Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi mắt Vương Nguyên khẽ động đậy, hàng lông mi dài như chiếc lá liễu nhỏ run rẩy, trong đôi mắt cậu ngập tràn nước, bởi hình ảnh xung quanh mình.

Đây là căn biệt thự của Vương Tuấn Khải mà cậu đã từng cho rằng là một cảnh tuyệt mỹ trong những cảnh cậu đã được nhìn thấy. Căn biệt thự được bao bọc xung quanh là một màu xanh lá, xanh tươi của những hàng cây, nhành hoa hồng đỏ rực như tô điểm cho sự xinh đẹp nơi này. Nơi tọa lạc của biệt thự chính là điều khiến cậu thích nhất, phía trước và phía sau là biển xanh lăn tăn gợn sóng, có đôi lúc chính tiếng sóng nơi này đã cứu rỗi tâm tình của cậu.

Vương Nguyên nhớ lại sự việc vừa mới xảy ra với mình, Vương Tuấn Khải bằng cách phi thường nào đó có thể trốn thoát khỏi lao tù, lại cư nhiên biết nơi ở chính xác của cậu, cu nhiên đem cậu đến đây mà không một ai phát hiện. Nhìn lại bản thân, cậu càng bất ngờ hơn khi bản thân đã được mặc áo chú rể, là một bộ vét trắng thanh lịch, trên ngực áo được nhà thiết kế ưu ái dùng sợi tơ mỏng, nhẹ nhất làm thành một bông hoa nhiều cánh viền đỏ, trông cậu khong khác gì một thiên thần thực sự giáng trần, bởi xung quanh cậu cũng là một màu trắng rực rỡ, chiếc giường cậu đang nằm cũng được trang trí đặc biệt,  rõ ràng, rõ ràng là Vương Tuấn Khải bày trò!

-Em tỉnh rồi, bé con, em vẫn cứ xinh đẹp như vậy!

Vương Tuấn Khải một thân âu phục đen, bên ngực cũng có một bông hoa tựa như cậu, có điều, nếu Vương Nguyên là một thiên thần hiền lành, thì anh lại trở thành một diêm vương cao lãnh, bá đạo, đôi mắt trở nên mù quáng. Vương Nguyên nhận thấy điều đó qua hành động tiếng theo của anh, cởi trói cho cậu xong xuôi, anh lại ngồi xuống ngắm nhìn gương mặt cậu. Lòng anh cũng yên tĩnh hơn nhiều lần, bàn tay kiềm không được mà giơ đến, nhận thấy người nam nhân trước mắt run rẩy, anh cười khẩy, rồi rút tay lại. Đứng lên.

-Em sợ tôi sao?

Thấy anh đứng dậy, xoay lưng lại với mình, cậu mới thở hắt ra, xoa cổ tay bị đỏ ửng vì cậu nhận thức được mình bị trói cũng khá lâu rồi.

-Anh lại toan tính chuyện gì nữa đây?

-"Toan tính" em nói thử xem, tôi cho em mang đồ như thế chỉ để cho đẹp thôi hả? Chúng ta đã ly hôn rồi đúng chứ?

Vương Tuấn Khải quay đầu lại nhìn cậu, nhận thấy sự phòng bị, tránh né, lo sợ của cậu, anh lại giận dữ, sự bực tức như muốn bùng phát lại bị anh kiểm soát kiềm chế. Không đợi cậu trả lời, anh tiếp lời.

-Ly hôn rồi thì lại kết hôn tiếp, trừ phi tôi chết, em đừng mong có thể thoát được danh phận là vợ tôi!

-Anh đừng sử dụng cái tính độc chiếm của mình lên người của người khác, tôi là con người, cũng có quyền của con người. Anh dựa vào cái gì, dựa vào cái gì để bắt tôi nghe theo anh? Dự vào cái gì giam giữ tuổi xuân của tôi? Tiền hay là quyền lực? Vương Tuấn Khải, từ khoảnh khắc năm tôi lên 16 tuổi, khoảng khắc anh ép tôi uống xuân dược, phỉ nhổ, khiến tôi bị cưỡng bức tàn bạo dưới tay kẻ khác, tôi đã từng thề rằng tuyệt đối, tuyệt đối không thể tha thứ cho anh! Vương Tuấn Khải, anh nghe rõ không?

Chính nỗi niềm, oán hận của cậu sau bao nhiêu năm qua bùng phát, cậu đứng dậy, đánh anh, điên cuồng đánh thật mạnh, anh cũng chỉ đứng đó, cho cậu đánh chửi.

Đỉnh điểm là khi cậu dùng hết lực,  xé  mất cúc trước ngực anh.

Đột nhiên, cậu dừng lại, hành động của cậu trì trệ, khựng lại một lúc lâu.

Bản thân Vương Tuấn Khải chỉ cười nhạo một tiếng, rồi tiến về phía cậu, từng bước từng bước một, anh tiến tới, cậu lùi về sau, cho đến khi chạm phải mép giường, cậu ngồi bệt xuống, ngước mắt nhìn anh.

-Sao, lại thấy sợ hãi rồi phải không, bản thân em cũng thắc mắc vết thương trước ngực tôi đúng chứ?

Vương Tuấn Khải động đến vết sẹo đáng sợ trước ngực trái, nơi đó, bên trong tồn tại một trái tim đang đập mãnh liệt, vết sẹo cho thấy đó hẳn là một vết thương chí mạng, nếu không kịp cứu chữa sẽ chết. Điều mà cậu sợ hãi chính là, chính là mỗi lần anh thoát y, thay đồ, cậu đều có mặt, nhưng lại không hề phát hiện vết thương này.

Cổ họng Vương Nguyên đột nhiên đắng nghét, không thể nói thêm lời nào, vô thức đánh ánh mắt xuống dưới, liền bị Vương Tuấn Khải nắm chặt cằm, nâng mặt cậu nhìn thẳng vào phía anh.

-Xem ra thuốc Dịch Dương Thiên Tỉ chế tạo cũng có tác dụng đến phút cuối cùng nhỉ? Vết thương tôi tạo cho em liền khiến em khắc cốt ghi tâm, còn việc em sử dụng dao, một khắc lao vào đâm tôi một nhát khiến em quên rồi sao? 

Vương Tuấn Khải nắm lấy tay cậu, đụng đến vết thương mà hằng ngày anh đều cố gắng che giấu, cho đến tận hôm nay, cả hai cũng không che giấu nhau bất cứ thứ gì nữa rồi.

Vương Nguyên nhất thời sợ hãi rụt tay lại.

-Tất cả là do anh, do anh, anh khiến tay tôi dính thứ máu ghê tởm đó, là do anh ép tôi đến bước đi này!

-HaHa, vậy thì để tôi chịu trách nhiệm, không có ai muốn cùng một kẻ tay đã thấm máu tanh tưởi tổ chức hôn lễ đâu! Coi như chúng ta quá hợp nhau đi. Đi, chúng ta đi tổ chức đám cưới!

Vương Tuấn Khải kéo cậu ra sân vườn, đã được trang trí một cách đẹp đẽ, tựa như lần đầu cậu cùng anh đám cưới. Chỉ riêng trái tim của cả hai đều đã bị tổn thương một cách sâu sắc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net