Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thứ gì đó rơi xuống đất tạo ra tiếng động rất lớn, khu phố thương mại bắt đầu hỗn loạn, nỗi hoang mang sợ hãi bao trùm lên toàn bộ con phố.
Hơn mười phút sau, vài xe cảnh sát đã có mặt tại khu phố thương mại. Lúc này ở khu vực cách ly tập trung rất nhiều người dân, mọi người đều cố nghểnh cổ nhìn vào bên trong. Còn có một số nhân chứng sắc mặt tái nhợt đang miêu tả lại hiện trường lúc đó.
"Thế nào rồi?" Đội trưởng đội cảnh sát hình sự đi vào bên trong dải cách ly, đi đến khu vực điều tra nói chuyện với các cảnh sát nơi đây.
"Biện pháp y đã tới rồi, đang ở bên trong khám nghiệm tử thi. Lối này. . ." Một viên cảnh sát trẻ dẫn đường cho Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt ngay lập tức nhìn thấy Biện Bạch Hiền ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, nhanh chóng kéo tấm vải che thi thể xuống. Trên mặt không hề có biểu tình gì, đây vốn là công việc của cậu, vì vậy nét mặt vẫn bình thường như cũ. Biện Bạch Hiền đứng dậy để cho trợ lý tháo găng tay và khẩu trang ra, nhìn Phác Xán Liệt thản nhiên nói: "Thi thể bị tổn thương nghiêm trọng, rơi xuống ít nhất là từ tầng 12." Cậu lại nhìn sang tầng lầu bên cạnh.
Lúc này viên cảnh sát dẫn đường cũng nói vào: "Biện pháp y nói chính xác! Nơi đó là ban công tầng 13. Nghe mọi người nói các nhân viên công chức thường đến nơi đó thưởng thức những buổi trà chiều."
"Tình hình nạn nhân đã điều tra rõ ràng chưa?" Phác Xán Liệt bình tĩnh hướng viên cảnh sát trẻ, hỏi.
"Đội trưởng chúng tôi đã lên tầng 13 để hỏi những đồng nghiệp của nạn nhân rồi."
"Cậu cũng đi đi." Phác Xán Liệt chỉ đạo viên cảnh sát, sau đó ngồi xổm xuống kéo tấm màn che trên thi thể, không khỏi nhíu mày, "Biện pháp y, hiện tại có thể xác định được những gì rồi?"
Biện Bạch Hiền chưa kịp trả lời thì đội phó đội cảnh sát hình sự Hoàng Tử Thao đã đi qua dải phân cách tiến vào, "Sao rồi?"
"Tuyệt đối không phải là tự sát." Hướng Hoàng Tử Thao gật nhẹ đầu chào hỏi, sau đó Biện Bạch Hiền lại nhìn quanh bốn phía tầng lầu kia.
"Như thế nào?" Phác Xán Liệt một lần nữa che thi thể lại, đứng dậy hỏi Biện Bạch Hiền.
"Mắt nạn nhân bị lồi ra, gương mặt tụ máu, tím tái, chắc chắn là bị ngạt cơ học." Biện Bạch Hiền ngồi xổm bắt đầu thu dọn dụng cụ.
"Vậy nên nói người chết bị làm cho ngạt thở sau đó mới rơi xuống? Rơi xuống thành như vậy cậu vẫn nhìn thấy võng mạc bị lồi ra sao?" Phác Xán Liệt hồ nghi nhìn Biện Bạch Hiền.
"Là một người không chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, anh không có tư cách nghi ngờ tôi. Nếu không tin, thi thể đã xuất hiện những ban đỏ." Bình thường trong tình huống ngạt thở
cơ học thì trên cơ thể thi thể sẽ xuất ban đỏ nhanh hơn những thi thể bình thường.
Thấy Phác Xán Liệt bị Biện Bạch Hiền làm cho nghẹn họng, Hoàng Tử Thao đồng cảm vỗ vỗ vai anh, sau đó lùi vài bước xem xét độ cao của xung quanh hiện trường.
Biện Bạch Hiền thu dọn xong chuẩn rời đi. Không phải trợ lý vô dụng, chỉ là cậu không muốn người khác đụng vào đồ của cậu mà thôi. Không ngờ vừa bước được mấy bước, lại là một tiếng động lớn. Người kia ngã từ trên cao xuống cách trước mặt Biện Bạch Hiền khoảng 30cm—— nguy hiểm thật. Đợi cậu có phản ứng lại thì bóng dáng Phác Xán Liệt và Hoàng Tử Thao đã biến mất trong thang máy.
