Chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến khi tiếng xé toạt áo thun trắng của Vương Nguyên vang lên, nhẹ nhàng đáp xuống nền nhà lạnh lẽo. Vương Nguyên bất chợt nhớ tới mảnh kí ức vỡ vụn của cậu và Vương Tuấn Khải.

Hôm đó cả hai đều say đến không biết trời đất, Vương Tuấn Khải dìu Vương Nguyên đến chiếc giường được tranh trí, bao phủ bởi cánh hoa hồng đỏ rực.

Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải lại gần người của mình, cảm nhận được vòng tay an toàn, ấm áp của người ấy, cậu thở hắt một cái, điều này khiến Vương Tuấn Khải bật cười, hít hà nơi tóc cậu, anh mới cảm thấy cuộc sống thật sự thú vị. Ngày ngày cùng cậu làm điều mình muốn, không sầu lo gì nữa...

Cũng là ngày hôm ấy, vì lo cậu vẫn còn sợ chuyện thân mật nên Vương Tuấn Khải nhẫn nhịn, cho đến lúc cậu dần dần thích nghi được với cuộc sống khác. Thì ra, trên đời này, chỉ một mình người ấy để cảm nhận của cậu làm tiền đề cho hành động của mình.

Loại chuyện cảm động này lại càng khiến Vương Nguyên khốn khổ cùng cực, chuyện vui vẻ cậu khắc sâu trong lòng... Thế nhưng quá khứ đen tối kia lại mạnh mẽ trở thành cái gai nhức nhối trong tim cậu, không nhổ ra được, chỉ có thể bỏ lỡ.

Vương Nguyên nhắm mắt lại, hững hờ buông câu nói trước mặt Khắc Phong đang điên cuồng kia.

-Hôm nay anh lại càng khiến em nhận ra rằng căn bản em và anh không có tình yêu. Anh chỉ muốn chiếm hữu lấy bản thân em, đó không phải là thứ tình cảm sâu đậm như anh nói. Đó chỉ là hứng thú nhất thời.

Đột nhiên cậu mở miệng, nghe mấy lời cậu vừa buông. Con dã thú trong lòng hắn lại bị dằn xuống, hắn buông bỏ cậu ra, vẻ mặt thống khổ đến cùng cực, đưa hai tay ra trước mắt Khắc Phong, đây là hai bàn tay vô dụng, toan tính cưỡng bức cậu, thực sự dơ bẩn đến chết được. Hắn lại làm những chuyện có lỗi với cậu nữa rồi.

-Anh... Anh xin lỗi. Anh không hề cố ý!

Nhìn thấy hắn lúng túng lại thất vọng đến như vậy, Vương Nguyên lại cảm thấy nực cười, ngồi dậy lấy tấm chăn bảo bọc lấy thân thể gầy của mình. Cậu nở nụ cười, chua chát, cay đắng.

Nhìn thấy thái độ đó của cậu, Khắc Phong cực kì hối hận, hắn toan lại gần, toan dùng bàn tay chạm đến da thịt cậu liền bắt gặp ánh mắt đầy sự chế giễu của Vương Nguyên, mọi hành động của hắn như ngưng đọng. Bàn tay giữa không trung đành thu lại, nắm chặt thành quyền.

-Tiểu Tư, nếu như em không muốn đứng ra làm chứng, hay tố cáo, vậy, thì thôi đi. Còn vụ bằng chứng giết người hay buôn bán vũ khí của Vương Tuấn Khải, nếu em muốn rút thì anh sẽ rút. Chuyện hôm nay anh xin cam đoan sẽ không xảy ra lần nào nữa.

Vẻ mặt hối lỗi của hắn chinh phục lấy tấm lòng yếu mềm của cậu. Có phải cậu quá nhu nhược hay không?

Nếu như đã nhu nhược như vậy, tại sao không thể nhắm mắt bỏ qua chuyện của Vương Tuấn Khải?

-Anh đi đi, hôm nay cũng không có chuyện gì xảy ra. Còn đề nghị của anh, em sẽ suy nghĩ sau.

Khắc Phong nhìn Vương Nguyên một lát, lòng cũng không lo lắng như vài phút trước nữa, cầm lấy áo khoát, hắn đi ra ngoài.

