Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt không phòng bị đã bị túm lấy, hai mắt mở to nhìn gương mặt bực bội rõ rệt lại có phần đắc ý đang phóng to của Biện Bạch Hiền.
Lúc này cửa phòng làm việc của đội trưởng bị đẩy ra, "Đội. . ." Tiểu Trương trừng to mắt đứng sững người trước cửa, nhất thời quên luôn cách nói chuyện.
Phác Xán Liệt bật người tránh hai cánh tay của Biện Bạch Hiền, ho nhẹ hai tiếng, "Tiểu Trương, còn có chuyện gì sao?"
Biện Bạch Hiền bĩu môi nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ—— Phác đội trưởng thật là nhỏ mọn.
"A? À. . . Tôi quên. . . ngày mai đi làm rồi nói, các anh cứ tiếp tục. . . Đội trưởng gặp lại sau!" Tiểu Trương cười gượng xoa xoa gáy, xoay người nhanh chóng bước đi.
Phác Xán Liệt xoa mặt mình, quay lại nói với người đang đứng ngẩn người ở phía trước: "Việc này. . ."
Phác đội trưởng miệng còn chưa nói xong câu Biện Bạch Hiền đã tức giận đi ra khỏi phòng anh, lúc đi còn không quên đẩy mạnh cánh cửa một cái. Phác Xán Liệt không hiểu chuyện gì nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt trong chốc lát, đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay —— làm đội trưởng thật không dễ dàng a, chỉ một chút không cẩn thận sẽ kéo theo rất nhiều sai lầm.

Giờ tan tầm, Phác Xán Liệt nhận được tin nhắn từ Biện Bạch Hiền —— tối nay anh về một mình đi. Nhanh chóng nhắn tin lại "vậy cậu nhớ ăn cơm", Phác Xán Liệt cầm áo khoác mặc vào chuẩn bị tan làm. Biện Bạch Hiền nhận được tin nhắn trả lời bất giác cười khẽ một tiếng, "A, cư nhiên không hỏi lý do."
Biện Bạch Hiền không có ở đây, căn phòng lại trở về trạng thái trước khi có người đến. Kỳ lạ là lúc trước cũng từng có một người nữa ở đây, nhưng hiện tại vắng đi Biện Bạch Hiền lại cảm thấy có chút cô đơn, thói quen quả thật là thứ rất đáng sợ. May mắn thay Biện Bạch Hiền vẫn còn đây, ít nhất cũng an ủi được anh ——Biện Bạch Hiền sẽ trở về.
Vẫn giống như mọi ngày, một mình ăn cơm rửa chén tắm rửa, sửa sang lại các dữ liệu ngoài desktop một chút, làm xong mọi việc rồi lên giường đi ngủ, không quên để đèn cho Biện Bạch Hiền. Lúc trước còn cảm thấy kì lạ vì người đã lớn như vậy lúc ngủ còn để đèn, sau sự việc lần trước xem như đã hiểu rõ. Cũng may anh không phải là người đèn sáng sẽ không ngủ được, nếu không hai người quả thật không thể như trước kia được.

Ánh trăng dần dần lên cao, cuối cùng đưa Phác Xán Liệt tiến vào mộng đẹp. Mộng cái gì anh cũng không biết, chỉ cảm thấy đang mơ mơ màng màng thì bị người nào đó đập đập vào bả vai.
"Phác đội trưởng!"
Gọi anh như vậy. . . là người của hình cảnh đội? Giọng nói của người kia thật phấn khởi, tựa như khám phá ra được một châu lục mới vậy.
Chậm rãi mở mắt, con người cảm nhận được ánh đèn sáng trưng. Chưa kịp thích ứng được liền híp mắt lại, sáng rồi sao? Nhìn thoáng qua tấm rèm cửa, bên ngoài vẫn tối đen, Phác Xán Liệt nhìn thấy trước mắt chính là gương mặt phấn khởi của Biện Bạch Hiền, không biết có phải là vì phấn khích quá độ hay do hiệu ứng của ánh đèn, sắc mặt cậu thoạt nhìn ửng hồng, nhưng lại không phải loại ửng hồng bình thường.
"Bạch Hiền. . . là cậu à. . . Làm sao vậy?" Khởi động thân mình, Phác Xán Liệt qua loa vuốt lại tóc mình, bị cậu quấy rầy như vậy, giấc ngủ cũng tỉnh hơn một nửa.