Điều tra viên Độ Khánh Tú đang điều tra manh mối xung quanh nghe thấy tiếng động chân tay đều bủn rủn, nhưng sau đó ngay lập tức nhanh tay lẹ mắt cầm lấy máy chụp ảnh đang đeo trước ngực nháy máy liên tục vào thi thể. Biện Bạch Hiền thở dài, yên lặng đi đến thi thể ngồi xổm xuống, mở hộp dụng cụ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình.
"Sao lại thế này?!" Phác Xán Liệt sắc mặt khó coi đứng ở tầng 13, thật ra từ lúc lên tầng lầu sắc mặt mọi người đều đã không tốt. Viên cảnh sát trẻ tuổi dẫn đường lúc nãy hai chân run rẩy đang bấu chặt trên bức tường phủ rêu xanh, "Ngã xuống . . . ngã xuống . . ."
Phác Xán Liệt cố giữ vẻ bình tĩnh, đi đến ban công nhìn xuống, quay đầu hỏi các nhân viên cảnh sát có mặt tại đây, có mấy cô gái kích động khóc to lên. Giọng nói đứt quãng kể lại: "Lúc nãy...chúng tôi ở đây theo lời cảnh sát..đi điều tra,tiểu An...cô gái vừa ngã xuống... cô ấy cùng bạn trai Tiểu Trần. . ." Nói đến đây cô nhìn về chàng trai đang ôm đầu ngồi xổm ở góc tường, "Bọn họ đang nói chuyện ở ban công. . . mới nháy mắt liền. . . hức. . ." Cô vẫn chưa nói xong đã ôm mặt khóc nức nở.
"Đừng khóc, sẽ sớm tìm ra chân tướng thôi." Hoàng Tử Thao ở phía sau Phác Xán Liệt vỗ vỗ vai cô an ủi, lại chuyển người đi đến góc tường, "Có thể nói chuyện không?"
"Không phải tôi! Tôi yêu cô ấy như vậy. . ." Người thanh niên ngẩng đầu lên, ánh mắt thê lương, thậm chí có thể cảm giác được toàn thân cậu ta đều phát run.
"Chỉ cần cậu phối hợp, chúng tôi sẽ nhanh tìm ra sự thật." Hoàng Tử Thao kiên định vươn tay về phía cậu ta.
Người thanh niên đơ người sửng sốt trong chốc lát, vẫn phối hợp đưa tay về phía hắn.
Phác Xán Liệt một lần nữa đi xuống tầng một, lúc đi ra khỏi tòa nhà nhìn thấy Biện Bạch Hiền bị một cặp vợ chồng trung niên nắm lấy cổ áo liều mạng kéo người cậu.
"Mày trả lại con cho tao! Mày chính là hung thủ giết người!"
Mà người đang bị nắm cổ áo hiện tại chỉ liếc mắt xem thường. Phác Xán Liệt bước đến một tay ngăn bọn họ một tay ôm lấy Biện Bạch Hiền. "Người nhà nạn nhân xin hãy bình tĩnh! Cậu ấy là pháp y, không phải hung thủ giết người!"
Người nhà nạn nhân đương nhiên vẫn hiểu lý lẽ, chỉ là sự thật tàn khốc lại bất thình lình xảy ra nên nhất thời không kiềm chế bản thân mà làm loạn. Sau khi nghe Phác Xán Liệt cưỡng chế mới suy sụp buông Biện Bạch Hiền ra, lảo đảo tiến lại thi thể, tiếp tục khóc rống.
"Cậu không sao chứ?" Phác Xán Liệt đặt tay lên bả vai Biện Bạch Hiền hỏi cậu, cậu ho vài tiếng rồi mới mở miệng nói: "Cách chết của hai người giống nhau."
Biện Bạch Hiền ôm cổ khó chịu ho khan vài tiếng. Tuy rằng lúc này cậu không khách khí kiểm tra hô hấp của nạn nhân, có lẽ người nhà cũng dùng cách đó để trả thù cậu —— ngược đãi đường hô hấp của cậu. . .
Đêm đó đội cảnh sát hình sự bị triệu tập cuộc họp nội bộ khẩn cấp, Biện pháp y vốn không có chuyện gì cũng bị lôi đến báo cáo khám nghiệm tử thi. Sau khi báo cáo xong, Biện Bạch Hiền muốn trở về nhà ngủ thì bị Phác Xán Liệt dọa sợ đành phải trở về chỗ ngồi.
