nhất định anh cũng sẽ đi. sao ư? anh yêu em, chân thành yêu em."

...

Đoạn tình cảm này là ai đúng ai sai không còn quan trọng. Nó trở thành một chuyện trong quá khứ mà cho dù có già đi, Vương Nguyên cũng không thể quên. Từng lời nói, cử chỉ yêu thương Vương Tuấn Khải dành cho Vương Nguyên, làm sao có thẻ lãng quên?

Làm sao?

Làm sao có thể đứng nhìn người mình yêu bị chính mình dồn vào bước đường cùng?

Vương Nguyên thả mình vào chiếc giường êm ái trong một khách sạn nhỏ. Nước mắt lại trào ra khỏi đôi mắt hạnh nhân. Cậu trút hết nỗi lòng mình vào cơn khóc lớn. Bất lực! Cậu chỉ có thể thuận theo tâm trạng bản thân. Khóc một trận, rửa đi nỗi lòng đắng nghét kia bằng vị mặn chát.

Chúc mừng năm mới :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net