Chương Hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ối!... tôi lại làm thế rồi

Thứ bảy, mùng 2 tháng 4

Rầm, rầm, rầm

Tôi nghe thấy tiếng đập cửa ầm ầm và tự hỏi không biết ai lại đến thăm tôi vào cái giờ trời đánh thế này. Tôi không phải người thích dậy sớm, bạn bè tôi đều biết vậy mà.

Rầm, rầm, rầm

Ôi trời, lại nữa. Khi tôi mở mắt nhìn chiếc đồng hồ bên cạnh, tôi nhanh chóng nhận ra ba điều: Một, không có ai đập cửa cả - tiếng rầm rầm tôi nghe thấy là một cơn đau đầu. Hai, lúc này chẳng phải giờ trời đánh gì cả - lúc này là một giờ chiều rồi. Và ba, cái đồng hồ tôi vừa xem giờ không phải của tôi, cái bàn bên dưới cũng vậy. Tôi không biết mình đang ở đâu nữa.

Ánh nắng đang tràn qua cửa sổ phía sau và trải dài trên cổ tôi. Mùi rượu, chắc là từ người tôi mà ra rồi, nồng nặc khắp căn phòng. Khi liếc mắt xung quanh, tôi thấy có vài món đồ quen thuộc... cái ví nâu của tôi, giày của tôi, cái váy nhàu của tôi, và...

Trời, khoan nào.

Cái đó đâu phải của tôi.

Liệu đó có phải...? Không, liệu đó có phải... thắt lưng dây tết?

Ôi, Chúa ơi, không. Hãy nói là không đi.

Ý tôi là, tôi đã không làm thế. Tôi không thể làm thế!

Làm ơn hay nói rằng tôi không... ở chung một mái nhà... với Roger!

"Xin chào, người đẹp," một giọng nói quen thuộc và khàn khàn vang lên từ phía sau tôi.

Trời đất, tôi đã làm thế.

Không! Không! Không! Không! Không! Kkông! Khôngggggggggg!

Tôi cố bình tĩnh lại nhưng không được. Tôi vẫn còn chuếnh choáng do đống magarita tối qua và tôi đang trần như nhộng, nằm cách người đàn ông tôi khinh bỉ nhất thế gian 30 cen-ti-mét. Sao tôi có thể để chuyện này xảy ra? Ý tôi là, không một lượng rượu nào có thể khiến Roger trông đáng khao khát, kể cả nhìn từ xa. Anh ta không dễ thương, không hài hước – anh ta là Roger đấy, lạy Chúa! Tối qua anh ta hẳn đã chuốc thuốc cho tôi vì không đời nào tôi lại tự nguyện về đây cùng anh ta.

Một cơn buồn nôn xộc tới, tôi lao ra khỏi giường, loạng choạng nhặt đồ của mình lên, và chạy vào nhà vệ sinh. Khi vào tới nơi, tôi khoá cửa và quay lưng lại thì thấy...

Ôi, lạy Chúa...

... nhà vệ sinh đầy lông lá nhất mà tôi từng thấy. Tôi chưa kịp quỳ xuống thì đã nôn rồi. Khi đang nôn thốc nôn tháo, nước mắt lưng tròng, tôi cầu nguyện...

Thưa Chúa, sao lại là con? Sao Ngài lại chọn trừng phạt con bằng cách này? Có phải vì con ghét các ban nhạc rock Thiên Chúa không? Con biết họ truyền tải những thông điệp tốt đẹp, nhưng phải nói thật là– hầu hết họ đều dở tệ. Có phải vì con ăn thịt vào những ngày thứ Sáu của Mùa Chay? Có phải vậy không? Nếu đúng là thế, con thề sẽ không làm vậy nữa. Con cầu xin Ngài, dù con đã làm gì, dù con có lỗi lầm gì, con xin lỗi! Làm ơn, thưa Chúa, hãy làm đêm qua biến mất và con hứa... con sẽ không bao giờ uống rượu nữa!

