#1: Lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Không biết đã từ bao giờ, khi mỗi lần chìm vào giấc ngủ.

 Tôi luôn mơ thấy một giấc mơ.

 Một giấc mơ mà tôi không thể nhớ, cũng không thể quên được nó. 

 Trong giấc mơ đó, có một cô gái với mái tóc bạch kim, mang một chiếc áo dài váy xòe màu trắng tha thiết. Cô bước đến chỗ tôi, khuôn mặt của cô ấy bị che mờ bởi lớp sương mù. Cô ấy thì thầm vào tai tôi.

 Tôi thể nghe rõ được những từ cô ấy nói.

 Nhưng tôi luôn có cảm giác rằng mình đã quên đi thứ gì đó.

 Một thứ gì đó quan trọng với tôi, với cô gái này.

 Một lời hứa? Tôi cũng không biết chính xác nữa.

 Sương mù đang càng lúc càng dày đặc thêm. Đến khi chỉ còn tôi và cô gái đó...

 Khoan đã, bình thường thì lúc này tôi sẽ tỉnh dậy. Giấc mơ kết thúc và tôi không còn nhớ gì về chúng nữa.

 Nhưng chuyện gì đã thay đổi? Tay cô gái từ từ thò vào ngực tôi, rồi dần dần xuyên vào bên trong. Tôi cảm thấy tim của tôi đang bị cô ấy nắm lại. Từng cú bóp, tim tôi như thắt chặt lại. Cho đến khi tim tôi nát vun ra, tôi thấy mát tôi chảy ra từ lồng ngực mình, từ miệng, tai, mắt. Cô gái đang cười. Đôi tay dính đầy máu của cô ấy, chạm lên mặt tôi, đôi môi cô ấy khẽ nhỏ từng lời vào tai tôi. 

- "Nếu cậu không lựa chọn, thì tất cả mọi thứ, kể cả cậu sẽ "chết" đấy".

 Tôi đột nhiên đau nhói lên, tôi không thể thở được. Lồng ngực tôi như đang bị vỡ nát. Máu tôi đang tung tóe, ào dần ra.

 Đây... chỉ là giấc mơ thôi mà, sao nó lại thực thế này được? Ai đó cứu tôi với...

 Cô gái tóc bạch kim ôm lấy đôi tay tôi khi tôi ngã khuỵu xuống đất. Cô ấy ôm lấy tôi cho đến khi mắt tôi chỉ còn lại màu đỏ, cơ thể lạnh ngắt. Tôi đã chết... trong chính giấc mơ của mình.

 ............

 Tôi tỉnh lại bên trong căn phòng của mình, nơi chứa đầy giấy tờ, và bản thảo tôi viết. Chúng đè lên mặt tôi khiến cho tôi khó thở, có lẽ vì thế mà tôi mơ thấy giấc mơ như vừa rồi. Nhưng lần này lại khác... tôi nhớ rõ giấc mơ này đến từng chi tiết, tôi vẫn đang thắc mắc về những lời cô ấy nói lúc đầu, tôi không thế nghe rõ được, nhưng những lời đó thật vừa quen thuộc, nhưng mà tôi đã quên đi mất cũng như trước giờ tôi quên đi giấc mơ đó mỗi lần tỉnh dậy.

 Chưa kịp ngẫm nghĩ xong, một cô gái với một bộ đồ nhí nhảnh, ngây thơ bước vào phòng của tôi.

 - "Này, Touma-sensei, anh tính ngủ đến bao giờ nữa?! Rồi bao giờ mới có bản thảo để em nộp Tổng biên tập đây".

 - "À là Mei-chan à! Bản thảo anh đã làm xong từ đêm qua rồi, kể cả bản thảo tuần sau nữa. Nè." - Tôi đưa đống bản thảo cho Mei, chúng dày cộm, hi vọng cô ấy có thể mang chúng để chỗ Tổng biên tập.

 Mei Sudo, là biên tập viên đáng quý và duy nhất của tôi. Chúng tôi đã gặp nhau từ tuần trước, khi mà tôi mới được Tổng biên tập thuê.

 Còn tôi, Kamiyama Touma, một nhà văn tập sự. Ước mơ của tôi, là mang những câu chuyện của tôi đem đến cho mọi người, đem tới niềm vui, niềm cảm hứng cho họ. Vì nhà tôi là một nhà hiếu học, nên từ nhỏ tôi đã tiếp thu kiến thức văn hóa từ phương Đông đến phương Tây.

Tôi luôn có thể tìm thấy niềm cảm hứng ở bất kì nơi nào lúc nào, góc nhìn từ một cửa kính trường học qua một niên học, cuộc đời của một con kiến từ lúc trứng mới nở, ăn cánh và cơ bắp của bố chúng đến khi chúng trưởng thành và chết đi, một chiếc xe đạp được đi lại bởi những người trong công viên, họ hạnh phúc thì chiếc xe hạnh phúc.

Chính vì thế, tôi luôn luôn có thể viết truyện ở bất kì đâu, bất kì lúc nào. Đó là di sản của cuộc đời tôi, vì thế, tôi muốn chúng trở thành những câu chuyện được truyền từ đời này sang đời khác. Cũng như những cuốn sách trong gia đình tôi, hơn một nửa trong số ấy, là sách do tổ tiên tôi viết, kể về cuộc hành trình của họ, tìm thấy lí tưởng của cuộc đời họ, truyền đạt cho con cháu và con cháu tiếp thu chúng.

 Cho đến khi đời bố tôi, bà tôi không muốn bố tôi phải chịu những nỗi khổ như bà, trở thành một người viết truyện. Nhưng những người xung quanh họ không nghĩ vậy, họ coi bà là kẻ lắm chuyện và sẽ kể hết chuyện của người này với người khác. Bà ra đi trong vòng tay của bố tôi, không bạn bè, không người thân, chỉ còn lại mỗi đứa con trai duy nhất.