"Thật to gan! Dám giết người trước mặt cảnh sát hình sự!" Đôi viên Tiểu Trương của đội cảnh sát hình sự căm giận bất bình đập bàn đứng dậy.
"Hey." Phác Xán Liệt áp áp bàn tay ra hiệu bảo cậu ta ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Việc điều tra Tiểu Trần như thế nào rồi?" Hoàng Tử Thao ngồi bên cạnh Phác Xán Liệt thở dài: "Điều tra hình sự bên đó nói tình hình cậu ta không được ổn định, nói những thứ khùng khùng điên điên, không hỏi ra được gì cả."
"Theo tôi thấy, không phải hắn." Biện Bạch Hiền sau khi ngồi xuống lần đầu tiên mở miệng, là nhìn Phác Xán Liệt nói.
"Trước tiên liệt kê tên những người sống ở trên tầng đó, tạm thời hạn chế việc bọn họ xuất cảnh. Những chuyện khác ngày mai nói sau, tan họp." Phác Xán Liệt nói xong nhắm mắt, xoa xoa mi tâm.
Hoàng Tử Thao đi ra ngoài trước, trước khi đi vẫn thâm sâu nhìn Biện Bạch Hiền một cái, nâng cằm về phía Phác Xán Liệt đang ôm mặt kia, Biện Bạch Hiền hiểu ý ra hiệu gật gật đầu. Vì thế vốn là người đầu tiên muốn ra khỏi phòng họp lại bất ngờ bị giữ lại, cậu đứng lên vỗ vỗ vai Phác Xán Liệt, "Xong rồi Phác đội trưởng, thời gian làm việc cũng hết rồi."
Biện Bạch Hiền nâng tay nhìn đồng hồ, đã gần rạng sáng rồi, buổi tối mọi người còn chưa có ăn cơm.
"Đi thôi, ăn cơm đi."Phác Xán Liệt đứng dậy, thật lòng mỉm cười với Biện Bạch Hiền.
Biện pháp y sắc mặt không thay đổi, ngoài cười nhưng trong không cười, "Những người hằng ngày tôi nhìn thấy so với anh cười còn đẹp hơn."
". . . Này! Biện Bạch Hiền!"
Hai người bọn họ đến cửa hàng ăn nhanh gần đó để ăn khuya, Biện Bạch Hiền điên cuồng ăn.
"Phác đội trưởng cũng nên ăn một chút gì đi!" Biện Bạch Hiền cắn đũa nhìn Phác Xán Liệt vẫn đang ngẩn người. Người nọ đáp lời, "Hôm nay nhìn thấy hiện trường vụ án nên dạ dày
bây giờ nuốt không trôi."
Biện Bạch Hiền tỏ vẻ hào phóng vỗ vai Phác Xán Liệt, "Yên tâm, những món ăn tôi gọi cũng không giống não người."
" . . ."
"Hay là Phác đội trưởng vẫn muốn ăn nhân đậu hũ?"
". . ." Uy hiếp trắng trợn.
"Tôi ăn."
Biện pháp y mỉm cười thỏa mãn.
Phác Xán Liệt vẫn không ngẩng đầu lên mở miệng: "Lúc ăn cơm đừng cười dọa người như vậy."
Sự thật chứng minh một ngày của cảnh sát quá thật không dễ dàng gì, nhất là cảnh sát hình sự, nhiều lúc bị những vụ án không tìm ra manh mối bức muốn nổi điên. Lúc nhận điện thoại Độ Khánh Tú, Phác Xán Liệt híp mắt nhìn đồng hồ báo thức, rạng sáng 3:20. Anh suýt nữa đã nghĩ rằng chính mình đã ngủ một ngày một đêm, nhưng ngày tháng trên màn hình điện thoại kéo anh về hiện thực —— anh cũng chỉ vừa mới được ngủ.
Xoa bóp mi tâm nhấc máy
"Alo."
"Phác đội trưởng! Tòa nhà thương mại ở Hoa An lại xuất hiện vụ án tương tự vụ án hôm qua! Có hai người chết." Tốc độ nói của Độ Khánh Tú ở đầu dây bên kia rất nhanh.
Phác Xán Liệt nghe vậy cau mày trả lời, "Tôi lập tức đến ngay."
Sau khi tắt máy liền phóng thẳng vào toilet, sau đó bóp kem đánh răng rồi gọi điện cho Biện Bạch Hiền:
"Bạch Hiền, xuất phát thôi."

"Phác đội trưởng cần mẫn à, tôi đã đến hiện trường vụ án rồi."

