Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng họp hội đồng, không khí căng thẳng bao trùm trong căn phòng, người đảm nhận vị trí cổ đông lớn trong công ty tập đoàn Vương Thị lại là Khắc Phong, Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi cạnh hắn ta, anh là phó chủ tịch hội đồng quản trị, gương mặt nghiêm nghị, đáy mắt có chút lo lắng, bên cạnh là Lưu Chí Hoành nắm giữ cổ phần nhiều thứ 5 của công ty, tiếp đó là Chu Vũ cùng các tổng giác đốc chi nhánh lớn nhỏ, tất cả đều tụ họp ở đây để cân nhắc một chuyện. Gương mặt Khắc Phong ánh lên vẻ đắc ý không thôi. Sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, cầm lấy micro đặt ngay ngắn trên bàn, thảnh thơi nói.

-Có vẻ như chủ tịch đương thời Vương Tuấn Khải không thể có mặt kịp thời để có thể nghe điều tôi sắp nói, cảnh sát giờ này chắc cũng đã đến đem anh ta đến đồn cảnh sát.

Bàn tay Dịch Dương Thiên Tỉ nắm chặt thành quyền, lông mày khẽ nhăn lại. Tên bỉ ổi này, thế mà có gan chơi đến pháp luật. 

Bất ngờ, dì Vương Tuấn Khải lại oai phong lẫm liệt mở toang cửa bước vào phòng. Mọi người trong phòng đều đứng dậy bất giác cúi đầu chào dì một tiếng "giám đốc". Trước khi Vương Tuấn Khải trở thành chủ tịch, thì dì anh một tay lãnh đạo công ty một cách tài ba, sau anh về nước liền hỗ trợ đắc lực để anh leo lên ghế chủ tịch. Mọi người trong công ty đều ngưỡng mộ người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang này.

-Oh? Ngay cả người lớn tuổi anh ta cũng có thể chơi?

Lời Khắc Phong nói ra, ánh mắt dì đột nhiên trở nên sắc bén, bước thẳng đến chỗ hắn, mỉm cười khẽ khàng.

-Phiền cậu nhường chỗ, chỗ này vốn là của cháu tôi, cậu chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, mồ côi cha mẹ, chẳng qua được bao nuôi mà dám lên mặt ở đây?

Qủa nhiên người phụ nữ này độc mồm độc miệng!

-Oh? Có bằng cháu bà, Vương Tuấn Khải đã bị bắt vì ngược đãi trẻ vị thành niên, biến thái, lại tham nhũng? Cậu ta không phải cũng mồ côi sao?

-Làm sao lợi hại bằng cha cậu, kẻ giết người thuê? Ah, hèn gì ngay lúc vừa bước vào đã ngửi thấy mùi tanh bẩn này!

-Bà!

Qủa nhiên đấu võ mồm không thể thắng được người phụ nữ này! Khắc Phong giờ đây ánh mắt đầy căm hận săm soi người phụ nữ này. Ha, chỉ có thể sử dụng quá khứ bẩn thỉu của cha hắn để sỉ nhục hắn! Không cần để người phụ nữ này đắc ý!

-Hai vị bình tĩnh trước đã, chúng ta đến đây là để bàn về chuyện có nên đổi chủ tịch không, hai vị có tư thù cá nhân liền bỏ qua một bên.

Một vị giám đốc trung niên đứng lên hòa giải, bọn họ chính là không có can đảm nghe hai người đấu võ mồm a~

-Tất nhiên là không thể, mọi người sao có thể quên đi những gì Vương Tuấn Khải đãvì công ty mà hi sinh? Năm đó trước đà phá sản, một tay cháu tôi cùng tôi dìu dắt, có thể vươn lên đến tận hôm nay cũng đừng có qua cầu rút ván, sống không biết điều!

Dì anh giận dữ đập mạnh xuống bàn khiến mọi người giật nảy người, có người còn len lén dùng khăn lau mồ hôi trên trán. Dì nói cũng đúng nếu như không nhờ hai người này, bọn họ sớm thành kẻ ăn mày.

-Ha, chủ tịch lại có thể trốn thuế, biến thái, giết người không gớm tay. Tôi chính là muốn hỏi các người, sử dụng đồng tiền bằng cái chết của người khác không thấy tanh?

Khắc Phong chống hai tay vào bàn họp, đôi mắt trở nên hung ác. Mọi người cũng cảm thấy có chút chút, bọn họ càng không ngờ chủ tịch bọn họ tôn sùng lại trở nên như thế...

-Điều này Khắc Phong cậu đây phải trả lời cho chính câu hỏi của mình chứ? 

Dì nhìn hắn, biểu cảm trên khuôn mặt hắn vậy mà lại dửng dưng.

-Biểu quyết đi. Chọn một chủ tịch mới có kinh nghiệm cùng sự tín nhiệm hay là một chủ tịch hiện tại sắp phải đối mặt với bản án chung thân? Cũng có thể là lĩnh án treo cổ?!

Khắc Pong một lần nữa nhìn về phía mấy vị cổ đông, cùng giám đốc.

-Được, tôi tán thành ý kiến đó. Thư kí, mau chuẩn bị.

Mọi người đều cho là ý kiến của hắn có hiệu quả, thư kí vội vã chuẩn bị mọi thứ trong vòng 10 phút. Không cần hành văn dài dòng như đi chọn chủ tịch nước, đơn giản trong lòng họ có ai liền viết vào, ai nhiều phiếu, thì được bầu làm chủ tịch. Phiếu nhanh chóng được phát cho tất cả mọi người, trừ dì Vương Tuấn Khải và Khắc Phong, tiếng sột soạt của bút viết khiến thời gian như ngưng đọng. không lâu sau, đã được bỏ vào thùng.