Sau ba lần nói "Lạy Đức Mẹ Mary" và năm lần nói "Đức Chúa Cha", tôi nhắm mắt lại và cụng hai gót chân, hy vọng rằng, tôi sẽ được đưa về nhà một cách thần kỳ, như Dorothy vậy. Nhưng chẳng may mắn vậy đâu. Khi tôi mở mắt ra, tôi không chỉ thấy mình vẫn quỳ trước nhà vệ sinh đầy lông lá nhất thế gian mà còn tệ hơn nữa cơ, giờ tôi đã kết nối với nó bằng một sợi giãi dài ngoằng.

Giờ tôi là một phần của cái nhà vệ sinh đầy lông lá đó.

Tôi lại buồn nôn tiếp.

Sau đó, tôi cố nhớ lại tối qua, tôi cố nhớ lại xem chuyện này xảy ra như thế nào. Điều cuối cùng tôi còn nhớ là mình hát bài của Destiny's Child ở quán karaoke: "Tôi là KẺ SỐNG SÓT! Tôi sẽ không BỎ CUỘC! Tôi sẽ không DỪNG LẠI! Tôi sẽ làm việc CHĂM CHỈ HƠN!" Tôi cũng hát khá hay. Mọi người cổ vũ tôi, giơ cao hai tay – như trong chương trình American Bandstand vậy. Tôi thậm chí còn đứng lên bàn khi hát to đoạn cuối của bài hát để kết thúc màn trình dẫn như một ngôi sao nhạc rock. Và rồi tôi nghĩ mình thấy Roger...

Đúng thế. Chết tiệt, đúng thế! Đúng thế, tôi đã thấy anh ta!!!

Giờ thì rõ ràng hơn rồi. Sau khi hát, tôi thấy thật tích cực và lạc quan về tương lai của mình, thì Roger lại xuất hiện cùng một đồng nghiệp khác. Mọi người đã cư xử không hay với anh ta và tôi nghĩ điều đó thật hài hước, tôi nghĩ anh ta xứng đáng nhận những lợi nhạo báng của mọi người. Nhưng khi mọi người cư xử thô lỗ hơn, tôi bắt đầu thấy có lỗi. Ai đó đã ném một viên đá vào đầu anh ta, và khi một tốp đang hát bài "Copacabana", ai đó đã đổi lời bài hát thành "Tên gã là Roger, gã là đồ khốn nạn. Gã kéo quần cao quá mông, để che đi lòng dạ của mình". Roger cố cười trừ cho qua, dĩ nhiên rồi, nhưng tôi có thể thấy anh ta đang xấu hổ - ai mà chẳng thế. Tôi tới chỗ anh ta và chào.

Khi nói chuyện với nhau, tôi có cảm giác Roger thấy sốc về đợt cắt giảm nhân sự nhiều hơn lúc ở buổi họp và tôi bắt đầu nhìn nhận anh ta theo một cách khác. Tôi thấy mặt nhạy cảm của anh ta, và điều đó khiến tôi thấy quý anh ta hơn một chút. Xét cho cùng, anh ta cũng chỉ là một người bình thường, làm mọi thứ cần phải làm để sống sót.

Sau khi nói chuyện thêm một lúc, Roger mời tôi nhảy và tôi đồng ý. Thực lòng mà nói, tôi không mong anh ta sẽ nhảy giỏi, nhưng Roger đã làm tôi ngạc nhiên. Ở chỗ làm thì anh ta đi đứng như dở hơi đấy, nhưng trên sàn nhảy thì mỗi bước nhẹ tựa lông hồng vậy. Anh ta di chuyển mượt mà lắm, anh ta xoay tôi như vũ công ba lê vậy. Anh ta liên tục xoay tôi vòng vòng rồi nhanh chóng kéo tôi lại vào giây cuối cùng. Anh ta cứ như Tony Manero trong Saturday Night Fever vậy còn tôi cứ như... tôi cứ như... tôi cứ như cô gái trong bộ phim... mà tên cô ấy là gì đó. Chúa ơi, lúc đó vui lắm!

