Chapter 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Biện Bạch Hiền xuống lầu Phác Xán Liệt đã ngồi vào bàn đang uống sữa đậu nành, trong tay đang xem vài tập hồ sơ.
"Đây là cái gì?" Biện Bạch Hiền kéo ghế ngồi đối diện với Phác Xán Liệt, một tay cầm lấy lý sữa đậu nành đưa đến miệng uống, một tay tùy ý cầm lấy một tập hồ sơ để xem.
Phác Xán Liệt cũng cầm lấy một tập hồ sơ, đáp: "Tư liệu về các nạn nhân khi còn sống."
Biện Bạch Hiền nhíu mày, đem bốn tập tư liệu nhìn qua một lần, thở dài: "Hoàn toàn không nhìn ra có liên hệ gì cả."
Phác Xán Liệt đem các tập hồ sơ Biện Bạch Hiền đã xem xong cất vào túi đựng hồ sơ, theo thói quen xoa xoa tóc cậu, "Trước tiên ăn sáng xong đã rồi đi làm."
Động tác này khiến Biện Bạch Hiền nhớ lại chuyện kinh hãi tối hôm qua, không được tự nhiên cúi đầu ăn sandwich.
Trầm mặc trong chốc lát, Biện Bạch Hiền đột nhiên mở miệng: "Tối hôm qua. . ." "Ừ?" Phác Xán Liệt không ngẩng đầu tiếp tục đọc báo.
"Chuyện tối qua tôi quên rồi!" Biện Bạch Hiền miễn cưỡng nói to một tiếng, nói xong lập tức bưng ly sữa đậu nành lên gấp gáp uống, sau đó liền bị sặc.
"Khụ. . . Khụ khụ khụ. . ."
Phác Xán Liệt nhịn cười nhìn Biện Bạch Hiền đang bận bịu bên kia, nếu thật sự anh không bị hoa mắt, thì lúc Biện Bạch Hiền nhắc đến chuyện tối qua gương mặt cậu dường như đã đỏ lên.

Hai người ăn xong đã gần tám giờ liền thu thập vài thứ chuẩn bị xuất môn. Biện Bạch Hiền đang mang giày, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Phác Xán Liệt: "Hôm nay anh nhớ gọi người đến sửa công tắc nguồn điện đi?"
Phác Xán Liệt mở cửa, "Công tắc nguồn điện vẫn ổn mà." Nói xong đưa tay lên bức tường cạnh cửa bật công tắc của đèn chùm giữa phòng, "Tối hôm qua đứt cầu dao à? Xin lỗi, tôi quên mất. . ."
Khóe miệng Biện Bạch Hiền khẽ giật, có chút buồn bực đi ra khỏi phòng, thuận tiện khóa cửa lại.
Cùng lúc dó, điện thoại Phác Xán Liệt cũng vang lên.
"Alo, Tiểu Trương à. . . Sao? Không có việc gì chứ? Ừ vậy là tốt, không có việc gì là tốt rồi! Chăm sóc cho tốt, công việc ở cục không cần lo. Được rồi, tạm biệt."
"Mẹ của Tiểu Trương vừa bị ngã cầu thang, cậu ấy bây giờ đang ở bệnh viện chăm sóc cho mẹ."
"Không có việc gì chứ?"
"Cũng không nặng lắm, chỉ bị rạng xương. Lên xe đi." Biện Bạch Hiền gật đầu lên xe, sau khi đóng cửa xe cúi đầu xuyên qua tấm kính chắn gió nhìn đám mây trên bầu trời, "Thời tiết xấu thế này xem chừng không có ý định tốt lên."
"Không sao cả, cửa nhà và cửa sổ đều đã đóng kỹ rồi." Phác Xán Liệt khởi động xe chạy ra khỏi khu phố.
"Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, không biết còn xảy vụ án mạng nào tương tự không nữa." Biện Bạch Hiền tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
"Chỉ có hung thủ biết, hy vọng là không."

