Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi phòng họp hội đồng, Lưu Chí Hoành kéo Dịch Dương Thiên Tỉ ra một góc khuất, khuôn mặt lo lắng của cậu được anh khẽ xoa dịu.

-Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ lật ngược tình thế hiện tại.

-Điều em đáng ngại nhất là việc Vương Tuấn Khải anh sẽ không bị bắt vào tù như lời Khắc Phong nói chứ?

-Đương nhiên là không, anh tuyệt nhiên sẽ có cách đưa Tuấn Khải ra khỏi tù, Khắc Phong tên bỉ ổi này lại cư nhiên dám qua mặt bọn anh!

Nói đến đây gương mặt Thiên Tỉ đanh lại, ánh mắt mang theo tia sát ý, nếu như không thể sử dụng đến thế lực công ty thì dựa vào thế lực ngầm, anh không tin ngay tại lãnh địa của mình không làm gì được hắn ta. Nghĩ đến gương mặt đắc ý của hắn lúc được bầu lên ghế chủ tịch liền không cam tâm!

Chí Hoành nghe lời Thiên Tỉ cũng bớt lo lắng được phần nào, tuy cậu ghét Tuấn Khải về chuyện của Vương Nguyên nhưng lại càng không muốn Khắc Phong được như ý.

Dì Vương Tuấn Khải cũng bước ra phòng họp với vẻ mặt tức giận hiện rõ lên đôi mắt, bàn tay nắm thành quyền đánh mắt về khuôn mặt Khắc Phong, hắn ta vừa hay lại chỗ dì.

-Cũng nhờ phúc của bà, đứa con của tên sát nhân lại bất ngờ được bầu làm chủ tịch, bùm, haha tim tôi cứ như sắp nổ vậy, vui hết ý!

Vẻ đắc ý của hắn lại càng khiến cơn giận trong dì bùng phát mạnh mẽ.

-Đúng là một con chó ngu ngốc, chỉ vừa tranh giành được một cục xương đã vội vui mừng, nào biết cục xương nó gặm ấy là do có người tẩm thuốc độc.

-Bà chửi hay lắm, đúng vậy tôi là một con chó, bà có thấy căm tức khi một con chó có thể khiến tập đoàn bà gây dựng bị sụp đổ hay không?

Khắc Phong ra dáng vẻ ngẫu hứng, nụ cười của hắn vẫn được duy trì, sau đó hắn đắc thắng rời đi. 

-Gọi tài xế đến, về nhà!

Giọng dì gay gắt khiến mấy người đứng cạnh sợ hãi vội làm theo lời.


Song sắt phòng Vương Tuấn Khải lại có người đánh mạnh, âm thanh cực kì chói tai.

-Có người gặp.

Quản giáo nói với giọng hững hờ rồi mở cửa, kéo Vương Tuấn Khải đứng dậy, ra ngoài.

-Là cô?

Vương Tuấn Khải vẻ mặt bất cần nhìn Tiểu Mễ. 

-Tuấn Khải, anh yên tâm, em nhất định nghĩ cách cứu anh ra ngoài.

Tiểu Mễ sợ hãi nhìn vẻ mặt anh lại nhói lòng một cái, cô không nghĩ chỉ một đêm đã khiến Vương Tuấn Khải sắc mặt nhợt nhạt đến thế. 

Đáp lại sự hồ hởi, lo lắng của Tiểu Mễ chỉ là một ánh mắt đầy sự tức giận. 

-Cô nghĩ cô là ai? Yên tâm? Ha, tôi lại muốn một đời ở đây để không nhìn thấy cô, chỉ vì cô mà Vương Nguyên của tôi mới biến mất! Tôi là người hận cô, hận cô đến muốn giết chết cô!

Nghe đến đây, Tiểu Mễ chỉ cảm thấy tình yêu mình dành cho anh bị xem là trò đùa, bị coi là rác rưởi. Rõ ràng, nhiều năm trước, anh đã từng ái mộ cô, yêu thương cô, chỉ vì gặp được cậu ta mà thay đổi.

-Vương Tuấn Khải! Anh, anh có biết em là ai không? Là cô gái, là bạn học cùng lớp với anh, người mà anh từng ái mộ, thương mến, những năm cấp ba chúng ta đã có một mối tình thật đẹp. Em là Dĩ An đây, vì có thể được gặp lại anh, mối tình đầu của em, em không ngại thay đổi gương mặt, tên tuổi, cả người thân, gia tộc cũng không cần, chỉ để đáp lại câu sỉ vả của anh thôi ư?

