Chương 33: Vụ án nước mắt của người cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Merrine.

- Đó là bởi vì con khốn Laura đó, con ả đó, con ả đó đã đánh cắp thành quả phát minh của chị ta, Joy. Khi chị ta vẫn đang cố gắng hoàn thiện loại hợp chất huyết thanh cường hóa đó cho đế quốc Ethrozd. Con ả Laura đã không từ mọi thủ đoạn mà giành lấy công trạng của Joy, sau đó lại còn tự tin cho thử nghiệm những thí nghiệm đó khi mà chưa có sự đồng ý đến từ chị của ta. Hậu quả là những vật thí nghiệm trở nên mất kiểm soát và phá hủy phòng thí nghiệm. Chị của ta khi ấy đã bị mắc kẹt lại tại phòng thí nghiệm đó mà không thể thoát ra.

Một câu chuyện khác hẳn so với những gì mà Kazuha biết về nguồn gốc của thảm họa mà anh được nghe trước đây. Khiến Kazuha có chút tò mò liệu đây có phải là một câu chuyện được thêu dệt nên? Cho đến khi anh trông thấy hai nắm đấm đang thắt chặt trên đôi bàn tay đang run rẩy của Quincy, anh khá chắc chắn rằng tổ trưởng Quincy quả thật không hề bịa ra câu chuyện bi đát này.

Nhưng nguồn gốc về thảm họa Grus, có lẽ là nên để cho một lúc nào đó khác. Kazuha lại tiếp tục quay lại với công việc thẩm vấn vẫn còn đang dang dở.

- Vậy, chính vì chuyện đó mà ông đã cố tình làm đổ rượu lên đầm của bà Laura, sau khi nạn nhân được ngài Ormlet đưa đến phòng thay đồ và rời đi thì ông đã nhân cơ hội đó lẻn vào phòng thay đồ và đâm chết bà Laura.

- Ta đã bảo chuyện của chị ta là những chuyện của quá khứ, ta đã không còn oán trách bà ta cho đến thời điểm hiện tại nữa! - Quincy bất ngờ gào lên đầy bực dọc.

- Vậy tại sao ông lại run rẩy đầy sợ hãi như thế? Trông ông kìa, đây để tôi cầm hộ điếu thuốc. 

Kazuha bắt lấy điếu thuốc đang bần bật trên miệng của Quincy, dúi nó vào gạt tàn trên bàn làm việc.

- Ta đã mắc chứng rối loạn co giật cục bộ kể từ khi chị ta qua đời, ấy cũng là lý do ta đã ngừng vận chuyển xe cơ giới suốt nhiều năm nay, cái danh tổ trưởng chỉ còn là quá khứ thôi.

- Vậy là khi căng thẳng ông sẽ co giật các cơ trên cơ thể mình một cách mất kiểm soát nhiều hơn đúng chứ?

- Ừm. 

- Được rồi, câu hỏi cuối cùng, ông đã ở đâu trong suốt khoảng thời gian vụ án mạng xảy ra?

- Sau khi viện trưởng Ormlet rời đi, ta đến trước phòng thay đồ để hòa giải với Laura, nhưng sau khi không nhận được câu trả lời đến từ bà ấy, ta đã rời khỏi đó và đến ban công dinh thự để làm vài điếu thuốc cho đỡ căng thẳng.

Nghe đến đây, Kazuha cũng không còn lý do gì để giữ tổ trưởng Quincy ở lại, để cho ông ấy trở ra phòng chờ và cho gọi viện trưởng Ormlet.

.

.

.

Tiếng mở cửa, người tiếp theo cũng đã có mặt. Chỉ có điều lần này Kazuha lại không hỏi gì mà chỉ trầm ngâm với một cuốn sách của Merrine trên tay.

- Đó là Cơ Khí Luyện Kim Thuật Học, được viết bởi...

- Paulo Coelho một giả kim thuật sư. 

Kazuha đáp lại cắt ngang lời viện trưởng Ormlet, gặp cuốn sách xuống bàn và tiến về phía ngài viện trưởng, chìa tay ra một cách lịch thiệp.

- Tôi là Koharu Kazuha, một thương nhân.