Nhảy được một lúc, tôi nhớ mình cứ ra rồi lại lao vào vòng tay Roger. Tôi dựa lưng vào anh ta, anh ta thì ôm chặt tôi khi chúng tôi nhảy. Tôi không nhớ lúc đó đang bật bài gì. Tôi chỉ nhớ giai điệu nhạc: Ba dada ba da da. Ba ba! Ba dada ba da da! Ba ba! Khi bài hát kết thúc, tôi ngoảnh đầu lại và nhìn vào mắt Roger. Anh ta trông thật ngọt ngào... và cô đơn.

Điều tiếp theo mà bạn sẽ thấy là cảnh bọn tôi đi ra ngoài, nhảy lên một chiếc taxi. Bọn tôi định đến một quán bar khác, nhưng khi tài xế cua mạnh tay quá và tôi ngã vào lòng Roger, mọi dự định đều tan biến hết. Chuyện xảy ra sau đó thì mờ mờ ảo ảo lắm. Tôi nhớ mình được cõng lên cầu thang, và sau đó... sau đó... sau đó thì chuyện ấy xảy ra. Đúng thế, trên chiếc đệm Mojo nhỏ. Hình như là hai lần.

Ôi, Chúa ơi.

Không thể tin tôi đã làm thế. Không thể tin tôi lại làm chuyện đó. Tôi thật ngu ngốc, tôi thực sự quá ngu ngốc! Đêm qua tôi đã không ngủ với Roger, một người đàn ông đeo thắt lưng dây tết, một người đàn ông không chịu giặt quần thường xuyên, mà còn tệ hơn thế. Đêm qua tôi không chỉ ngủ với Roger, một người đàn ông sở hữu cà vạt Rudolp, một người đàn ông sở hữu mũ hành hương, mà còn tệ hơn thế. Trong khi ngủ với Roger vào đêm qua, tôi đã hại đời anh ta và hại đời tôi!

Roger là Số 20.

Anh ta chính là giới hạn.

Chính là giới hạn.

Sao tôi có thể lãng phí chỗ cuối cùng – chỗ để dành cho chồng tương lai của tôi – cho anh ta? Cho Roger? Tôi đã nghĩ cái quái gì vậy?

Tôi vừa đứng rửa mặt vừa cố xoá hết những hình ảnh tối qua khỏi đầu. Tôi xấu hổ về sự thiếu kiểm soát bản thân của mình đến mức tôi chẳng thể nhìn chính mình trong gương. Tôi thấy mình như một sự thất bại vậy.

Nhưng khi tôi đang mặc quần áo thì một thứ gì đó chợt nảy ra. Nhỡ đâu Roger là người tôi phải lấy thì sao? Nhỡ đâu tối qua chính là một dấu hiệu từ Chúa, một dấu hiệu nói với tôi rằng Roger không phải con lợn béo như tôi luôn nghĩ mà thực ra là một người tử tế chỉ cần bắt đầu tính toán lượng calo hay kiểm soát lượng tinh bột ăn vào? Có lẽ đêm qua xảy ra là có lý do cả. Dù sao bọn tôi cũng đã nghe nhạc của Destiny's Child mà. Có lẽ đêm qua chính là định mệnh.

Sau khi nhẹ nhàng mở cửa nhà vệ sinh, tôi thấy Roger nằm trên giường, thở một cách nặng nề. Khi cả cơ thể anh ta phồng lên rồi lại xẹp xuống, tôi tự hỏi liệu mình có thể học cách yêu anh ta không. Tôi vừa nghĩ vừa nhìn anh ta một lúc. Tôi nhìn anh ta nằm đó. Tôi nhìn anh ta lăn người sang. Tôi nhìn anh ta gãi lưng. Tôi nhìn anh ta gãi mông(1). Và rồi tôi nhìn anh đưa bàn tay vừa gãi mông đó lên mũi và... ngửi?

Eooo!

Thật đấy, eooo!

Khi Roger đang ngửi bất cứ mùi gì anh ta đang... ngửi, anh ta nhếch mép lên thành một nụ cười nửa miệng – tôi nghĩ anh ta thích nó! Thật kinh tởm! Tôi mau chóng sập cửa lại.