Tiểu Mễ, à không Dĩ An như hét lớn, gào thét trong tuyệt vọng nhìn Vương Tuấn Khải, gương mặt anh vẫn lạnh như tờ, thậm chí còn không có chút ân hận hay ngạc nhiên khi biết cô là Dĩ An năm xưa!

-Tại sao? Tại sao vậy Vương Tuấn Khải, em đã tốn bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng không thể nghe được lời anh nói, anh nói yêu em một lần không được sao? Gỉa vờ cũng được, cầu xin anh, nhìn em một lần đi được không?

-Dĩ An, cô biết không, tôi thừa nhận, những năm tháng xưa tôi đã cực kì biết ơn cô, những ngày tôi mệt nhọc, cô đều ở bên tận tình an ủi, tôi đã rung động, nhưng đó không phải là tình yêu, mà là tình thân! Căn bản tôi không yêu cô, căn bản cô không phải là Vương Nguyên! Chuyện tình yêu làm gi có chuyện cầu xin là được? Dĩ An, em vẫn mãi không hiểu được cách yêu một người! Em lầm rồi, anh không phải là tình yêu của đời em, anh chính là chấp niệm của em mãi không buông xuống! Tất cả kết thúc rồi, hôm nay anh tha thứ cho những chuyện em đã làm trong tháng qua, coi như anh trả cho em tháng ngày bị lãng phí, đi đi, sẽ có người chờ em!

Vương Tuấn Khải nhắm mắt lại, chuyện Tiểu Mễ là Dĩ An, cái thai trong bụng là giả, toàn bộ mọi chuyện, Vương Ngọc đã nói cho anh biết từ hai ngày trước.

"-Tôi biết, anh đang không muốn nghe bất cứ ai nói gì, nhưng xin anh đừng cúp máy, hôm nay tôi sẽ thừa nhận những gì mình làm ra.

Vương Ngọc đã nói nhanh đến mức lưỡi cô sắp dính lại với nhau, chỉ sợ Vương Tuấn Khải cắt ngang.

 -Nói!

 -Anh biết vì sao Vương Nguyên ly hôn với anh không? Là vì anh ấy nhớ lại hết mọi kí ức của tuổi 15, cho đến tận bây giờ, anh ấy nhớ lại tất cả rồi!

 Đáp lại là một khoảng trống, không có tiếng trả lời, Vương Tuấn Khải thở dài một cái, không có chuyện gì có thể che dấu mãi... Rốt cuộc anh cũng đánh mất cậu! 

 -Còn có, Tiểu Mễ chính là Dĩ An, cái thai trong bụng của cô ta cũng là một tay tôi dàn dựng. Tôi xin lỗi. 

 -Hết chuyện chưa?

Tiếng Vương Tuấn Khải khàn đi, trở nên thều thào, Vương Ngọc cầm máy đột nhiên thấy sợ hãi.

 -Anh không sao chứ? Vương Nguyên vẫn là mong anh không có...

Vương Ngọc chưa kịp dứt lời đã bị Vương Tuấn Khải cúp ngang máy! Chuyện kia lại quan trọng hơn chuyện Vương Nguyên nhớ lại sao?

Anh, đã chuẩn bị tất cả mọi sự trừng phạt của cậu dành cho anh, chỉ xin cậu đừng nhìn lại, đừng nhìn anh bằng ánh mắt oán hận!"

Vương Tuấn Khải trở lại phòng giam, hai mắt thẫn thờ nhìn vào hư không... 


Khắc Phong vui vẻ đến khách sạn Vương Nguyên đang ở. Ngay khi Vương Nguyên mở cửa, hắn đã vội vã ôm chặt cậu rồi đi thẳng vào phòng khoe chiến tích ngày hôm nay.

-Tiểu Tư, hôm nay anh đã thay em trừng trị kẻ ác, em biết gì không nhờ có những tập tài liệu em đưa, anhđã dành lấy nhiều cổ phần trong công ty anh ta, nhân lúc anh ta bị mất niềm tin bởi những bằng chứng mang tội danh nặng nề kia, anh đã ngồi lên chiếc ghế chủ tịch, trước mặt mọi người, một cách đường hoàng! Em vui không, Mã Tư Viễn?

Lời nói của hắn từng chút từng chút một bóp chết trái tim Vương Nguyên. Vui không? Không, không vui chút nào, thậm chí còn thấy đau lòng.