Trong lúc đang nói chuyện, một tia chớp xẹt qua tầng mây, mang theo một loại ánh sáng đáng sợ nhuộm trắng đất trời.
Ngoài dự đoán, vài ngày sau khi phát hiện ra các nạn nhân cũng không xảy ra thêm loại án mạng nào tương tự. Điều mọi người trong hình cảnh đội có thể làm cũng chỉ là xem đi xem lại tư liệu lúc còn sống của bốn nạn nhân cùng với hai đoạn băng ghi hình, Biện pháp y thì bảo Tiểu Trương thuê mấy cái giường băng, mỗi ngày ở trong phòng thí nghiệm liên tục kiểm tra cẩn thận tình hình các thi thể, Độ Khánh Tú cũng không quản gió mưa đến thăm hỏi người nhà nạn nhân và hiện trường vụ án. Đáng tiếc, vụ án không hề có tiến triển gì. Ngày thứ sáu sau khi phát hiện án mạng, cũng trúng vào hai ngày nghỉ cuối tuần.
Biện Bạch Hiền mở đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ của mình nhìn sang Phác Xán Liệt vẫn đang ngủ rất say, quơ tay lấy điện thoại trên đầu tủ ra nhìn, đã tám giờ rồi. Hóa ra Phác đội trưởng cũng có lúc ngủ dậy trễ hơn cậu thế này, xem ra tối hôm qua quả nhiên xem tư liệu đến khuya.
Nhẹ nhàng xốc chăn ngồi dậy, đứng dậy chỉnh chăn lại cho Phác Xán Liệt, sau đó nhón chân khẽ đi vào WC rửa mặt.
Nhìn chằm chằm chính mình trong gương, Biện Bạch Hiền bỗng dưng cảm thấy có chút ngỡ ngàng, cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của bản thân. Cậu là một người thích yên tĩnh, cái gì cũng chỉ thích làm một mình, nhưng cậu cũng thích vui vẻ náo nhiệt, thích cùng Phác Xán Liệt đấu võ mồm, thích nhìn thấy bộ dạng của Phác Xán Liệt khi bị cậu làm cho nghẹn họng. Không thể phủ nhận rằng việc sống cùng Phác Xán Liệt làm cậu cảm thấy thoải mái. Tuy rằng Phác đội trường cũng có đôi lúc đánh người, nhưng nói tóm lại vẫn là một con người ấm áp. Từ đáy lòng tự hỏi chính mình, Biện Bạch Hiền, mày thực sự tham luyến những ngày sống cùng Phác Xán Liệt sao. Câu trả lời nhìn đã biết ngay: đúng vậy. Kỳ thật đáp án của câu hỏi này ngay từ lúc lựa chọn tìm đến nhờ vả Phác Xán Liệt cậu đã nhận ra nó vốn dĩ khắc sâu tận tim từ lâu rồi. Hai tay khép lại, hứng nước chảy từ vòi hất lên mặt, Biện Bạch Hiền ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương mỉm cười, đúng vậy, Biện Bạch Hiền hẳn là như thế này.

Sau khi ăn sáng ở bên ngoài xong sau đó đi xe buýt đến cảnh cục. Đẩy cửa phòng khám nghiệm ra, Biện Bạch Hiền ngay lập tức có thể cảm nhận được trái tim mình đang run lên, sau khi nhìn thấy người bên trong cậu mới thở phào nhẹ nhõm, "Sao cậu lại ở đây?"
Kim Chung Nhân ngồi trên bàn nhìn Biện Bạch Hiền phía sau biểu tình chán ghét, "Sao hôm nay anh lại đến đây?"
Biện Bạch Hiền trừng mắt, "Tôi đi làm việc! Đây là phòng làm việc của tôi!" Kim Chung Nhân cắn răng nói: "Hôm nay là cuối tuần!"
Lúc này Biện Bạch Hiền mới để ý hình như Kim Chung Nhân bị thương, đóng cửa cẩn thận rồi đi vào, "Cậu lại bị thương à?"