Tôi đang đùa với ai thế này? Roger không phải nửa kia của tôi! Đêm qua chẳng phải là dấu hiệu gì hết! Không thể tin tôi đã lãng phí chỗ cuối cùng cho anh ta! Vì tình yêu với sô-cô-la, tôi đã làm gì thế này?

Đột nhiên tôi nhận ra... chính là nó. Chuyện này xảy ra là vì sô-cô-la, hay tôi nên nói là vì thiếu sô-cô-la. Chuyện này xảy ra là vì tôi đã vứt hết đống sô-cô-la ra ngoài cửa sổ và tôi không có đủ endorphin trong não khi Roger xuất hiện! Endorphin là miếng vá của tôi. Lúc đó tôi đã không có miếng vá!

Tại sao, tại sao, tại sao lại là tôi?

Khi tôi ngã gục xuống sàn nhà và cuộn mình lại, tôi nghĩ về điều mình đã làm. Tôi đã ngủ với hai mươi người đàn ông – hai mươi - và tôi sẽ không bao giờ được quan hệ tình dục nữa. Không bao giờ.

Trong một khoảnh khắc, tôi tưởng tượng cuộc sống của một phụ nữ độc thân sẽ như thế nào. Tôi cố tưởng tượng mình là một trong số những quý cô được tái sinh xuất hiện trên các chương trình toạ đàm và đi khắp đất nước để dạy đám thiếu niên về mặt xấu của quan hệ tình dục. Có lẽ tôi sẽ làm được, có lẽ là được.

Tôi đang đùa ai thế này? Tôi chẳng làm được đâu.

Tôi không thể xử lý chuyện này – không thể khi đang có một thân một mình, không thể khi đang trong điều kiện này. Đầu tôi đau như búa bổ. Tai thì ù đi. Tôi cần nói chuyện với ai đó. Tôi cần nói chuyện với ai đó ngay.

Cha đừng thuyết giáo

Tôi không thể tin mình lại ở đây. Tôi không định đến đây, nó cứ thế xảy ra thôi. Trên đường về từ nhà Roger, tài xế taxi bắt đầu ăn cà ri và cái mùi đó làm tôi buồn nôn(2). Lúc đó bọn tôi đang ở chỗ nào đó khu Little Italy, mà chỗ đó khá gần nhà tôi, thế là tôi trả tiền và xuống xe. Tôi định về thẳng nhà cơ, nhưng khi tôi quay lưng lại thì thấy mình đứng trước cửa một nhà thờ Thiên Chúa giáo. Ý tôi là, khó tin nhỉ? Chắc chắn là một dấu hiệu từ Chúa rồi, chắc chắn, thế là tôi đi vào trong.

Tôi không biết mình đang tìm kiếm điều gì, có lẽ là giải pháp cho vấn đề của tôi hoặc một sự can thiệp thần thánh nào đó để biến số hai mươi của tôi quay lại thành mười chín. Tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết là mọi thứ sẽ không thể tệ hơn vì nó vốn đã tệ lắm rồi, và tôi cần phải nói chuyện với ai đó. Xưng tội không phải là thứ tôi nghĩ tới, nhưng đó là cách duy nhất để gặp được ông trùm.

"Xin Cha hãy tha thứ cho tội lỗi của con", tôi nói. "Đã được..." hai mươi chín trừ mười tám bằng... "Chín năm kể từ lần cuối con xưng tội". Không khoan đã, sai rồi. "Ý con là mười một năm". Tôi chưa bao giờ giỏi toán cả.

"Con đã phạm phải tội gì?" vị mục sư hỏi. Mặc dù giọng ông ấy nhẹ nhàng và ông ấy có vẻ tốt bụng, tôi vẫn thấy khá lo lắng. Cảm ơn trời đất vì đã có một tắm chắn giữa hai chúng tôi vì tôi không nghĩ mình sẽ nói được nếu phải ngồi đối mặt để xưng tội.

"Thưa Cha..." Chẳng có cách nào dễ dàng hơn là cứ thế phun ra, nên tôi nhắm mắt lại, hít thật sâu và nói ra luôn. "Con đã ngủ với hai mươi người đàn ông".

Rồi đó, tôi nói ra rồi. Tôi đã bắt đầu thấy nhẹ nhõm rồi. Tôi đợi một câu trả lời.