Viện trưởng Ormlet trông có vẻ bối rối khi trông thấy thiện chí muốn bắt tay đến từ Kazuha, nhưng ông cũng chẳng biết làm gì khác chỉ đành thuận theo mà đáp lễ.

- Ormlet Ohaii, viện trưởng viện nghiên cứu sinh học thành phố Gears.

- Ngài viện trưởng cảm phiền có thể giải đáp thắc mắc của tôi, tại sao tay của ngài bây giờ lại ấm hơn khi trước nhỉ?

- Ồ, cậu thắc mắc về việc bàn tay của ta lạnh sao? Khi ấy ta đã dùng một ly Martini ướp lạnh, loại mà bồi bàn mang ra ấy.

- Martini sao? Ngài có vẻ khá sành về rượu nhỉ?

- Haha, cậu cứ quá khen, việc sành rượu là điều tối quan trọng để tham gia những buổi tiệc quan trọng như thế này. Cậu sẽ không muốn mất đi những hợp đồng quan trọng chỉ vì gọi sai tên loại rượu mà cậu đang dùng đâu.

Kazuha buông tay ngài viện trưởng Ormlet ra, hỏi ông ta về vụ nổ mà ông đã nhắc đến trong cuộc hội thoại giữa ba người họ tương tự với khi anh hỏi tổ trưởng Quincy. Khác với Quincy, ngài viện trưởng Ormlet lại có vẻ thành thật và vào thẳng vấn đề.

- Đúng là đã có một vụ nổ vào khoảng cách đây mười năm, khi ấy vợ tôi là Joy đã bị mắc kẹt lại tại phòng thí nghiệm và không thể thoát ra được bên ngoài.

- Vợ của ngài Joy, có phải là chị gái của vị đội trưởng Quincy kia không?

- Vậy là Quincy đã kể cho cậu tất cả rồi sao?

- Ừm, đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang cố gắng xác thực động cơ gây án của các nghi phạm thôi.

- Không sao không sao, ta không có gì để giấu cậu cả. Chuyện khi ấy cũng chỉ là những chuyện ngoài ý muốn, ta cũng đã nói với Quincy ở trong bữa tiệc rồi, thật không ngờ chuyện đau lòng này lại xảy ra.

Ngài viện trưởng Ormlet có vẻ hơi xuống tinh thần sau khi nhắc đến chuyện của vợ mình, song vẫn cố gắng mỉm cười với Kazuha.

- Thôi được rồi, tôi cũng không muốn gợi nhắc những chuyện đau buồn hay làm khó ngài hơn nữa. Ngài có thể cho tôi biết ngài đang làm gì trong khoảng thời gian vụ án mạng xảy ra không?

- Như mọi người đã biết, ta đưa Laura đến phòng thay đồ, sau đó khi Quincy tiếp cận muốn được hòa giải riêng với Laura, ta đã chủ động rời đi để họ có khoảng không gian riêng mà nói chuyện. 

- Ông đã đi đâu cơ?

- Ta đến ban công để thư giãn sau khi nhớ về người vợ quá cố, sau đó thì vô tình chạm mặt Quincy cũng ra đến ban công để hút thuốc.

- Cảm ơn ngài đã hợp tác điều tra, phiền ngài cho gọi ngài Miler giúp tôi sau khi ra đến phòng chờ.

.

.

.

Miler tiến vào phòng cùng vị quản gia. Có vẻ như điều đó khiến Kazuha có chút không được hài lòng vì anh muốn được thẩm vấn riêng nghi phạm hơn, giống với khi anh còn làm việc cho đế quốc Ethrozd.

- Tôi cứ tưởng chúng ta sẽ được nói chuyện riêng với nhau cơ?!

- Ồ không không, quản gia Holley ở đây chỉ để lắng nghe và trả lời câu hỏi của ngài nếu ngài hỏi. Còn lại ông ấy sẽ không can thiệp bất kỳ điều gì về buổi thẩm vấn của ngài.

Dù sao đây cũng là đất của Miler, ông ấy đã nói như thế rồi Kazuha cũng không muốn phải chuốc thêm rắc rối vào mình, chỉ đành nhượng bộ nhà tài phiệt.