Kim Chung Nhân cúi đầu che giấu, một tay ôm lấy vai mình, "Không liên quan đến anh."
"Được rồi, không liên quan đến tôi, vậy cậu đi ra ngoài đi." Biện Bạch Hiền đột nhiên giữ hai vai Kim Chung Nhân, đẩy hắn xuống khỏi bàn, chuyển hướng về phía cửa.
"Này!" Kim Chung Nhân đẩy cánh tay Biện Bạch Hiền đang giữ lấy vai hắn ra.
Cảm thấy mua bàn tay có chút ẩm ướt, Biện Bạch Hiền đưa mắt nhìn tay mình, quả nhiên đã bị máu nhiễm đỏ.
"Tôi nói đó, tiểu tử cậu không thể ngoan ngoãn nghe lời một lần được à?" Biện Bạch Hiền một lần nữa đẩy Kim Chung Nhân từ trên bàn ngồi xuống dưới, kéo tấm màn che lại, mở đèn tiết kiệm năng lượng lên, sau đó tìm trong ngăn tủ bên cạnh một hộp thuốc.
Kim Chung Nhân nhìn theo bóng dáng bận rộn của cậu, khẽ hỏi một câu: "Anh biết tôi là ai không?"
"Biết." Biện Bạch Hiền cầm hộp thuốc quay người lại, đối diện với ánh mắt của Kim Chung Nhân trả lời: "Là tên buôn lậu súng ống và thuốc phiện nổi tiếng trong giới xã hội đen, KAI."
Kim Chung Nhân nhìn thấy ánh mắt cậu không gợn một tia sợ hãi, nhất thời nghĩ không ra, "Vậy sao anh còn cứu tôi? Nơi đây là cục cảnh sát, anh là muốn thuận tiện giao tôi cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự à."
Biện Bạch Hiền mở hộp thuốc ra, "Tôi chính là biết cậu là ai nên mới cứu cậu." Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn, cậu nói thêm: "Coi như tôi trả ơn cứu mạng lần trước của cậu."
Lấy băng gạc ra giúp Kim Chung Nhân xử lý vết thương, lúc cởi áo hắn ngay lập tức bị dọa đến ngây người. Sau lưng Kim Chung Nhân toàn vết thương, chỉ có thể dùng bốn chữ 'vô cùng thê thảm' để miêu tả.
Ho nhẹ một tiếng, Biện Bạch Hiền nhìn thoáng qua các vết thương trên người Kim Chung Nhân, "Lại là vết thương do súng!" Nói xong chợt nhớ đến điều gì đó liền nhấc tay áo bên trái của Kim Chung Nhân lên xem, nhìn trong chốc lát sau đó gật gật đầu, "Vết thương lần trước được xử lí tốt lắm, sau đó cậu có đến bệnh viện không?"
Kim Chung Nhân không trả lời, nghĩ thầm, nếu như tôi nói cho anh biết tôi đi đến bệnh viện Chung Nhân, bác sĩ phẫu thuật chính là Kim Chung Nhân thì anh có khiếp sợ hay không.
Biện Bạch Hiền thấy hắn không có ý định muốn trả lời, bản thân cảm thấy có chút bẽ mặt im lặng xử lý vết thương phía sau vai hắn, "Lại nói, cậu không biết tôi biết cậu là ai còn chạy đến đây? Đừng nói với tôi cậu đến là để tự thú chứ. Muốn tiêm thuốc gây tê không?"
Kim Chung Nhân im lặng lắc đầu, bởi vì đau đớn mà cắn chặt môi.
Biện Bạch Hiền nhìn thấy hắn vô cùng đau đớn cũng không nói gì thêm, Kim Chung Nhân cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
Ước chừng qua hơn mười phút, Biện Bạch Hiền nhanh chóng thu dọn hộp thuốc, xử lý đống băng gạc đã nhiễm đỏ, vỗ nhẹ lên vai không bị thương của Kim Chung Nhân, "Được rồi, cậu có thể đi. Hy vọng lần sau gặp lại sẽ không còn thấy bộ dạng chật vật này của cậu."