 Sau khi bà tôi mất, bố tôi suy sụp trong rượu chè. Và vì thế, mẹ tôi cũng dẫn tôi rời xa khỏi ông, nhưng tôi không thể để ông ấy thế được, ông ấy sẽ chết trước khi 40 tuổi. Tôi quyết ở lại dù mẹ tôi không muốn thế, thế rồi mẹ tôi đi, còn lại hai bố con tôi.

Tôi luôn lấy đống sách dưới kho lên đọc cho ông nghe, hay nhũng câu chuyện của tôi ở trên trường. Điều đấy khiến ông tỉnh táo và tránh xa rượu, nhưng rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới, khi tôi viết xong cuốn truyện đầu tiên và tôi quyết định sẽ đọc cho ông nghe.  Và rồi ông chết trên con đường tôi hay đi học về bởi một vụ tai nạn xe khi tôi mới 7 tuổi.

 Buồn bã, tức giận là những gì tôi cảm thấy lúc đấy. Tôi buồn vì tôi đã mất đi người sinh thành và nuôi dưỡng tôi, tôi cũng hận người vì người đã rời bỏ tôi.

 Tôi chạy thật nhanh, hét thật to. Tôi chỉ ước rằng mình chưa bao giờ được sinh ra, nếu tôi không được sinh ra thì tôi đã không chứng kiến chuyện này. Con cái sinh ra là để báo hiếu cha, mẹ. Vậy mà tôi lại không bảo vệ được bố mình.

 Không cần biết đi tới đâu, không cần biết chạy tới bao xa, tôi hy vọng rằng mình sẽ tan biến thành những mảnh nhỏ trong lúc đi.

 Tôi đang "vỡ vụn"...

 Đó là lúc tôi gặp...

 *Clickt*, *Clickt*.
 - "Này anh có nghe không đấy, Touma-sensei". - Mei đang búng tay, vừa hỏi tôi.

 - "À, anh lơ là quá, tại anh đang nghĩ đến bản thảo cho tháng sau ấy mà." - Phải rồi, tôi và Mei đã đi đến quán cà phê, sau khi tôi phụ giúp cô ấy mang bản thảo đến cho Tổng biên tập.

 - "Wow, anh chăm chỉ thật đấy, Touma-sensei. Mới xong tuần sau thôi mà anh đã nghĩ đến tháng sau rồi".

 Tôi cười mỉm để cho qua. Tôi không muốn kể ai nghe về quá khứ của tôi cả, tôi cũng không nghĩ điều đó là cần thiết. Vì ước mơ của tôi là đem đến hạnh phúc cho mọi người, chứ không phải làm họ buồn.

 "Đã kể từ 1 tháng, sau vụ khủng bố trên toàn thế giới của Kamen Rider Eden, hay còn được biết tới với cái tên là Rihito Isshiki đã được ngăn chặn bởi chủ tịch Hiden là Aruto Hiden, hay Kamen Rider Zero One, cùng đội đặc nhiệm A.I.M.S và Metsuboujinrai.net. Hiện giờ nền kinh tế các nước đang khôi phục lại bình thường và tăng cường an ninh trên khắp thế giới.

 Chủ tịch Hiden đã tự thân mình cùng với các Humagear lên trên vũ trụ để lắp rắp vệ tinh Zea 2.0. Dự đấy sẽ là nền tảng đến thiết lập nền hòa bình, chống khủng bố, những tổ chức cực đoan như Metsuboujinrai.net, Ark và Eden." 

 Tôi nhìn lên TV và nhìn thấy Hiden Aruto, cậu ấy thật ngầu. Dù nhỏ tuổi hơn tôi, cậu ấy đã biết tự lập, đấu tranh với biết bao nhiêu khó khăn. Thật đáng ngưỡng mộ, vì vậy cậu ấy mới xứng đáng trở thành Kamen Rider chứ!

 Ở đâu đó trong tôi, tôi cũng muốn trở thành Kamen Rider. Dẫu sách có thể mang lại nụ cười cho con người, nhưng cũng không thể bảo vệ họ khỏi những đau khổ do cuộc sống hay chiến tranh mang lại.

 "Trước khi bắt đầu thì phải có hy vọng".

 Phải rồi, tôi cũng đã rèn luyện bản thân mình kể từ khi cha tôi mất và tôi đã gặp được những Hộ Vệ của Thế Giới, các Kiếm Sĩ mang trong mình lý tưởng, sãn sàng hy sinh để bảo vệ thế giới. Lúc đó, đứng trước tôi là Hỏa Viêm Kiếm Sĩ, ngài ấy đang bảo vệ con người lẫn thế giới này.

 Kể từ lúc ấy, ngài ấy đã trở thành lý tưởng cho tôi, Touma Kamiyama ngày đêm phấn đấu để được như ngài.

 Ngày 1500 lần vung kiếm, 2000 lần chống đẩy, 2500 lần đu xà, trồng cây chuối trong 1 tiếng, chạy bộ trong 2 tiếng.

 Sắp có trận chiến đang tới, không cần biết nó tới lúc nào, hay từ khi nào. Vì tôi đã chuẩn bị, đây sẽ là trận chiến giữa con người và các Megid  như những gì ngài Kamijo bảo tôi và ngài ấy đã trao cho tôi cuốn sách Brave Dragon trước khi ngài ấy mất.

 Chính vì vậy, tôi không chỉ mang trong mình ước mơ của bản thân tôi, mà còn gánh vác trọng trách, kì vọng của người đã khuất.

"Trận chiến đang tới, và tôi phải lựa chọn!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net