Và đợi.

Và đợi.

Nhưng vị mục sư chẳng nói gì cả. Chúng tôi càng im lặng lâu thì tôi lại càng thấy lo lắng, nhưng rồi tôi lại nghĩ... có lẽ ông ấy hiểu nhầm lời xưng tội của mình.

"Không phải cùng một lúc đâu", tôi làm rõ. "Hai mươi người tại hai mươi thời điểm khác nhau".

Đó, ổn hơn rồi đấy. Như thế ông ấy sẽ nói.

Nhưng không.

Khi thời gian cứ thế trôi đi, khi vị mục sư vẫn không nói năng gì, khi sự im lặng lại càng thêm nặng nề, tôi lại nghĩ... có lẽ ông ấy biết mình chưa nói toàn bộ sự thật.

"Và cả một cô gái nữa", tôi thêm vào. "Nhưng con không tính vào. Từ hồi đại học rồi, nó hơi quá với lại... Cha biết chuyện đó thế nào rồi đấy".

Cha biết chuyện đó thế nào rồi đấy? Sao tôi lại nói thế chứ? Tất nhiên ông ấy không biết chuyện đó như thế nào rồi... ông ấy là mục sư mà! Chúa ơi, tôi ngu ngốc quá! Ối! Xin lỗi đã kêu tên Ngài mà chẳng để làm gì!

Vì vị mục sư chẳng trả lời gì, nên một vòng luẩn quẩn bắt đầu: tôi lo lắng, điều đó khiến tôi đổ mồ hôi, khiến tôi có mùi như rượu, rồi lại khiến tôi lo lắng, rồi khiến tôi đổ lồ hôi thêm rồi lại có mùi rượu hơn. Tôi thấy mình như mấy cái quảng cáo "nữa và nữa" vậy. Đột nhiên từ đâu tới, mấy bài hát của Madonna bật lên trong đầu tôi và tôi cứ hát theo vì chúng làm tôi quên đi sự im lặng này. Cha đừng thuyết giáo, con ngập trong lo lắng. Cha đừng thuyết giáo, con bao đêm thức trắng. Như nàng trinh nữ (hey!), lần đầu trao hương gửi phấn. Như nàng trinh nữ...

Tôi đang đùa với ai thế này?

Tôi tự hỏi không biết ông ấy còn đó không. "Xin chào?" tôi nhẹ nhàng hỏi.

Vị mục sư hắng giọng. "Ta đây", ông ấy nói. "Ta chỉ đang suy nghĩ. Ta hỏi nhé, con có thấy tiếc vì đã ngủ với những người đàn ông này không?"

Tôi nghĩ về điều đó khoảng một phút. "Một vài người khá là thê thảm, chắc chắn rồi. Nhưng không, con không thấy tiếc vì đã ngủ với họ".

"Vậy tại sao con lại xưng tội?"

"Vì con thấy tiếc do đã ngủ với ngần ấy người. Con tiếc vì đã ngủ với hai mươi người, Cha biết đấy, tổng cộng hai mươi người, nhưng con không thấy tiếc vì ngủ với từng người họ".

"Thế tại sao hôm nay con lại đến đây?"

Tôi lại nghĩ thêm một phút nữa. "Vì con không có bác sĩ tâm lý?"

Vị mục sư thở hắt ra, rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của tôi. Khi ông ấy làm thế, tôi nhận ra đây là một ý tồi. Tôi đâu cần bị đánh giá, không phải lúc này, không phải hôm nay. Tôi sẽ về nhà. Tôi đứng dậy.

"Khoan đã, đừng đi", vị mục sư thấy tiếng nên nói. "Ta chỉ đang bối rối một chút vì... ta không chắc lý do tại sao con lại ở đây".

"Cha đã nói câu đó rồi", tôi nói to. Vì vòng luẩn quẩn "sắp và nữa" bắt đầu một lần nữa, nên mặt tôi nóng lên. Thực lòng mà nói, tôi đã có một ngày khó khăn rồi – sao chuyện này không thể dễ dàng được chứ?