Kim Chung Nhân gượng nở nụ cười, nhìn Biện Bạch Hiền gật đầu một cái, "Cám ơn." Sau đó cũng không quay đầu lại nhảy từ cửa sổ ra bên ngoài.
"Đội trưởng!" Sau năm ngày nghỉ phép, Tiểu Trương xuất hiện trước Phác Xán Liệt với gương mặt tái mét.
Từ trong đống tài liệu ngẩng đầu nhìn lên, Phác Xán Liệt kinh ngạc sững người. Chỉ nhìn thấy hai mắt Tiểu Trương đầy tơ máu, quầng thâm đã lan rộng xuống cả gò má, râu cũng không cạo, đám râu kia càng khiến cậu trông hốc hác hơn nhiều.
"Tiểu Trương, cậu làm sao vậy?" Phác Xán Liệt nhìn thấy bộ dáng cậu lung lay không vững, nhanh chóng đứng dậy ấn hắn ngồi xuống ghế.
Tiểu Trương mông vừa chạm xuống ghế đã muốn đứng dậy, Phác Xán Liệt vội vàng ấn cậu ngồi xuống, "Không sao, cậu cứ ngồi. Nói xem, có chuyện gì?"
Tiểu Trương bĩu môi —— đội trưởng à, ghế nóng quá. . .
"Làm sao?" Phác Xán Liệt thấy hắn vẫn còn thất thần, vô thức nói lớn giọng.
Tiểu Trương không tự nhiên vặn vẹo mông mình, mới mở miệng nói: "Đội trưởng, tôi có việc nhờ anh giúp đỡ!" Cậu lập tức ôm cánh tay của Phác Xán Liệt, mắt cũng mở to như lão Đại, tựa như muốn khẩn cầu anh đồng ý.
"Xảy ra chuyện gì? Cậu có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ tận lực giúp cậu."
"Có vẻ tên biến thái đang chú ý đến gia đình tôi!" Nói đến chuyện này vẻ mặt của Tiểu Trương trở nên kích động, càng lúc nắm cánh tay Phác Xán Liệt càng chặt.
"Cái gì? Có chuyện gì đã xảy ra cậu từ từ nói, tốt nhất đừng sót chi tiết nào cả."
Tiểu Trương chậm rãi buông tay Phác Xán Liệt ra, bắt đầu kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra trong vòng nửa tháng nay khiến cậu ăn không ngon ngủ không yên.

Tiểu Trương tên đầy đủ là Trương Trí Lâm, năm nay mới 20 tuổi, mặc dù đang ở cảnh cục chưa có gì nổi bật, nhưng là một chàng trai có khả năng thật sự, ít nhất tâm cũng thiện lương, con người chính trực khiến người khác không thể chê. Nhưng nửa tháng nay, bắt đầu từ hôm mẹ của cậu bị ngã cầu thang, nhiều chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra khiến cậu gần như suy sụp.
Mẹ cậu không phải tự mình ngã cầu thang, lúc đầu cậu nghĩ là do mấy đứa nhỏ nghịch ngợm nên cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng năm ngày sau, anh rể cậu bị tai nạn giao thông, mất đi hai chân, người gây tai nạn chạy mất, nhưng theo những nhân chứng tận mắt chứng kiến cậu mới biết tai nạn giao thông này dường như có dự tính trước, mà ở hiện trường vụ tai nạn có xuất hiện một con rối màu xanh. Nhớ lại lúc người hàng xóm đưa mẹ cậu đến bệnh viện cũng nhìn thấy con rối mặc áo màu xanh lúc, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ đó là đồ chơi trẻ con, nên cũng không để ý, bây giờ nhìn thấy liền nhớ tới nó. Tiểu Trương lúc đó đã bắt đầu có chút lo lắng, nhưng vẫn không dám nói với mọi người trong cảnh cục. Mãi cho đến ngày hôm qua, bác hai của cậu ra công trường xây dựng bị đẩy xuống, gãy hai xương sườn, tại hiện trường cũng xuất hiện con rối mặc áo màu xanh, Tiểu Trương bây giờ mới cảm thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, nhanh chóng đến tìm Phác Xán Liệt.