-Em sao vậy? Không khỏe ư?

-Không, không sao cả. 

-Mọi chuyện sắp kết thúc rồi, em chỉ cần ra tòa, kể lại những gì em từng trải với quan tòa, anh tin chắc rằng hắn sẽ bị kết án bản án cao nhất!

-Ừ.

Khắc Phong nhìn thấy cậu không có chút hồ hởi, nhưng cũng mau chóng lảng tránh sang chủ đề khác mà hắn đã nôn nóng bao ngày qua.

-Những chuyện không tốt đã qua, Tiểu Tư, em có tình nguyện cho anh một cơ hội nữa không?

-Khắc Phong, em đã nói với anh rằng em không còn hứng thú với chuyện tình cảm!

Vương Nguyên cực kì tức giận, hất tay của hắn ra khỏi vai cậu.

-Nhưng tại sao? Mọi chuyện anh vì em mà làm, đến tận bây giờ, anh chỉ chờ có cơ hội để nói lời yêu em, bao năm qua anh chỉ chung thủy với em, tại sao lại không thể cho anh một cơ hội?

Ánh mắt Khắc Phong nhu tình đến mức khiến lòng Vương Nguyên có chút áy náy, nhưng rồi lòng cậu lại lạnh xuống.

-Khắc Phong, thực ra anh không hề yêu em... Nếu như anh yêu em, anh sẽ không khiến em phải phơi bày quá khứ đau thương của mình trước mọi người... sẽ là người cản em đi trả thù, bởi trả thù sẽ khiến cả em bị tổn thương nặng nề, sẽ là người tôn trọng những gì em nói, em quyết. Nhưng anh thì không, anh chỉ muốn sắp đặt mọi thứ cho em! Khắc Phong, tình cảm của em dành cho anh cũng dừng lại rồi...

-KHÔNG! Mã Tư Viễn, anh chân thành yêu em, tuyệt đối không có chuyện đó, nếu như em không thích anh sẽ dừng mọi chuyện lại...

Khắc Phong hoảng hốt nắm chặt lấy bả vai Vương Nguyên, đánh đổi một cái là ánh mắt lạnh nhạt của cậu.

-Nhưng em không hề yêu anh!

-Không! Em là của anh, mãi mãi về sau!

Bàn tay hắn siết chặt vào bả vai cậu, dùng sức đè chặt cậu vào bức tường lạnh lẽo, môi hắn áp lên môi cậu mạnh mẽ hôn đến. Nụ hôn chứa đựng lòng ghen ghét, đôi mắt hắn chứa đầy sự ham muốn bản thỉu, bản thân Vương Nguyên càng bất ngờ, cậu không ngờ hắn có thể bỉ ổi đến như vậy!

-Buông!

Nhân dịp Vương Nguyên hét lớn, đầu lưỡi của Khắc Phong nhân cơ hội chui vào khoang miệng của cậu, điên cuồng càng quét tất cả mọi thứ, bàn tay không an phận rạo rực khắp thân thể cậu, mùi vị nồng nàn khiến Khắc Phong muốn dây dưa mãi không dứt!

Vương Nguyên mở to mắt, thất thần, sau đó dùng lý trí còn sót lại của bản thân cắn mặt vào môi của hắn.

-Tránh ra!

Dùng hết sức để thoát khỏi bàn tay ma quái của hắn, nhưng càng vùi vẫy càng khó thoát khỏi, hắn vẫn điên cuồng ghì cậu vào bức tường lạnh lẽo ấy.

-Hắn thì chiếm được em bằng bạo lực được? Anh tại sao lại không thể? HẢ?

Đáy mắt hắn hằn lên tia giận dữ cùng sự độc chiếm ngông cuồng, tay hắn đã thoáng mò vào trong chiếc áo thun trắng của cậu.

Tiếng áo bị xé tan khiến Vương Nguyên sực tỉnh, đến cuối cùng tại sao không ai có thể cứu thoát cậu ra khỏi sự điên cuồng kinh tởm như vậy? Đến cung cậu vẫn bị thứ nhớp nhúa vây quanh mình, không đường ra.

Nhận thấy người trong lòng ngưng dãy dụa, hắn đem cậu đặt xuống chiếc giường kế bên. Hôn lên mắt lệ nhòa của cậu.

-Để anh yêu em lại một lần nữa được không?

Không đợi cậu trả lời, hắn sớm đã mất đi lý trí...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net