"Con nói đúng, ta đã nói rồi", vị mục sư nói. "Và ta xin lỗi. Thế thì hãy cho ta biết lý do con buồn đi".

"Lý do?" tôi lưỡng lự trước khi nói tiếp. "Ờ thì... có nhiều lý do lắm".

"Ta có nhiều thời gian lắm", vị mục sư nói. Ông ấy nghe có vẻ chân thành, tử tế; giọng ông ấy nghe thật dễ chịu. "Thôi nào, ta ở đây để giúp đỡ mà. Kể ta nghe mọi thứ đi".

"Mọi thứ?"

"Mọi thứ".

"Cha chắc chứ?"

"Chắc".

"Được". Tôi ngồi lại buồng xưng tội và bắt đầu kể mọi thứ - tất cả mọi thứ. Tôi chẳng bận tâm tôi đang nói gì hay tôi đang nói với ai; từ ngữ cứ thế tuôn ra từ miệng tôi. Tuôn ra. Tôi kể ông ấy nghe về con số 10,5, việc đa nhiệm, sô cô la và endorphin. Tôi kể cho ông ấy về Tony Robbins, Elisabeth Sterling, kẹo sô cô la, và Roger. Tôi kể về Norma Rae, Destiny's Child, mẹ tôi và bạn bà ấy. Và tôi kể về Edward, Daisy, và số bốn kỳ diệu của con bé. Khi tôi kể xong, tôi lại đợi ông ấy nói gì đó – gì cũng được – nhưng ông ấy chẳng nói. Ít nhất ông ấy cũng là người kiên định.

Hình như tôi biết vì sao lần này ông ấy im lặng. Vấn đề là, tôi cá là tôi sẽ phải xuống địa ngục và ông ấy không muốn nói cho tôi. Đúng thế, tôi khá chắc là vậy. Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi chấp nhận số phận của mình: Sống độc thân cả đời sau đó là xuống địa ngục.

Một lần nữa tôi đứng dậy và cầm đồ đạc lên. Khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi buồng xưng tội, vị mục sư cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng. Nhưng ông ấy không nói điều mà tôi đang chờ ông ấy nói. Ông ấy nói... tên tôi.

"Delilah?"

Tôi đóng băng trong sự sợ hãi. Tôi không chỉ chưa từng đến nhà thờ này, mà tôi còn chẳng biết tới nó cho đến hôm nay.

"Sao Cha biết con là ai?" Tôi hỏi một cách chậm rãi và lo lắng.

"Ta... Ta xin lỗi, chỉ là..." Ông ấy không thể trả lời.

Đột nhiên tôi nhận ra một thứ gì đó. Giọng của vị mục sư dễ chịu không phải vì nghe tốt bụng, mà là vì nghe quen thuộc. "Ta có quen nhau không?" tôi hỏi.

"Con có thể nói vậy," vị mục sư trả lời. Tôi sốc.

"Sao có thể?"

"Chúng ta... học cùng trường".

"Trường?" tôi bối rối. "Trường nào?"

"Trường cấp ba". "Trường cấp ba?" tôi không tin ông ấy. "Ở Connecticut? Ta học cùng trường ở Connecticut?"

"Phải. Tôi là Daniel. Daniel Wilkerson". Daniel? Daniel Wilkerson? Daniel Wilkerson đó ư? Một mục sư?

Ôi không. Ôi không, ôi không.

"Cậu là... một mục sư?" tôi hỏi.

"Ừ..." cậu ta nhẹ nhàng nói.

Bụng tôi quặn lại.

"Đã lâu lắm rồi, Delilah", cậu ta nói tiếp, "lần cuối tôi gặp cậu là chúng ta đang..."

"Làm tình!" tôi rít lên, ngắt lời cậu ta. Đúng thế. Lúc đó bọn tôi đang làm tình ở phía sau xe Wagoneer ốp gỗ của mẹ cậu ta. Ôi, Chúa ơi. Ối! Ý tôi là... chết tiệt!

Bạn biết sao mà Greg Gã Đần vùng East Village là Số 19 và Roger là Số 20 không? Vì Daniel chính là Số 2.