"Theo như cách cậu nói, con rối màu xanh kia là ám hiệu mà hung thủ để lại cho cậu." Phác Xán Liệt dựa vào bàn làm việc nhìn ra cửa sổ. Trầm ngâm trong chốc lát, anh quay đầu hỏi Tiểu Trương: "Cậu đã từng đi nghĩa vụ quân sự đúng không?"
"Vâng." Tiểu Trương gật đầu.
"Lúc đi lính có đắc tội với người nào không?"
"Đã từng đắc tội với người khác?" Tiểu Trương ôm đầu, nhớ lại, "Hình như không có, lúc tôi ở trong quân đội rất an phận thủ thường."
Lúc này Biện Bạch Hiền hùng hổ mở cửa đi vào, "Phác đội trưởng! Tôi yêu cầu đi đến hiện trường vụ án! Con mẹ nó tôi không tin một chút dấu vết cũng không thấy!" Vừa dứt lời chỉ thấy có hai người đang nhìn chằm chằm vào cậu. Phát hiện sự tồn tại của Tiểu Trương Biện pháp y có chút ngạc nhiên, "Tiểu Trương đã trở lại rồi à?"
Trên trán Tiểu Trương nổi lên vài đường gân xanh, "Khiến Biện pháp y chê cười rồi."
"Cậu làm sao vậy?" Biện Bạch Hiền đi đến bên cạnh Tiểu Trương cúi người nhìn kỹ gương mặt cậu. Gương mặt Biện Bạch Hiền bỗng dưng phóng đại trước mắt khiến Tiểu Trương thoáng chốc quên nói chuyện. Phác Xán Liệt kéo ghế xoay Tiểu Trương đang ngồi ra xa —
Biện Bạch Hiền sau khi nghe xong nhíu mày, "Rõ ràng là có thù hận với cậu. Con rối màu xanh lục kia có thể là người hận cậu lúc ở doanh trại đã làm ra nó, hắn là muốn nhắc cậu điểm đó, có thể thấy hắn không hề sợ cậu tìm thấy hắn, mà là đang ngang nhiên khiêu khích cậu. Tiểu Trương, cậu có từng hại ai mất đi người thân không?"
Tiểu Trương nghe vậy dùng sức lắc đầu, "Tuyệt đối không có!"
"Được rồi được rồi," Phác Xán Liệt phất tay, "Tiểu Trương trước tiên về chăm sóc bản thân một chút, vụ án này tôi sẽ chú ý đến."
"Được rồi, tôi nghe lời đội trưởng." Tiểu Trương xoa xoa đầu đứng dậy, đứng trước cửa văn phòng quay đầu lại nhìn Phác Xán Liệt một lần nữa, "Đội trưởng, tôi tin tưởng anh."
Phác Xán Liệt gật đầu. Tiễn Tiểu Trương đi rồi anh quay lại đấm trên bàn một cái, ngẩng đầu lên nhắm chặt mắt, đưa tay xoa xoa mi tâm.
Biện Bạch Hiền hai tay ôm trước ngực, nhếch môi, "Xem ra Phác đội trưởng dũng mãnh phi thường vô địch của chúng ta gần đây chịu áp lực rất lớn."
Phác Xán Liệt cười khổ lắc đầu, xoay người đi đến trước mặt Biện Bạch Hiền, "Biện pháp y đến đây vì việc gì a? Hình như vừa nói là muốn quay trở lại hiện trường vụ án."
"Đúng!" Biện Bạch Hiền bỗng nhiên đưa tay ôm mặt Phác Xán Liệt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không tin thật sự có ma quỷ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net