Chapter 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            
Đến thời gian trà chiều Tiểu Trương đem hai tách latte đưa cho Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền, tùy ý kéo ghế ngồi bên cạnh Biện Bạch Hiền vẻ mặt thành ý nói, "Biện pháp y, lúc ở khách sạn anh bảo hung thủ đứng trên trần cabin thang máy sao?"
Phác Xán Liệt khụ một tiếng, sửa lại, "Là tôi nói." Biện Bạch Hiền nhìn anh, ra động tác "mời".
"Nhưng đội trưởng này, anh nói hắn đứng trong cabin thang máy vậy làm sao nhắm bắn nạn nhân được?"
"Sao cơ?" Tiểu Trương vừa nghe anh nói như vậy tinh thần tỉnh táo hẳn, hắn dựa cả người vào bàn làm việc.
"Thật ra vị trí kia cũng không khó để ẩn nấp, nhưng nhất định phải có thể chất tốt. . ." Phác Xán Liệt vừa nói một nửa đã có người mang một bưu kiện to vội vã chạy vào phòng cắt ngang lời anh, "Đội trưởng! Có người đưa tới cái này, là nhân viên kỹ thuật."
"Nhân viên kỹ thuật?" Phác Xán Liệt tiếp nhận bưu kiện, nhìn về phía Biện Bạch Hiền.
Biện Bạch Hiền cũng nhìn Phác Xán Liệt, đi đến cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên có một nhân viên kỹ thuật đang đứng bên cạnh con hẻm gần cảnh cục trên chiếc xe van màu đen.

Phác Xán Liệt đứng sau Biện Bạch Hiền cũng nhìn thấy được, Tiểu Trương đứng cạnh khung cửa sổ hỏi Phác Xán Liệt: "Đội trưởng, tại sao chúng ta không bắt hắn?"
Biện Bạch Hiền cũng nhìn sang Phác Xán Liệt dò hỏi. Phác Xán Liệt nhìn thoáng qua chiếc xe van màu đen kia, "Người đến đây không phải là người lúc sáng. Tuy rằng vóc dáng tương đương nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt. Người buổi sáng, phải nói sao nhỉ, khí chất quỷ dị hơn nhiều, tà khí nhiều lắm."

Biện Bạch Hiền chưa nhìn thấy người buổi sáng kia cho nên không thể mường tượng ra được miêu tả của Phác Xán Liệt, trực tiếp đi qua người Phác Xán Liệt đến trước bàn làm việc, tập trung nhìn vào bưu kiện mà đội viên hình cảnh đội vừa đem đến không hề nhúc nhích.
"Sao vậy Biện pháp y? Chẳng lẽ là bom hẹn giờ?" Tiểu Trương đi đến bên cạnh Biện Bạch Hiền, học bộ dáng của cậu cũng nhìn chằm chằm vào gói bưu kiện.
Biện Bạch Hiền nhìn Phác Xán Liệt một chút, khẽ lắc đầu, "Không phải."
Phác Xán Liệt cũng không nói gì, đi đến xé giấy bọc bên ngoài gói bưu kiện. Một lớp lại từng lớp, mỗi lần một lớp giấy bị xé bỏ Phác Xán Liệt cùng Biện Bạch Hiền nhìn nhau không nói gì, sau gần năm phút các lớp bọc giấy vẫn chưa được xé hết. Tiểu Trương ở to hai mắt nhìn, "Wow! Người Tên này cũng dư tài nguyên quốc gia quá nhỉ!"

Cuối cùng cũng xé hết bọc giấy bên ngoài, chỉ còn lại một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền đứng bất động nhìn chằm chằm vào chiếc hộp. Tiểu Trương cầm lấy chiếc hộp mở ra, sau khi nhìn thấy bên trong có gì, sắc mặt nhất thời trắng bệch, hai tay cầm chiếc hộp cũng hơi run rẩy.
Biện Bạch Hiền giật lấy chiếc hộp trong tay hắn, Phác Xán Liệt cũng lại gần nhìn xem, trong thoáng chốc mất luôn khả năng ngôn ngữ —— là con rối màu xanh lục.
Biện Bạch Hiền mấp máy môi, đặt chiếc hộp xuống, đi qua vỗ vỗ vai Tiểu Trương, ý bảo hắn không cần khẩn trương như vậy.
"Buổi tối muốn đi ăn ở đâu?" Lúc tan tầm, Phác Xán Liệt gặp Biện Bạch Hiền tại cửa văn phòng liền hỏi. Người phía sau chỉ trả lời anh đúng một chữ: "Nhà."