Tôi đột nhiên muốn ngất... Sao chuyện này có thể xảy ra? Sao có thể? Thế giới này có bao nhiêu người có thể nghe câu chuyện ngủ với 20 người đàn ông của tôi, vậy mà lại rơi trúng một trong 20 người đó? Tôi xấu hổ quá! Và đúng rồi, tôi sẽ phải xuống địa ngục! Sau khi đứng dậy và cầm lấy túi, tôi ra khỏi buồng xưng tội và hướng ra cửa chính. Khi tôi đi ra cửa, tôi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.

"Delilah, chờ đã", Daniel nói. "Tôi xin lỗi. Đáng ra tôi không nên nói gì cả, nhưng tôi muốn ngăn cậu lại trước khi cậu nói quá nhiều".

"Trước khi tôi nói quá nhiều?" tôi cười. "Thế thì đáng ra cậu phải ngăn tôi lại khi tôi nói "Xin Cha hãy tha thứ cho tội lỗi của con!:"

"Đúng, cậu nói đúng, tôi đáng ra phải làm thế, nhưng tôi không nhận ra đấy là cậu cho tới khi cậu bắt đầu kể về mẹ cậu và Daisy".

Khi ra đến cửa thì tôi dừng bước và quay lại. Tôi không thể tin được. Tôi không thể tin Daniel giờ là một mục sư. Đứng trước mặt tôi với mái tóc vàng rối và đôi mắt xanh lá, cậu ta trông vẫn giống như tôi nhớ. Ngoại trừ bộ đồ.

"Tôi rất xin lỗi, Delilah", cậu ta nhẹ nhàng nói. Tôi thấy trong mắt cậu ta có sự ăn năn. "Tôi nói thật đấy".

"Ừ, tôi cũng xin lỗi", tôi nói, rồi quay đầu lại. Khi tôi chuẩn bị chạm đến tay nắm cửa, tôi thấy cậu ta đặt tay lên vai tôi. Khi đó, mọi suy nghĩ về đêm bọn tôi ở bên nhau lướt qua tâm trí tôi giống như cảnh hồi tưởng trong phim. Những hình ảnh lần lượt lướt qua như bản trình chiếu.

Lúc đó là mùa thu năm 1993. Tôi trở về nhà từ trường đại học vào cuối tuần. Bạn tôi và tôi đang cười. Bọn tôi đang ở buổi hoà nhạc của Santana ở Bãi biển Jones. Bọn tôi cười vì bọn tôi chẳng biết Santana là ai. (Chuyện này xảy ra từ rất lâu trước khi ông ấy có màn trở lại hoành tráng). Bọn tôi chỉ tới buổi hoà nhạc đó để theo đuổi đám con trai. Tôi chỉ tới đó để theo đuổi đám con trai. Một cậu con trai. Một cậu con trai duy nhất. Không phải Daniel. Tôi chỉ ngủ với Daniel để làm cậu kia ghen.

Khó xử quá.

Daniel và tôi đã rời buổi hoà nhạc sớm và đè nhau ra ở ghế sau chiếc Wagoneer, chiếc Wagoneer ốp gỗ đấy. Cậu ta không thể nhìn tôi – cậu ta đang nhắm mắt, mặt cậu ta nhăn nhó. Cậu ta không thể nhìn vì lý do nào đó. Nhưng tôi không hỏi vì sao, không muốn biết, giả vờ không nhìn thấy.

Việc nhớ lại điều đó và thấy cậu ta của hiện tại khiến tôi tự hỏi: Liệu Daniel không thấy thích làm tình với tôi vì cậu ta biết mình sẽ trở thành một mục sư? Hay Daniel trở thành một mục sư vì không thấy thích làm tình với tôi? Quay đầu lại, tôi giơ tay lên chạm vào cổ áo đen trắng của cậu ta.

"Tôi khiến cậu thành thế này sao?" Tôi hỏi. Tôi phải biết.

Daniel lắc đầu. "Không, không phải tại cậu, Delilah. Tôi thề".

"Cậu chắc chứ?"

"Tôi chắc". Daniel nắm lấy hai tay tôi, cầu xin tôi đừng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net