- Vậy xin hỏi, ngài Miler đã làm gì trong khoảng thời gian vụ án mạng xảy ra.

- Nước mắt của người cá.

- Nước mắt của người cá?

- Đúng thế, ta nhận ra nước mắt của người cá đã biến mất khỏi phòng trưng bày của ta trước khi ta mang nó đến buổi tiệc để trình làng, vì thế ta đã đi tìm nó suốt khoảng thời gian qua, không ngờ nó lại vương vãi ở phòng thay đồ dành cho khách mời.

Kazuha liếc nhìn vị quản gia, rồi hỏi lại Miler.

- Ngài Miler, làm sao để mà có thể chắc chắn chỗ nước mắt đó là hàng thật?

- Làm sao ta có thể bày bán đấu giá một món đồ giả mạo trước những vị khách quý đến dự buổi dạ hội đêm nay được chứ? Còn gì là uy tín của một nhà sưu tầm như ta.

- Không, ý của tôi là... làm sao mà ông biết được chỗ nước vương vãi trên sàn đó là thật hay giả.

- Ý của ngài Kazuha đây là...?

- Không có gì đâu, việc của chúng ta ở đây xong rồi. Vui lòng gọi vợ của tôi vào đây giúp nhé, tôi muốn cô ấy là người cuối cùng tôi thẩm vấn hôm nay.

...

Và thế là Mana sau một khoảng thời gian dài chờ đợi đã có thể gặp lại Kazuha trong phòng đọc sách của nhà tài phiệt.

Mana ngồi vào chiếc ghế đối diện bàn mà Kazuha đang an tọa, đôi mắt cau có nhìn về hướng những giá sách vô tri.

- Mana, thôi nào cô thật sự giận tôi vì chuyện lúc nãy sao?

Không đáp lại Kazuha, Mana vẫn tiếp tục lặng thinh bĩu môi.

- Như tôi đã nói, việc nào ra việc nấy. Việc cô không có mặt ở buổi tiệc khi đó khiến cô bị đưa vào diện nghi phạm, nhưng điều đó không có nghĩa tôi nghi ngờ rằng cô là kẻ giết người. Đừng trẻ con như thế.

Trông cô nàng có vẻ như không chịu từ bỏ, Kazuha chỉ biết thở dài rồi ngồi xuống chiếc bàn trước mặt Mana.

- Tôi biết là cô đã phải trải qua rất nhiều khó khăn để đến được đây, chúng ta đã sắp sửa đạt được bức thư mời của Miler rồi, sao cô không nghĩ đến những cố gắng đã qua và nghĩa vụ mà cô phải hoàn thành, hạ mình xuống hợp tác với tôi một chút đi, được chứ?

Không nhận được sự phản hồi nào đến từ Mana, Kazuha cũng chẳng thể làm gì đành tiến về phía cửa.

- Xin lỗi, vì đã nói những lời lạnh lẽo khi đó. Dù sao thì giữa chúng ta cũng chỉ là những người xa lạ, cô có quyền ghét tôi vì những điều tôi đã nói, tôi hiểu. Cho đến khi kết thúc những chuyện này, giữa chúng ta chỉ là đối tác không hơn không kém.

Nhưng khi Kazuha định rời đi, một điều gì đó đã níu giữ tay anh lại... là đôi bàn tay yếu ớt của Mana.

- Khi đó, ngươi đã chạy đến hiện trường vì lo lắng cho ta có phải không?

- Chuyện đó thì có liên quan gì?

- Nếu giữa chúng ta chỉ là những người xa lạ... tại sao ngươi lại phải quan tâm ta đến vậy.

Con gái quả thật khó hiểu, Kazuha thấu hiểu đạo lý đó kể từ cái lúc anh còn sống cùng người sư phụ phiền phức của mình. Vì vậy anh không trách Mana, ngược lại còn dỗ dành cô Elf đang nũng nịu.

- Khi đó cô cũng đã chạy đến và ôm chầm lấy tôi còn gì, coi như vậy là huề.

- Coi như vậy là huề... - Mana vui vẻ đáp lại.

Nếu bị bắt buộc phải đối phó với con gái, thì với Kazuha, anh thà đối phó với chục kẻ như Khaara còn hơn.

~o0o~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net