Nói xong liền dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị tan làm. Phác Xán Liệt ngẩn người, ngay lập tức vô thức nở nụ cười —— không hiểu vì sao câu trả lời đơn giản như vậy lại làm cho tâm trạng Phác đội trưởng rất vui vẻ.
Các đội viên khác lúc tan làm đi ngang qua nhìn thấy Phác Xán Liệt đang đứng cười ngây ngô, buồn cười gọi một tiếng, "Đội trưởng?"
"Hửm?" Phác Xán Liệt hồi phục tinh thần lại, mỉm cười hỏi các đội viên đang cười khó hiểu kia, "Có chuyện gì sao?"
"Đội trưởng gần đây có chuyện gì vui sao? Một mình vui vẻ chi bằng chung vui cùng anh em, anh xem có đúng không?"
"Vụ án có manh mối nên tâm tình tốt thôi!" Vừa nói xong thấy Biện Bạch Hiền từ phòng pháp y đi ra liền đuổi theo. Để lại các đội viên hình cảnh đội mắt tròn mắt dẹt, "Hơ?"
  . . .
"Đang nghĩ gì vậy Phác đội trưởng!" Lúc ăn cơm tối, Biện Bạch Hiền phải đá nhẹ vào chân Phác Xán Liệt ngồi đối diện một cái mới có thể làm anh buông đôi đũa từ nãy đến giờ bị anh cắn, "Không. . ." Phác Xán Liệt lắc lắc đầu, gắp một đũa rau cho vào miệng.
Biện Bạch Hiền nheo mắt, cắn đũa, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Phác Xán Liệt. Phác đội trưởng không quan tâm, chỉ vùi đầu ăn cơm.
"Mai là cuối tuần." Biện Bạch Hiền bỗng dưng nhắc đến ngày này. Phác Xán Liệt lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu, "Sao cơ?"
"Anh có đến nhà mình không?"
"Nhà tôi?" Phác Xán Liệt sửng sốt trong chốc lát mới có phản ứng nhà mà Biện Bạch Hiền nói chính là cô nhi viện nơi anh lớn lên, "Sao đột nhiên lại nói chuyện này?"
"Không có gì." Biện Bạch Hiền gắp một miếng thịt vào trong chén, "Chỉ là cảm thấy mấy đứa nhóc thật đáng yêu thôi."
"Ừ." Phác xán liệt gật gật đầu, cũng không nói gì tiếp.

Cơm nước xong xuôi Phác Xán Liệt liền đi tắm, Biện Bạch Hiền ngồi mép giường trên tay cầm cuốn sách《 chiết ngục quy giám 》say mê đọc, đặc biệt thêm vào đó trong phòng tắm còn truyền đến tiếng nước chảy, loại cảm giác làm cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tiếng nước đã ngừng lại. Biện Bạch Hiền về điểm này khác với người bình thường, người bình thường khi say sưa đọc sách thì sẽ không chú ý đến mọi thứ xung quanh, tựa như tất cả các giác quan đều đóng chặt lại. Nhưng cậu cho dù say sưa đọc sách, chỉ cần xung quanh có một chút tiếng động cậu cũng cảm nhận được.
Thời gian tiếng nước ngừng so với lúc trước sớm hơn một chút, Biện Bạch Hiền cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu nhìn phòng tắm, vừa lúc cửa phòng tắm mở ra, Phác Xán Liệt từ phòng tắm bước ra, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi. Biện Bạch Hiền trong nhất thời không có phản ứng gì, vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn Phác Xán Liệt, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ —— Phác đội trưởng dáng người không tồi a.