Thư kí đứng trước bục, kiểm phiếu.

-1 phiếu dành cho Vương Tuấn Khải.

Biểu cảm của dì thở hắc một cái.

-1 phiếu dành cho Vương Tuấn Khải

-1 phiếu dành cho Khắc Phong.

-1 phiếu dành cho Khắc Phong.

-1 phiếu dành cho Vương Tuấn Khải

-Dành cho Khắc Phong.

-...



Tin tức về vị chủ tịch tập đoàn Vương Thị giỏi giang trên thương trường là kẻ biến thái giam cầm trẻ vị thành niên, trốn thuế, tham gia vào băng đảng xã hội đen khét tiếng, giết người không ghê tay chỉ để kiếm tiền, trụ vững tập đoàn được các nhà báo đưa lên tạp chí, các tờ báo lớn, ti vi không ngừng lải nhải về vụ việc lần này, hình ảnh Vương Tuấn Khải bị còng tay nhanh chóng truyền lên mạng tốc độ kinh khủng, không gì có thể ngăn cản nổi.

"Nhìn mặt đẹp như tạc tượng, giỏi giang như thế vậy mà bỉ ổi như thế! Lại là kẻ biến thái, ôi mẹ ơi. Trái tim tôi đổ vỡ rồi các nàng ạ."

"Không thể tin được, thần tượng của tôi, có ai nói đây là giả đi."

"Trên đời thực sự có nhiều chuyện ta không ngờ tới, TvT ngày đó tôi còn điên cuồng đứng chờ ngoài công ty chỉ để nhìn thấy hắn. Cũng may mắn phát hiện sớm a~"

"Trái tim tôi, kẻ này sao lại có thể tàn nhẫn như vậy ?"

"Hắn không bị xử tử hay treo cổ thì tôi sẽ là người đầu tiên đi biểu tình"

Vương Nguyên gập mạnh máy tính xách tay xuống, những chuỗi bình luận dài đến ngạt thở, toàn là chỉ trích, trù dập, phỉ nhổ anh.

Vương Nguyên mệt mỏi nằm ngửa cổ lên trời, sau đó lại nhìn vào màn hình điện thoại có một tin của Khắc Phong.

"Anh đã đi kiện hắn, giúp em lấy lại danh dự."

Thực sự rất nhức đầu, bóp hai bên vầng thái dương, cậu vẫn là không nỡ dồn anh đến bước đường cùng! Càng giận Khắc Phong hơn, anh ta ấy thế mà lại dám hành động một mình không hề tôn trọng ý kiến của mình!

Có nên đi thăm anh ấy một chút không nhỉ?


Đứng trước đồn cảnh sát, chân Vương Nguyên run rẩy, đột nhiên trái tim đập mạnh, dồn dập. Sao cậu phải lo lắng và sợ hãi? Hắn, Vương Tuấn Khải đã khiến cuộc đời cậu vương lại những mảnh kí ức đau khổ!

-Có người đến thăm anh này.

Vị cai ngục khẽ đánh vào thanh sắt bên cửa, Vương Tuấn Khải nghe tiếng, sau như khờ dại hờ hững bước ra ngoài.

Người ấy chói chang đến mức khiến Vương Tuấn Khải nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra, khi đối mặt với Vương Nguyên.

Nhìn thấy thái độ của anh, lòng cậu lại đau như cắt, là căm ghét đến mức không muốn nhìn sao? Anh còn có tư cách căm ghét cậu? Thực sự rất nực cười...

-Sao, căm thù tôi đến mức không muốn nhìn thấy?

-Cậu là ai? Cậu không phải là Vương Nguyên tôi yêu, cậu căn bản là Mã Tư Viễn gì đấy, Vương Nguyên ở đâu rồi? Nếu như không phải em ấy, tôi tuyệt đối không mở mắt nhìn ai!

Nghe được câu trả lời của anh, cậu lại cười ra một tràng cười, nó lạnh lẽo, nhạt nhẽo đến cực cùng, cả hai người đều đang đối mặt với một người khác.

-Đúng vậy, Vương Nguyên của anh chết rồi, còn tôi là Mã Tư Viễn, tôi đến đây chỉ muốn nói rằng cả đời tôi tuyệt đối không tha cho anh, muốn bức anh phải chết, muốn anh một lần sống cuộc sống cùng cực!

-Nếu cậu có gặp Vương Nguyên của tôi nhớ gửi lời nhắn của tôi rằng tôi nhớ em ấy lắm! 

-Anh đừng có xảo biện, đừng tự lừa dối bản thân nữa, mau mở to mắt ra xem tôi là ai, Vương Nguyên gì đó của anh chết lâu rồi, từ khi kí tờ ly hôn đã chết rồi!

-Vậy thì được rồi, tôi đi gặp em ấy! Vương Nguyên đợi anh một thời gian nữa nhé!

Vương Tuấn Khải mỉm cười, vẫn che mắt như cũ rồi đứng dậy rời ghế đi vào trong.

Nếu như Vương Tuấn Khải có thể mở mắt được, sớm đã nhìn thấy những giọt nước mắt của Vương Nguyên, nhiều đến mức không có gì chứa đựng nổi, sâu thẳm trong ánh mắt cậu là cảm giác đau khổ đến tận cùng...

Tình dứt rồi, hoa rơi rồi, mãi không thể hàn gắn lại như trước!





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net