"Tôi biết bốn nạn nhân ngã xuống là vì nguyên nhân gì rồi! Kỳ thật có tồn tại những đặc trưng chung!" Biện Bạch Hiền mở to mắt nhìn Phác Xán Liệt, tốc độ nói cũng nhanh hẳn, "Chúng ta đi đến hiện trường vụ án đi!"
"Hả?" Phác Xán Liệt cầm lấy điện thoại nhìn thời gian, mới bốn giờ sáng. "Cậu ở chỗ thi thể bốn nạn nhân đến bây giờ mới về sao?"
"Không sao cả, dù sao tôi cũng tìm được rồi! Tôi đã nói là không hề có ma quỷ rồi mà! Mau cùng tôi đi xem đi!" Biện Bạch Hiền vẻ mặt đắc ý kéo Phác Xán Liệt rời giường.
"Lão Đại à!" Phác Xán Liệt quay nửa người lại, lợi dụng lúc Biện Bạch Hiền không phòng bị kéo lại, ngã nằm xuống giường. "Bây giờ là mấy giờ rồi a! Vụ án này để mai nghiên cứu cũng không sao cả, cậu làm việc đến bây giờ cũng mệt mỏi rồi, trước tiên ngủ một giấc đi đã." Phác Xán Liệt mơ màng nói xong liền tiến vào mộng đẹp một lần nữa.
Biện Bạch Hiền đưa tay xoa bóp cổ, bất đắc dĩ liếc một cái xem thường, là anh mệt mỏi thì có.
Ở phòng khám nghiệm tử thi bận rộn cả ngày trời, cũng hao tổn trí não không ít, hiện tại vừa đói lại vừa mệt. Chỉ trong chốc lát Biện Bạch Hiền đã cùng với cái người đang nằm sấp trên giường kia chìm vào giấc ngủ sâu.

Lúc Phác Xán Liệt thức dậy chỉ nhìn thấy Biện Bạch Hiền đang cúi người mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh, "Phác đội trưởng, chúng ta có thể dựng lại hiện trường vụ án được chưa?"
Phác Xán Liệt ôm trán, người này ở nơi nào mà tinh lực tràn đầy đến vậy a."Bạch Hiền à, cậu cứ như vậy khiến tôi cảm thấy mình thật không xứng đáng với chức đội trưởng này đó."
"Trên thực tế là như vậy còn gì." Biện Bạch Hiền bĩu môi ngồi dậy.
Phác Xán Liệt ngồi dậy theo, "Đúng rồi, tối hôm qua cậu nói đã biết bốn nạn nhân ngã xuống như thế nào sao?"
"A, anh mau rời giường đi!" Biện Bạch Hiền dùng sức kéo Phác Xán Liệt, "Theo tôi đi xem bằng chứng!"
"A. . ." Phác Xán Liệt bị đau rên lên một tiếng, cánh tay bị Biện Bạch Hiền lôi kéo ngay lập tức được thả lỏng.
"Xán. . . Xán Liệt. . . Làm sao vậy? Tôi làm anh đau sao?" Biện Bạch Hiền bị phản ứng của Phác Xán Liệt làm cho hoảng sợ, một lần nữa ngồi lại trên giường, nắm lấy cánh tay của Phác Xán Liệt cẩn thận xem xét, "Anh cử động được không? Không phải là trật khớp chứ? Anh kiên nhẫn một chút, tôi xem giúp anh. . ."
"Không sao!" Sắc mặt Phác Xán Liệt đột nhiên thay đổi, cười hì hì nói với Biện Bạch Hiền. Người kia nhất thời ngây người, miệng cũng không khép lại. Phác Xán Liệt vừa đưa tay quơ quơ trước mặt cậu, không ngờ Biện Bạch Hiền lại hất cánh tay Phác đội trưởng ra, quay lưng chạy mất.
"A haaa." Phác Xán Liệt bị đau rên lên một tiếng, giọt mồ hôi lạnh theo thái dương trượt xuống. Nếu lúc nãy là trật khớp thì bây giờ như bị chặt đứt vậy, Phác đội trưởng cười khổ một tiếng, Biện pháp y đúng là không thể trêu chọc được mà. Xoa xoa cánh tay bị làm đau đến hai lần kia, sau đó mới rời giường chuẩn bị đi làm.
Phác Xán Liệt vừa đến cục đã trực tiếp đến phòng khám nghiệm tử thi của Biện pháp y, vừa mới bước vào đã thấy Biện Bạch Hiền hướng anh vẫy vẫy, "Lại đây đi."