Phác Xán Liệt một chút cũng không để ý đến phản ứng của Biện Bạch Hiền, vừa bước ra đã ồn ào, "Bạch Hiền! Cậu có phát hiện ra chuyện ngày hôm nay có chút kỳ lạ không?"
Thấy Biện Bạch Hiền không có phản ứng gì, Phác Xán Liệt liền đi đến ngồi bên cạnh cậu, tiếp tục nói: "Ở khách sạn người điều khiển thang máy cũng mặc trang phục của kỹ thuật viên, hôm nay đưa người đưa bưu kiện đến cũng mặc trang phục của kỹ thuật viên. . . Này không phải nhắc nhở chúng ta hai vụ án có liên quan đến nhau sao! Kỳ lạ. . . buổi chiều tôi lại không phát hiện ra. . ."
"Tôi có."
Câu nói của Biện Bạch Hiền ngay lập tức khiến Phác Xán Liệt bất ngờ, "Cậu bảo lúc chiều đã phát hiện hai người kia có sự trùng hợp bất thường?"
"Ừ." Biện pháp y nâng cằm, sau đó lại một lần nữa tập trung vào cuốn sách. "Vậy sao lúc chiều cậu không nói?"
"Bởi vì tôi muốn xem thử đến khi nào anh mới nhận ra được điều đó."
"Sshh. . ." Phác Xán Liệt hít vào một hơi, bắt chéo chân, "Nói đến chuyện này cũng thật    lạ. . .đáng lẽ tôi phải nhanh phát hiện ra mới phải. . ."
"Trong quản lý tâm lý học, lực hấp dẫn có khả năng dẫn dắt con người theo một phương hướng nhất định."
Phác Xán Liệt quay đầu nhìn Biện Bạch Hiền đang chăm chú đọc sách, không hiểu vì sao cậu lại nói như vậy.
Biện Bạch Hiền nói tiếp, "Về chuyện buổi chiều hôm nay, ngay từ lúc Tiểu Vương mang bưu kiện vào, thời điểm cậu ta nói người mang đến là một nhân viên kỹ thuật, đại não chúng ta liền có phản ứng đầu tiên đó chính là đối tượng tình nghi xuất hiện ở khách sạn vào lúc sáng cũng mặc trang phục nhân viên kỹ thuật."
Phác Xán Liệt khẽ gật đầu đồng ý.
"Tuy nhiên, khi chúng ta bắt đầu mở gói bưu kiện, tư duy của chúng ta đã bị gói bưu kiện hấp dẫn, nhất là từng lớp từng lớp giấy bọc càng làm cho chúng ta tò mò muốn biết bên trong rốt cuộc là cái gì, rõ ràng suy nghĩ cá nhân cũng vì thế mà bị phân tán. Lúc anh nhìn thấy con rối màu xanh lục kia, tôi biết gần đây đội trưởng anh vì việc gia đình của Tiểu Trương mà lo nghĩ nhiều, Tiểu Trương thì càng không cần phải nói, vì vậy lối tư duy của anh cũng bị con rối màu xanh dẫn đến vụ án gia đình Tiểu Trương, thế nhưng tiềm thức của anh vẫn chưa gắng kết hai vụ án này lại với nhau, hiển nhiên bỏ qua vụ án trước đó. Nhưng bây giờ lại khác, anh đem tất cả mọi việc xảy ra cả ngày hôm nay, tự nhiên dễ dàng phát hiện ra được. Không ngờ Phác đội trưởng thật tận tâm đến vậy, đi tắm vẫn không quên nghĩ đến vụ án."

Phác Xán Liệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra còn có những điều như vậy. Nhưng khi nghe Biện Bạch Hiền khen ngợi tận tâm với công việc, khóe miệng anh vô thức cong lên, "Sao có thể so với Biện pháp y ngài a, đến lúc ngủ cũng nghĩ phải làm sao để phá án."
Biện Bạch Hiền ngoài cười nhưng trong không cười quay đầu liếc nhìn Phác Xán Liệt một cái, nhíu mày.
Phác Xán Liệt đi đến bàn cầm lấy cái hộp nhỏ nhận được khi chiều mở ra, chăm chú nhìn vào con rối màu xanh lục, "Vậy có lẽ chúng ta nên gắng kết hai vụ án này với nhau."
Biện Bạch Hiền gấp quyển sách lại, chờ Phác Xán Liệt nói.
Phác Xán Liệt đặt khuỷu tay lên đùi, nâng cằm suy nghĩ, "Sự trùng hợp ngày hôm nay không khó nhận ra hung thủ là muốn làm cho cảnh sát chú ý. Lúc đầu chúng ta đã nghĩ đến trường hợp giết người liên hoàn, mặc dù thủ đoạn gây án giống nhau, nhưng thân phận của bốn nạn nhân không hề liên quan đến nhau, đây là điểm chúng ta suy nghĩ nhiều nhất. . . Đúng vậy! Có lẽ trọng điểm chính là đây! Loại không liên hệ này phải chăng là cố ý, bốn nghề nghiệp khác nhau, tầng lớp lao động cũng khác nhau. Chỉ nhìn vào mục đích giết người của hung thủ, rất khó có thể tìm thấy. Kế đến là vụ án của gia đình Tiểu Trương, nếu liên kết hai vụ án này với nhau, lúc vụ án gia đình Tiểu Trương bắt đầu cũng là lúc vụ giết người liên hoàn kia bỗng dưng ngừng lại, đây là thứ nhất. Thứ hai, con rối màu xanh lục nếu được đưa đến cục, rõ ràng là nhắm đến Tiểu Trương. . ."
"Chờ một chút!" Nghe đến đó, Biện Bạch Hiền liền ra dấu dừng lại, nhíu mày nói: "Khi chiều Tiểu Vương mang gói bưu kiện vào đã nói 'đưa cho Phác đội trưởng của hình cảnh đội'."
"Vậy. . ." Phác Xán Liệt nhíu mày trầm mặc trong chốc lát, "Nhưng nếu hung thủ có thể tìm thấy người thân của Tiểu Trương vậy tại sao không trực tiếp đưa con rối này đến nhà cậu ta mà lại muốn đem đến hình cảnh cục để đưa cho tôi?"
Biện Bạch Hiền mở to mắt, bĩu môi gật đầu, "Đúng vậy. . . Điểm ấy vẫn chứng tỏ hung thủ muốn khiến cho cảnh sát chú ý."
Biện Bạch Hiền đứng dậy đặt quyển sách nên bàn, "Con rối màu xanh lục này chính là điểm mấu chốt, ngày mai anh bảo Tiểu Trương nghĩ lại thật kỹ, tập trung vào doanh trại quân đội, nhất là bộ phận kỹ thuật." Nói xong đến tủ lấy quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.

Bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần, mà Phác Xán Liệt lại không thể đợi đến ngày thứ Hai để làm sáng tỏ vài việc, vì vậy trước bữa ăn sáng anh đã gọi cho Tiểu Trương truyền đạt lại lời của Biện Bạch Hiền. Bữa sáng ăn được một nửa Tiểu Trương đã gọi điện đến, Phác Xán Liệt buông đũa, ánh mặt chiếu trên màn hình di động đặt ở trên bàn, sắc mặt vui mừng, nhanh chóng tiếp điện thoại, "Tiểu trương! Có manh mối gì rồi sao?"
"Đội trưởng! Nhờ Biện pháp y nhắc đến, tôi đây nhớ ra một người!" Giọng nói Tiểu Trương có chút kích động, nghe âm thanh xung quanh hình như là đang lái xe, "Bây giờ tôi qua nhà đội trưởng có được không?"
Phác Xán Liệt cao hứng, "Được! Cậu mau đến đây đi!"

Cúp điện thoại, chỉ thấy Biện Bạch Hiền đang cắn bánh bao chăm chú nhìn anh, "Tiểu Trương không biết tôi đang ở đây đúng không?"
Đại não Phác đội trưởng vừa mới sảng khoái nghe điện thoại ngay lập tức cứng đờ, năm giây sau mới khôi phục lại, "Hai người đàn ông ở cùng một chỗ cũng không có vấn đề gì. . . đâu."
"À ha." Biện Bạch Hiền dời tầm mắt, cầm lấy túi dụng cụ đặt trên ghế, vừa mở ra Phác Xán Liệt như nhận ra điều gì đó, mở to hai mắt hỏi: "Cậu lại mua cái mới à?!" Nhìn thấy dụng cụ phẫu thuật sáng loáng đang được bày ra, Phác đội trưởng liền có thể cảm nhận được hàn khí.
"Bộ cũ sử dụng không thuận tay." Biện Bạch Hiền vừa kiểm tra dụng cụ, vừa lạnh nhạt đáp. Vừa nghe cậu nói như vậy, Phác đội trưởng vô thức nghĩ đến một cảnh tượng —— Biện pháp y cầm trong tay bộ dụng cụ phẫu thuật mới, mỉm cười đi đến phía anh, "Bộ dụng cụ mới này thật thuận tay, bảo đảm anh sẽ không thấy đau, một nhát liền. . ."
Lúc Phác Xán Liệt đi rửa chén Biện Bạch Hiền vẫn ngồi ở bàn ăn bận lau chùi bộ dụng cụ của cậu, tiếng chuông cửa cắt ngang dòng suy nghĩ đang liên tục vờn trong đầu Phác đội trưởng, Phác Xán Liệt lau tay đi ra mở cửa.
"Tiểu Trương à, vào đi." Phác Xán Liệt mở cửa nghiêng người qua một bên, để Tiểu Trương vào nhà.
Sau khi vào nhà, điều đầu tiên đập vào mắt Tiểu Trương là Biện Bạch Hiền đang ngồi trên bàn ăn, "Biện pháp y?! Sớm như vậy đã đến làm khách nhà Phác đội trưởng a?"
"Ách. . ." Phác Xán Liệt đóng cửa đi đến chỗ bọn họ, gãi gãi cái ót, nói với Tiểu Trương: "Biện pháp y có chút vấn đề, nên tạm thời đến ở nhà tôi vài ngày." Cho đến khi nói xong câu này Phác Xán Liệt cũng không hiểu tại sao lại muốn giải thích rõ ràng như vậy.
"Ra là vậy. . ." Tiểu Trương gật gật đầu. Ánh mắt lại nhìn thấy trên bàn ăn ngoại trừ bữa sáng vẫn chưa ăn xong còn có một hàng dụng cụ phẫu thuật sáng loáng, mặt lộ vẻ kinh ngạc —— hai người dùng cái này để ăn sao. . .
Nhận thấy sự xấu hổ của Tiểu Trương, Phác Xán Liệt chỉ biết ôm trán, Biện Bạch Hiền thì lại nhíu mày từ chối cho ý kiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net