Căn phòng chỉ còn mỗi Vương Nguyên.

Thực sự, thực sự, cậu muốn đến nhìn Vương Tuấn Khải một lát rồi đi ngay.

Chỉ là có chút không quen khi những năm qua đều nằm gọn trong lòng anh. Có chút không nỡ!

Một lát sau, lại có tiếng chuông cửa phòng reng lên một hồi.

Cậu chỉnh sửa trang phục một chút, ném chiếc áo vừa bị xé vào thùng rác. Bước nhanh chân về phía cửa. Chắc lại là Khắc Phong.

-Em tha thứ cho anh rồi. Anh không cần phải...

Lời cậu chưa dứt đã bị người trước mặt hù đến nuốt luôn những chữ sau.

-Sao, sao cậu không nói tiếp đi, Mã Tư Viễn?

Người trước cửa, vậy mà lại là Vương Tuấn Khải.

-Anh, anh...

Chưa kịp phản ứng đóng cửa đã bị Vương Tuấn Khải mạnh mẽ đẩy cửa vào phòng, bắt lấy cổ tay cậu, xoay người khóa chặt cửa, ghì chặt cậu vào cánh cửa gỗ,hít hà mùi hương của người trước mặt, rồi lại lấy tay mình, khẽ khàng chạm đến làn da trên khuôn mặt cậu.

-Nếu như em là Mã Tư Viễn trước đây, vậy thì buộc tôi phải biến em thành Vương Nguyên của tôi.

Đôi mắt Vương Tuấn Khải ánh lên tia sát khí, Vương Nguyên chính là chịu không nổi đôi mắt này của anh.

Bởi vì 15 tuổi cậu đã thưởng thức ánh mắt ấy, trong sự tuyệt vọng, và hôm nay cũng vậy.

-Vương Tuấn Khải, anh điên rồi!

-Đúng vậy, tôi điên rồi, mau trả Vương Nguyên lại cho tôi!

-Vương Nguyên chết rồi, tôi là Mã Tư Viễn!

Vương Nguyên dùng hết sức mình để khắc chữ vào lòng anh.

-Anh biết em vẫn có trong đó, Vương Nguyên, Vương Nguyên, xin em, anh không thể nào dứt ra được, không thể ngừng nhớ đến em. Làm ơn.

Lời cầu xin của anh lại khiến Vương Nguyên càng nổi điên.

-Lúc trước có tại sao không giữ lấy?

Mắt Vương Nguyên cay xòe, nước mắt trào ra, tí tách, tí tách rơi trên gương mặt của cậu, Vương Tuấn Khải vội vã dùng tay lau chúng.

-Đừng khóc, đừng khóc.

Ôm lấy gương mặt của cậu, Vương Tuấn Khải lại bắt đầu nảy ra một ý tưởng.

-Vương Nguyên, chúng ta, chúng ta kết hôn lần nữa đi. Không phải em muốn chúng ta đi đến biệt thự trên đồi sao? Để anh dẫn em đi.

Không đợi Vương Nguyên đồng ý, Vương Tuấn Khải một lần nữa bắt lấy cánh tay cậu, gia tăng lực đạo kéo cậu đi thẳng xuống tầng hầm.

Dùng lực mãi mới kéo cậu vào ghế sau, miệng Vương Nguyên không ngừng gào thét, làm ồn.

-Em không muốn kết hôn với anh sao?

-Đã là lúc trước rồi Vương Tuấn Khải, cớ sao anh phải cố chấp như vậy?

Gương mặt Vương Tuấn Khải tối sầm lại. Khởi động xe, nhấn ga rời khỏi nơi đó trong nháy mắt.

Từ xa Liễu Vi Linh cùng Lưu Chí Hoành không khỏi hốt hoảng, kia không phải là Tuấn Khải sao? Sao lại ở đây?

-Mau, mau gọi cho Thiên Tỉ xem.

Vi Linh hoảng hốt nhìn theo bóng xe của Vương Tuấn Khải hun hút chạy vút đi.

-Chị chúng ta cũng nên đuổi theo.

Chí Hoành cùng Vi Linh nhấn ga chạy theo xe của Vương Tuấn Khải.

Coi như quà 8-3 em tặng trễ dậy =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net