Đối diện với những từ ngữ như vậy, động tác như vậy, Phác Xán Liệt có chút sững sờ. Trước mặt tự động xuất hiện cảnh tượng một người mẹ hiền từ mỉm cười chào đón đứa con đang vui đùa cách đó không xa. Từ nhỏ anh đã thiếu tình thương của ba mẹ, dù vậy viện trưởng cũng từng làm hành động này với anh. Vậy nên loại cảm giác này đối với anh vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Phác Xán Liệt đi đến, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, dù sao cũng vừa mới chọc giận vị đại thần trước mặt a.
Biện Bạch Hiền cảm nhận được anh đang giữ khoảng cách, nhưng cũng không nói gì cả, sắc mặt không đổi chỉ cho Phác Xán Liệt xem đỉnh đầu của thi thể, tóc người chết cũng đã được cạo hết. Phác Xán Liệt nhìn sát vào, có thể thấy rõ trên lớp da trơn nhẵn kia có một điểm đỏ, nhìn kỹ là dấu vết kim châm, anh mở miệng nói, "Đây là. . ."
"Đây chính là dấu vết của kim châm thông thường, nhưng lại là yếu tố trực tiếp gây chết người." Biện Xạch Hiền nói xong, đem đầu của ba thi thể còn lại cho Phác Xán Liệt xem.
"Vào thời điểm con người không phòng bị thì bất cứ thứ gì cũng dễ dàng khiến họ bị thương. Hung thủ dẫn bọn họ đến cửa thang máy, một kim châm này cũng đủ khiến họ mất đi thăng bằng, mặt khác, trên kim châm có một lượng nhỏ thuốc mê, điều này lúc xét nghiệm máu cũng đã cho ra kết quả. Về phần hung thủ làm sao có thể châm kim vào đầu nạn nhân, dựng lại hiện trường vụ án là sẽ biết được thôi."
"Chẳng lẽ hung khí là súng gây mê sao?"
"Trong trường hợp không nhìn thấy người tự tay dùng kim châm đâm vào đầu nạn nhân, ngoại trừ cái này thì còn có cái gì khác sao?" Biện pháp y tuy không tức giận, nhưng ngữ khí lại không mấy thân thiện, vì thế Phác Xán Liệt xoay người nhìn thẳng vào Biện Bạch Hiền không hề nhúc nhích.
"Làm gì vậy?" Biện Bạch Hiền bực dọc nhìn lại, đảo mắt nghĩ nghĩ, hai tay vòng trước ngực cười cười: "Tò mò tôi vì sao không tức giận sao?"
Phác Xán Liệt không đáp, duy trì tư thế theo dõi cậu. Biện Bạch Hiền bắt đầu thu dọn dụng cụ, cởi bao tay ra khử trùng hai tay, "Cơ thể là của Phác đội trưởng, yêu ghét thế nào là quyền của anh, dù sao tôi cũng chỉ là pháp y, là bác sĩ của người chết, anh dù gì cũng là người sống, không cho tôi đụng vào tôi cũng có thể hiểu được."

Phác Xán Liệt nhìn cậu bề ngoài tỏ vẻ không sao thế nhưng thật ra trong đáy mắt lại chứa đựng nỗi cô đơn không nhịn được liền bật cười, lại bị Biện Bạch Hiền liếc mắt xem thường.
Biện Bạch Hiền nheo mắt chăm chú nhìn anh, Phác Xán Liệt tỏ vẻ đành chịu, liền nghĩ ra trò chọc cậu, tay trái vòng qua thắt lưng dùng sức kéo người cậu lại. Giây tiếp theo Biện pháp y chỉ nhìn thấy họng súng tối om đang để trên chóp mũi, "Anh muốn chết hả! Dám dùng súng với bản pháp y hả?"
Biện Bạch Hiền nổi giận, né khẩu súng trong tay Phác đội trưởng rồi rượt anh ra khỏi phòng mình. Nhìn thấy Phác đội trưởng và Biện pháp y người chạy người đuổi theo cùng nhau chạy thẳng vào phòng làm việc riêng của Phác Xán Liệt, mọi người trong văn phòng đều nghệt mặt, nhất là Tiểu Trương. Gần đây hai người này đang trình diễn tiết mục gì vậy trời?

Sau khi được Đan Chấn Ngao cho phép, một vài đội viên của hình cảnh đội cùng Hoàng Tử Thao đi lên tầng mười của một khách sạn đứng bên cạnh một thang máy thông thường (bốn nạn nhân đều bị hại ở trước cửa thang máy của bốn tầng lầu), Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền cũng có mặt ngay sau đó. Tiểu Trương ở phía sau chạy lại, "Hoàng đội phó! Nhân viên kỹ thuật đã xử lý xong khóa liên động cho thang máy rồi!"