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm bình tĩnh của Biện Bạch Hiền, trong đêm tĩnh mịch giọng nói cậu đặc biệt trong trẻo. Không cần phải nói, người tới hiện trường vẫn chưa nhiều.
Phác Xán Liệt mở miệng cả buổi không nói được một lời nào, Biện Bạch Hiền cũng đã cúp máy. Phác Xán Liệt hung hăng dùng bàn chải đánh răng, vì sao mỗi lần có án mạng thì đội trưởng anh đây vẫn biết chậm hơn so với pháp y?!
Cũng may khu Hoa An cách nơi ở của anh không xa lắm, sau khi nhận được thông báo sau 15 phút Phác Xán Liệt đã có mặt ở hiện trường.
"Mí mắt bị xuất huyết, mắt lồi ra ngoài, thời gian tử vong không quá một giờ." Phác Xán Liệt đi đến gần liền thấy trợ lý của Biện Bạch Hiền đang nhanh chóng ghi chép lại những gì cậu nói. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, lại nghe Biện pháp y lầm bầm, "Đêm khuya không ngủ lại học đòi lén lút yêu đương."
"Yêu đương vụng trộm?"
Sự xuất hiện Phác Xán Liệt rõ ràng khiến Biện Bạch Hiền giật mình, bất mãn trừng anh một cái, "Đúng vậy, yêu đương vụng trộm."
"Giải thích thế nào?" Hoàng Tử Thao vừa đi tới nghe xong cũng cảm thấy mờ mịt. "Một nam một nữ." Biện Bạch Hiền chỉ hai thi thể ở khoảng cách không xa.
"Chỉ bằng điều này?" Phác Xán Liệt hồ nghi nhìn Biện pháp y.
"Phía sau công ty đang sửa chữa lại xuất hiện một đôi nam nữ, không phải yêu đương vụng trộm chẳng lẽ cầm nến ra đây đàm đạo?" Biện Bạch Hiền tức giận trừng mắt với Phác Xán Liệt, đưa hộp thuốc thử trên tay cậu cho anh.
Hoàng Tử Thao đứng phía sau Phác Xán Liệt ngửa cổ nhìn thấy trong hộp thuốc thử có một xíu chất lỏng màu trắng, lại nhìn thấy Phác Xán Liệt há hốc không nói lời nào, trong lòng lại im lặng cảm thông với anh.
Lúc này Độ Khánh Tú, người do cục An ninh cử đến cũng vội vàng chạy tới chỗ bọn họ, "Phác đội trưởng, Hoàng đội phó! Lục soát toàn bộ phía sau toàn nhà vẫn không thấy nhân viên nào khả nghi, các cảnh sát nhanh chóng phong tỏa khu vực này, nhưng cũng không phác hiện nhân viên khả nghi. Mặt khác, điều tra được nạn nhân là ông chủ công ty và một nhân viên vệ sinh."
"Nam đã có gia đình, nữ vừa ly hôn có một đứa con." Biện Bạch Hiền vừa tháo găng tay vừa nói.
Độ Khánh Tú mở to mắt vẻ mặt không thể tin được nhìn Biện Bạch Hiền, "Biện pháp y! Anh là thần đúng không? !"
Nghe ý tứ của cậu ta liền biết Biện Bạch Hiền đã đoán đúng, Phác Xán Liệt vừa muốn mở miệng thì phía sau liền truyền đến một giọng nói nghiêm nghị, "Khánh Tú, trong hoàn cảnh này rồi lại còn muốn lộ vẻ mặt dọa người à."
"Cục trưởng!" Những người có ở đây kinh ngạc kêu lên.
Người đàn ông trung niên có khí chất quật cường đi về phía bọn họ, "Công việc điều tra như thế nào rồi?" Cục trưởng cục Công an thành phố K đặt bàn tay lên vai Phác Xán Liệt, hỏi.
Phác Xán Liệt đem tình hình sơ lược hai ngày nay nói ra một lượt. Hắn thở dài, "Vụ án giết người này đã được nâng lên thành vụ án giết người hàng loạt rồi, đây lại là thành phố sầm uất nhất cũng an ổn nhất của cả nước. Chính phủ rất coi trọng, chúng ta phải mau chóng phá án."
Phác Xán Liệt cùng Hoàng Tử Thao nhìn nhau một cái, biểu tình phức tạp, "Tôi hiểu, đội cảnh sát hình sự 8 giờ sáng mai sẽ có một cuộc họp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net