Hoàng Tử Thao hướng Phác Xán Liệt khẽ gật đầu, trực tiếp bước đến ấn nút đi xuống. Giống như đã thấy ở bốn bức ảnh của nạn nhân trước đó, trong thang máy chỉ là một khoảng không, những đội viên còn lại tuy chưa biết nguyên nhân vì sao bốn nạn nhân ngã xuống nhưng vẫn theo bản năng lui về phía sau vài bước. Hoàng Tử Thao bắt chước theo hành động của các nạn nhân nghiêng người về phía trước nhìn xuống dưới, ngay lập tức cảm thấy chóng mặt vô cùng, cái loại cảm giác này khiến hắn vô thức lùi về sau nửa bước.
"Thế nào rồi?" Phác Xán Liệt bước đến hỏi Hoàng Tử Thao.
"Hơi choáng, bởi vì không gian bên trong nhỏ hẹp hơn nữa rất sâu."
"Vậy là đúng rồi!" Biện Bạch Hiền khoanh tay gật gật đầu, "Hung thủ cố ý chọn từ tầng mười trở lên để gây án chính là vì loại hiệu ứng này. Chỉ có điều Hoàng Tử Thao cậu còn kịp thời lui về phía sau, nhưng những người bị hại thì không có được cơ hội như vậy."

Biện Bạch Hiền chưa dứt lời Phác Xán Liệt đã đẩy Hoàng Tử Thao qua một bên, tự mình đi đến trước cửa thang máy, nhíu chặt mày nhường như đang suy nghĩ điều gì đó, Biện Bạch Hiền nhìn thấy bộ dạng đó của anh vô thức mỉm cười. Hoàng Tử Thao nhìn thấy với vẻ mặt ấy của Biện Bạch Hiền, nhất thời cảm thấy sởn gai ốc.
Phác Xán Liệt đứng ở nơi đó nhìn xuống dưới một chút, Hoàng Tử Thao vẫn còn đang sởn gai ốc lại nghe Phác Xán Liệt lên tiếng: "Hung thủ đứng ở chỗ này."
Hoàng Tử Thao theo bản năng xoay người rút súng, chỉ thấy Phác Xán Liệt đang chỉ lên trần của cabin thang máy vẫn đang dừng lại ở tầng trên. Mọi người há hốc mồm, Biện Bạch Hiền cười hướng Phác Xán Liệt gật đầu.
Anh em hình cảnh đội đều mắt chữ O mồm chữ A không có một chút phản ứng nào, cabin thang máy Phác Xán Liệt đang chỉ đến lại bỗng dưng rơi tự do. Mọi người nhất thời lại ngây ra như phỗng, bao gồm cả Biện pháp y.
Phác Xán Liệt là người có phản ứng đầu tiên, hét lên một tiếng "Hung thủ ở trong phòng điều khiển!" sau đó nhanh chân chạy đi. Hoàng Tử Thao bị tiếng hét này khôi phục lại tinh thần, mang theo đội viên khác cùng Phác Xán Liệt truy bắt hung thủ, chỉ còn một mình Biện Bạch Hiền đứng ngẩn người nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đã đóng chặt.
Thời điểm Phác Xán Liệt cùng với bọn người Hoàng Tử Thao chờ một thang máy khác ở đại sảnh chỉ nhìn thấy một người mặc trang phục nhân viên kỹ thuật, hắn kéo thấp vành nón xuống bình thản nhẹ nhàng khóa cửa chính của khách sạn lại, bên miệng còn đọng một mạt cười đắc chí. Khách khứa trong đại sảnh nhìn thấy cảnh tượng này có chút xôn xao, đều theo bản năng chạy ra cửa chính.
Tiểu Trương rút súng chỉ vào cửa, bị Phác Xán Liệt ngăn cản, "Nơi này là khách sạn, đừng để kinh động đến mọi người."
Lúc này người nọ thoáng nhìn về hướng bảo an đang tiến đến, xoay người kéo vành nón thấp xuống, rời đi.
Tiểu Trương chửi một câu, "Đáng chết! Lại để hắn chạy thoát!" Nói xong trong trí nhớ lại xuất hiện cảnh người nọ vừa mới nhếch môi cười, nhất thời sững sở.
Phác Xán Liệt vỗ vỗ vai Hoàng Tử Thao, "Đi về trước đã, nghe xem Bạch Hiền nói cái gì. Hắn ta hẳn sẽ còn xuất hiện."
Hoàng Tử Thao gật đầu, dọn dẹp một chút rồi cùng mọi người trở về cảnh cục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net